Hạnh Phúc Vì Em

Chương 39




Những câu khiển trách trên mạng tăng liên tục không ngừng, lần này Lương Phương Châu đúng là bỏ cả vốn gốc ra rồi, xem ra không dẫm chết Chiến Du là sẽ không từ bỏ ý đồ.

Lúc vừa mới bắt đầu mọi người còn muốn xem náo nhiệt, chỗ nào có người bày tỏ tức giận sẽ ăn theo mắng mỏ vài câu.

Nhưng suốt một thời gian dài, trên tất cả các diễn đàn, Tieba, các trang web đều là những tin tức giống nhau.

Xuân vãn hàng năm xem còn thấy tẻ nhạt vô vị, huống chi là một đề tài nói mãi, mọi người đã sớm mệt mỏi.

Ai ngờ lúc này, bộ phận điều hành của《 Đôn Hoàng Quyết 》lại đưa ra một lời tuyên bố xin lỗi.

Ngắn ngủi mấy hàng chữ, nói Chiến Du Online gặp phải một số vấn đề trong quá trình hoạch định làm hạng mục mới, dẫn đến việc trước đây đã tuyên truyền cho《 Thần Quỷ Bá Nghiệp 》nhưng sau đó đã huỷ bỏ và chuyển hướng nghiên cứu phát triển 《 Đôn Hoàng Quyết 》. Việc này đã tạo thành sự bối rối không cần thiết cho đông đảo người chơi, vì thế công ty bày tỏ lời xin lỗi đến với mọi người.

Công ty hứa hẹn sẽ đẩy nhanh việc phát triển và hoàn thiện 《 Đôn Hoàng Quyết 》, sau đó sẽ ra mắt nhiều gói tặng phẩm phong phú và hậu hĩnh để biểu đạt lời xin lỗi.

Phía dưới phần thanh minh có thêm một bức tranh tuyên truyền cho 《 Đôn Hoàng Quyết 》, cùng với lời thuyết minh và hình ảnh minh họa của các gói tặng phẩm mở rộng.

Người chơi game muốn bùng nổ.

Rốt cuộc là các người làm trò chơi hay là làm từ thiện đấy Chiến Du?!

Đạo cụ người khác giấu dưới đáy hòm mà các người lại lấy ra làm gói tặng phẩm?!

Đây là gói quà thần tiên cỡ nào aaaa!

Muốn x 12306 lần!

Loại phương thức xin lỗi này có thể nói là vô cùng chân thành.

Số lượng người đọc của《 Đôn Hoàng Quyết 》 rất lớn, không ít người vẫn hết sức mong đợi trò chơi này.

Mọi người chú ý đến một chi tiết: 《 Thần Quỷ Bá Nghiệp 》 chuyển thành 《 Đôn Hoàng Quyết 》.

Lần này có người mất hứng rồi đây.

Tỉ lệ click vào《 Thần Quỷ Bá Nghiệp 》đã tăng như diều gặp gió trong cơn phong ba này, tính cả sáng nay thì danh tiếng đã bắt đầu vang dội trên các phương tiện truyền thông, không ít tác giả của các trạm lớn đã sôi nổi chạy tới.

Hiện tại thì đề tài 《 Thần Quỷ Bá Nghiệp 》 đã lạnh, sáng nay truyền thông lần đầu tiên không tán thành.

Sau đó bọn họ cũng đưa ra lời thanh minh đầu tiên.

Lời thanh minh chỉ ra: Ban đầu, bản quyền của《 Thần Quỷ Bá Nghiệp 》được bán cho Chiến Du Online, sau đó bị một nhà sản xuất trò chơi lớn nhìn trúng, sáng nay ba bên đã ký kết hiệp nghị và bồi thường theo giá trong hợp đồng, Chiến Du lấy tiền rời khỏi, bản quyền được chuyển sang bán cho nhà sản xuất lớn kia.

Hàm ý là tác phẩm của chúng tôi thu hút sự chú ý rất lớn, cả nhà sản xuất lớn và tân binh đều tranh nhau mua.

Lời vừa nói ra, đề tài lại bị đưa lên một lần nữa.

Mới đầu, mọi người đều cảm thấy Chiến Du mới nổi mà kiêu căng, ra mắt được một trò chơi hot đã dám trêu đùa với người chơi, không ít người cũng theo phong trào đi mắng bọn họ.

Lời xin lỗi chân thành của phía nhà điều hành đã xoa dịu lửa giận của mọi người, chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này còn có một bước ngoặt như vậy.

Lời tuyên bố ban sáng thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng mọi người đều có thể đoán được vài phần.

Chiến Du đã tung bản tuyên truyền của 《 Thần Quỷ Bá Nghiệp 》, vậy thì chắc chắn là muốn toàn tâm toàn ý thực hiện hạng mục này. Lý do duy nhất mà họ từ bỏ hạng mục chính là bị nhà sản xuất lớn kia đoạt mất bản quyền.

Điều này cũng có nghĩa, một công ty nhỏ với mới khởi nghiệp thì làm sao có thể chống lại công ty lớn, còn không phải là người ta nói cái gì thì chính là cái đó hay sao?!

Chỉ là Chiến Du chịu oan ức còn chưa nói gì, ngay cả thanh minh cũng chỉ là xin lỗi mà thôi.

Vậy mà mọi người vẫn bị dư luận dắt mũi, cùng nhau đi mắng Chiến Du.

Đa số người chơi game đều là trạch nam trạch nữ, bình dân áo vải, không có thế lực gì. Bây giờ công ty nhỏ bé như Chiến Du bị bắt nạt sẽ giống như chính họ bị bắt nạt vậy.

Mọi người vừa hổ thẹn vừa tức giận!

Thật sự không thể nhịn được nữa!

Không ít người chơi bắt đầu đào sâu xem “Nhà sản xuất lớn” trong tuyên bố sáng nay rốt cuộc là công ty nào.

Có nhiều ý kiến nhưng cũng chưa có kết luận.

Cuối cùng, có người thông qua mối quan hệ xã giao truyền thông đã tìm được bài báo công khai lên án Chiến Du lúc đầu tiên, chủ tài khoản này là một nhà văn tự do, từng viết nhiều bài tốt cho các trò chơi của Khoa Học Kỹ Thuật Hướng Thượng.

Vì thế, mọi người sôi nổi suy đoán, “Nhà sản xuất lớn” chính là Khoa Học Kỹ Thuật Hướng Thượng.

Tiếp theo đó là cuộc tấn công rộng khắp nhằm vào Khoa Học Kỹ Thuật Hướng Thượng của toàn mạng.

Lương Phương Châu không nghĩ tới, ông ta chỉ thoáng thả lỏng một chút mà hướng gió trên mạng đã trở thành như vậy.

Để đối phó với Xa Thừa Vũ, ông ta đã đầu tư không biết bao nhiêu tiền và mạng lưới giao thiệp, kết quả lại làm cho thanh danh của mình trở nên như vậy.

Ông ta có thể cam lòng sao?

Không thể.

Ông ta đã điên rồi, không đè chết Xa Thừa Vũ ông ta thề không làm người!

Vì thế, trên mạng lại xuất hiện một số lượng thuỷ quân lớn và tài khoản marketing, nói Chiến Du thấy lợi quên nghĩa, lừa gạt người chơi online……

Nhưng cư dân mạng cũng chẳng bị lừa lần nữa, tiếp đón làn sóng thuỷ quân là lửa đạn liên miên, máu chảy thành sông.

Sở Hàng và Tiểu Xuyên nhìn chiều hướng trên mạng, vô cùng vui sướng hồi báo cho Xa Thừa Vũ: “Lão đại, đúng là như anh dự đoán, mọi người đã hướng mũi nhọn về phía Hướng Thượng rồi, 《 Đôn Hoàng Quyết 》 cũng đã hút đủ fan, trận marketing này đúng là một mũi tên trúng hai đích, quá xuất sắc luôn!”

Xa Thừa Vũ sớm lường trước được Lương Phương Châu sẽ không từ bỏ ý đồ, bắt được nhược điểm của Chiến Du không phải để thực hiện tuyên truyền nghiên cứu phát triển hạng mục.

Sự công khai lên án Chiến Du lúc ban đầu đã nằm trong dự liệu của anh, chính là ngưởi chỉ đạo bộ phận hoạt động đăng lời tuyên bố xin lỗi, ngay cả chuyện bên kia sáng nay cũng là anh “chỉ điểm”, chỉ khi đó anh mới trả lời rằng cần phải đưa ra một bài thanh minh.

Xa Thừa Vũ vùi ở ghế trên, vẻ mặt mệt mỏi.

Tình huống giống hệt như những gì anh đã suy đoán, vốn đây phải là một chuyện đáng vui mừng, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng trống rỗng.

Anh không muốn tham gia vào quá nhiều chuyện đấu đá nhau như vậy mà chỉ muốn chuyên tâm làm ra những dự án xuất sắc. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, kẻ địch đã giết đến cửa nhà, anh không thể không bắt đầu phản kích.

Anh không muốn, cũng không có nghĩa là anh không thể.

Xa Thừa Vũ gật đầu, nói: “Chuẩn bị ra mắt đi.”

Vì thế, 《 Đôn Hoàng Quyết 》 ra mắt trong những tiếng kêu giết của trận chiến trên mạng.

Trải qua mấy làn sóng về đề tài này, 《 Đôn Hoàng Quyết 》 đã trở thành cái tên nhà nhà đều biết, mọi người mang theo sự mong đợi cùng tâm tình áy náy phức tạp, sôi nổi gia nhập trò chơi.

Server đã vài lần suýt nữa sập mất.

Không thể không nói, Chiến Du không chỉ làm tốt khâu marketing mà hạng mục lại càng xuất sắc.

Có tình cảm, có sáng ý, có phẩm chất, không phải là cái bẫy moi tiền.

Người chơi tham gia không ngừng hết đợt này đến đợt khác.

Một tuần trôi qua, số liệu của《 Đôn Hoàng Quyết 》đã làm mới rất nhiều kỷ lục của ngành công nghiệp sản xuất trò chơi toàn Trung Quốc suốt gần một thập kỷ qua.

Một ông trùm mới trong ngành đã đứng lên.

**

Trong công ty, Xa Thừa Vũ và Tiểu Xuyên thay phiên nhau trông giữ server, để cho những người khác nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.

Kiều Hải Tinh đã xuất viện, không biết là lo lắng về hạng mục hay là lo lắng cho Xa Thừa Vũ nữa, cô lén lút chạy từ nhà đến công ty.

Tiểu Xuyên ngủ ở trong phòng hội nghị, Xa Thừa Vũ thì trông giữ trước máy tính.

Kiều Hải Tinh đặt mấy hộp thức ăn lên trên bàn, hắng giọng một cái, thẹn thùng hỏi: “Còn, còn chưa ăn cơm đúng không ạ?”

Xa Thừa Vũ vừa ngẩng đầu liền thấy cô gái nhỏ đang cười cong mắt nhìn anh, khuôn mặt đỏ bừng.

Nụ cười của anh vô thức nở rộng, sau đó lại hơi nhăn mày, hỏi: “Sao em lại tới đây, không phải đã bảo em ở nhà nghỉ ngơi hay sao?”

Kiều Hải Tinh túm váy nhỏ, lắc qua lắc lại nói: “Tôi chỉ muốn ra ngoài đi dạo, ở trong nhà quá buồn chán.”

Cô lại chỉ mấy hộp thức ăn rồi hỏi: “Có phải anh còn chưa ăn cơm hay không, tôi mang tới rất nhiều món ngon.”

Xa Thừa Vũ lại cười.

Trái tim Kiều Hải Tinh cuối cùng cũng buông xuống, cô đánh giá khắp nơi xung quanh, hỏi: “Anh Tiểu Xuyên đâu rồi? Tôi đi gọi anh ấy tới ăn cơm.”

Cô đứng dậy muốn đi chợt bị Xa Thừa Vũ kéo tay giữ lại.

Giọng anh hơi đè nén: “Tiểu Xuyên vừa mới ngủ, cậu ấy đã chịu đựng một thời gian khá dài, để cậu ấy nghỉ ngơi một lát đi em.”

Kiều Hải Tinh nhẹ nhàng “À” một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tay Xa Thừa Vũ chưa buông ra.

Kiều Hải Tinh cũng không giãy giụa.

Hai người cứ ngồi như vậy, xung quanh là tiếng động cơ máy móc ong ong vang lên, còn có mùi hương thức ăn thoang thoảng.

Kiều Hải Tinh cúi đầu, vành tai từ từ đỏ lên.

Cô rất khẩn trương, có một việc, cô đã có đáp án.

Anh nói anh đang theo đuổi cô, còn hỏi cô có động lòng với anh chút nào hay không.

Kỳ thật đâu chỉ một chút, Kiều Hải Tinh đã suy nghĩ cẩn thận thật lâu, có lẽ, cô đã động lòng với anh từ rất lâu trước đây rồi.

Cô tưởng rằng đó là tình bạn giữa những người nghèo khó với nhau, cũng cho rằng đó là sự nương tựa lẫn nhau trong lúc hoạn nạn, là sự ỷ lại từ ngày này qua tháng khác.

Nhưng trái tim cô sẽ đập rất nhanh mỗi khi nhìn thấy anh.

Thấy có người con gái khác tới gần anh, trong lòng cô lại thấy khổ sở như bị đao cứa.

Một khắc kia, cô đã biết, tình cảm của cô không liên quan đến những thứ khác, đó là tình yêu.

Nhưng phải nói ra như thế nào đây……

Kiều Hải Tinh nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, đáy lòng có một tia ngọt ngào lướt qua.

Xa Thừa Vũ thấy Kiều Hải Tinh nhìn sang, vội buông lỏng tay ra.

Kiều Hải Tinh mở to đôi mắt, trong lòng cảm thấy hơi mất mát, “Cái đó……”

Aizaaa, phải nói như thế nào đây!

Nói là em rung động rồi, em rất thích anh?

Không được không được, quá buồn nôn, nói không nên lời nha!

Kiều Hải Tinh vặn ngón tay, phồng má lên, vẻ mặt đầy ngưng trọng.

Xa Thừa Vũ thấy bộ dáng này của cô, trong lòng bỗng cảm thấy vắng lặng.

Chỉ cầm tay một chút mà đã cảm thấy khó khăn như vậy hay sao?

Anh thu hồi tầm mắt, mở mấy hộp thức ăn ra, giọng nói đầy mất mát: “Xin lỗi, vừa rồi hơi nóng nảy nên mới kéo tay em.”

Kiều Hải Tinh: “……”

Ôi, sao lại thế nàyyyy???

Em đâu bảo không muốn đâu!!!

Đàn ông đúng là một sinh vật khó hiểu.

Vai cô rũ xuống, thôi vậy, chờ thêm chút nữa.

Gần đây chắc anh ấy bận rộn chuyện dự án, chờ đến lúc anh thổ lộ lần nữa, cô nhất định sẽ gật đầu đồng ý.

Kiều Hải Tinh hạ quyết tâm, cảm giác thèm ăn cũng tốt hơn.

Xa Thừa Vũ nhìn bộ dáng không tim không phổi của cô, thật sự không biết như thế nào cho phải.

Cứ cưng chiều cô thôi, ai bảo mình gặp được cô chứ!

**

Ba ngày sau, công ty mở tiệc mừng công ở khách sạn.

Tiệc mừng công diễn ra vào lúc 6h tối, công ty bao một phòng tiệc trong một khách sạn năm sao cao cấp.

Trải qua ba ngày nghỉ ngơi, mọi người đã khôi phục sức sống tràn đầy.

Trong một góc phòng tiệc, Kiều Hải Tinh nhìn Tiểu Nặc đang giận dỗi với Tam Mộc.

Tam Mộc liếc liếc nơi nào đó không hề phập phồng phía dưới xương quai xanh của Tiểu Nặc, hỏi: “Tiểu Nặc, cô quên mang ngực ra ngoài à?”

Tiểu Nặc cúi đầu nhìn trang phục của mình, một thân váy dài màu trắng, trước ngực… là một vùng đất bằng phẳng.

Cô liếc nhìn Tam Mộc rồi nói: “Tôi quên rồi, nhưng anh thì lúc nào cũng mang theo nhỉ!”

Tam Mộc cũng cúi đầu đánh giá chính mình.

Ngày xưa anh cũng là một thiếu niên anh tuấn mảnh khảnh, vài năm sau khi gia nhập ngành này vóc dáng lại cao lớn như thổi khí vậy.

Giờ đây không chỉ đơn thuần là bụng tướng ưu tú, mà ngay ngay cả bộ ngực cũng đều rất xuất sắc!

Hai người chọc vào chỗ đau của nhau, toàn những câu giết người không thấy máu đâm thẳng vào tim nhau!

Các đồng nghiệp xung quanh nghe thấy chuyện cười đều tụ lại đây, có người trêu ghẹo Tiểu Nặc, có người lại cùng Tam Mộc nói giỡn.

Tiếng hòa nhạc vang lên, khắp phòng tiệc tràn đầy không khí vui mừng.

Đảo mắt đã sắp đến 6h mà bữa tiệc vẫn còn chưa bắt đầu.

Kiều Hải Tinh nhìn khắp nơi xung quanh, từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng dáng Xa Thừa Vũ đâu.

Người chủ trì thấy ông chủ công ty chưa tới, nên không dám tự tiện bắt đầu.

Viên Thiến gọi điện thoại cho Xa Thừa Vũ, không có người bắt máy.

Cô tìm được Tiểu Xuyên ở trong đám người, kéo cậu đến một bên rồi hỏi, “Nhìn thấy Xa tổng không? Anh ấy không tới thì tiệc rượu không thể bắt đầu đâu, tôi gọi điện thoại cho anh ấy mà không ai nghe máy cả.”

Tiểu Xuyên trấn an cô ấy, “Có thể là còn đang trên đường, chị đừng vội, tôi gọi lại thử xem.”

Điện thoại vang lên suốt hai phút, Tiểu Xuyên lắc lắc đầu, lo lắng nói: “Không ai nghe máy.”