Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh]

Chương 65: Tấm lưng trần




Hiện tại...

"Bác trai, bác gái, cảm ơn hai người đã tiếp đãi con." - Cả buổi chiều cô đã làm thêm một túi thơm cho Kiến Hoa, cũng đã ngồi hàn huyên rồi cùng ăn cơm với gia đình anh. Giờ gọi thêm Nancy nữa rồi hai người sẽ cùng về khách sạn.

"Không được, nhà bác có nhỏ một chút nhưng giờ đã tối rồi, ra khách sạn rất bất tiện, lại gây ra sự chú ý. Con cứ ở lại đây đi. Khi nãy trợ lý của con đã mang đồ của con qua rồi đó" - Đúng như dự tính của A Kiều, mẹ Kiến Hoa đời nào lại để cho cô ra khách sạn vào giờ này.

Lệ Dĩnh chỉ còn biết nhắm mắt cầu trời, Nancy à Nancy, cô lại bị trợ lý bỏ bom rồi. Lệ Dĩnh quay sang cầu cứu Kiến Hoa nhưng chỉ nhận được một cái nhún vai. Mẹ anh đã nói, phận làm con đâu dám cãi, mà anh cũng lại rất tán thành ý kiến của bà.

"Mẹ nói rất đúng, đêm nay em ở lại đây"

Ba Kiến Hoa đang đọc báo cũng thêm vô gật gù đồng ý. Kiến Hoa lại càng được nước thích thú.

"Kiến Hoa, con xách túi đồ đó lên lầu cho Lệ Dĩnh đi" - Lời cha anh chưa kịp dứt, Kiến Hoa đã túm lấy túi đồ, vòng tay qua eo Lệ Dĩnh mặc kệ cô đang phóng ra ảnh mắt cầu khẩn.

"Đi thôi"

Hai bậc phụ mẫu bên dưới còn nhìn nhau trao nụ cười khó hiểu. Tác thành cho đôi trẻ càng sớm càng tốt. Ai đời lại để con dâu tương lai lần đầu tiên đến nhà chơi phải ra khách sạn ngủ chứ. Tối nay hai người nhất định sẽ tâm lý không bén mảng lên lầu hai nửa bước.

Thế nhưng cái khó là nhà của Kiến Hoa chỉ có 2 phòng, một phòng cho ba mẹ anh, một phòng cho anh, ngoài ra không hề có phòng cho khách.

"Cái đó...sư phụ... em ngủ ở đâu?" - Lệ Dĩnh nhìn quanh lầu hai vẫn không thấy có phòng nào dành cho cô.

"Còn ở đâu, đương nhiên là trong phòng anh" - Kiến Hoa cưởi nửa miệng, hất hàm ra căn phòng phía trước.

"Hay là để em ngủ cùng với bác gái đi" - Lệ Dĩnh chống mũi chân xuống sàn, làm điệu bộ ngại ngùng. Cô nam quả nữ cùng một phòng thật rất bất tiện.

"Được, mẹ đang ở dưới, em có thể xuống xin đổi phòng" - Kiến Hoa ngay lập tức đồng ý vì anh thừa biết nếu cô làm được chuyện đó thì giờ đã không ở đây. Tính cách mẹ anh, anh còn không hiểu sao.

Lệ Dĩnh tự gõ vào đầu mình, cô thật là ngốc. Là ai đã quả quyết bắt cô ở lại đây chứ? Là ai còn giục anh đưa cô lên lầu? Vậy mà cô còn mơ tưởng giờ này xuống sẽ đổi được phòng. Việc đã sắp đặt rồi, việc cô chỉ có thể làm là thuận theo mà thôi.

"Thế...thế...còn anh" - Lệ Dĩnh tròn mắt chỉ vào chiếc giường duy nhất trong phòng.

"Anh ngủ trên sô pha, không lẽ em muốn chúng ta nằm chung?"

Lệ Dĩnh nguýt Kiến Hoa một cái, vậy mà cô còn tưởng đêm nay hai người phải nằm trên chiếc giường đó chứ. Kiến Hoa nhanh chóng đẩy Lệ Dĩnh vào trong phòng, đặt đồ của cô cạnh giường rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Lệ Dĩnh không biết làm gì, không biết ngồi ở đâu. Trên giường ư...không được, anh đang tắm nếu trở ra thấy cô ngồi trên giường không phải là quá mờ ám sao. Trên ghế...cũng không được, thế nào thì cũng giống như đang chờ đợi vậy. Vì thế Lệ Dĩnh cứ loanh quanh trong phòng, ra ban công rồi lại vào trong.

"Cốc!Cốc" - Tiếng gõ cửa vang lên khiến Lệ Dĩnh giật mình. Người vừa gõ cửa là mẹ của Kiến Hoa.

"B...bác gái, anh ấy đang t..t..ắm" - Câu nói vừa rời khỏi miệng thì cô đang hối hận mà muốn túm nó trở lại rồi. Khi không lại nói sư phụ đang tắm làm gì chứ, thật xấu hổ chết mất.

"Không có gì, ta có chuyện muốn nhờ con"

Mẹ Kiến Hoa đưa cho Lệ Dĩnh một gói nhỏ, dặn thêm vài câu rồi nhanh chóng đi khỏi, bỏ lại Lệ Dĩnh một gương mặt ứng hồng đáng yêu.

Một tiếng "tách" vang lên, cánh cửa phòng tắm bật mở, Kiến Hoa trở ra. Người ta vẫn nói nam nhân khi vừa tắm xong là lúc quyến rũ nhất, quả thật không sai chút nào.Mái tóc ướt sũng của Kiến Hoa vuốt ngược ra phía sau, không ngừng chảy từng dòng xuống mặt và cổ anh. Lệ Dĩnh dán chặt mắt của mình lên Kiến Hoa, nam thần dù thế nào vẫn là nam thần à.

"Tiểu Dĩnh, lấy dùm anh chiếc khăn"

Lệ Dĩnh giật mình dứt ánh mắt của mình trên gương mặt cuốn hút của Kiến Hoa, vội lấy chiếc khăn bông móc trên ghế trùm lên đầu Kiến Hoa rồi ôm lấy quần áo của mình chạy tót vào phòng tắm, tim đập thình thịch. Vừa rồi thật nguy hiểm, nếu để anh nhìn thấy biểu cảm đó của cô thật không biết giấu mặt vào đâu.

Một lát sau Lệ Dĩnh trở ra, lúc này Kiến Hoa mới nhận thấy sự căng thẳng trong không khí kỳ quặc này. Không biết làm gì đành lại gần tủ rót một cốc nước uống.

Lệ Dĩnh đắn đo cân nhắc hồi lâu rồi quyết định mở lời. Cô lí nhí trong miệng mà cũng không ngờ rằng mình cũng có thể thốt ra lời như thế.

"Sư phụ, anh c..ở..i á..o.. ra chút đi"

Lời nói mới bay ra khỏi miệng Lệ Dĩnh đã khiến Kiến Hoa đang uống nước không đừng được bụm miệng sặc nước. Đây có phải là Tiểu Dĩnh của anh không, sao tự nhiên bạo dạn như vậy:

"Em..nói...cái...gì?" - Vừa nói vừa ho, giọng của anh ngắt quãng từng hồi.

"Anh đừng hiểu lầm...ý em là, anh cởi áo ra, bác gái nói em giúp anh dán cao. Người nói lưng của anh lại bị đau" - Thanh âm của Lệ Dĩnh có chút xót xa lẫn áy náy, việc anh đau lưng ngoài do quay phim, còn là do chiều cô mà mấy ngày nay không nghỉ ngơi lại tập xe đạp. Ấy là còn chưa kể những lúc cô nũng nịu đòi anh bế cô, hay anh ngồi cả đêm chỉ đề cô ấm áp dựa vào mà ngủ ngon lành.

Kiến Hoa đoán được suy nghĩ của Lệ Dĩnh, nhẹ nhàng nâng má cô, đáy mắt đó đã rưng rưng lệ. Cô gái này quả thật mau nước mắt. Kiến Hoa một giọng sủng nịnh, khẽ lau đi những giọt nước mắt chuẩn bị trào ra.

"Là anh tình nguyện. Sau này em dán cao cho anh là được."

Lệ Dĩnh gật đầu, kéo Kiến Hoa lên giường, ngồi sau lưng anh chờ đợi. Kiến Hoa chần chừ một lúc cũng cởi áo phông anh đang mặc xuống. Cả một tấm lưng trần phơi bày trước mặt Lệ Dĩnh. Cảnh này không phải cô chưa từng thấy qua, nhưng khoảng cách này, tình cảm này lại là lần đầu tiên. Tim Lệ Dĩnh đập mạnh không kiểm soát. Cô nam quả nữ ở trong phòng kín cửa, anh lại một tấm lưng trần trước mặt cô, bối rối cũng có, xấu hổ cũng có, yêu thương lại tràn ngập. Lệ Dĩnh phải ngăn mình không ôm lấy anh, cảm nhận sự ấm áp từ anh. Tay cô khẽ rung lên cầm tấm cao dán tách làm đôi, nhưng còn quên chưa biết phải dán vào đâu.

"Sư phụ, dán chỗ nào vậy?"

Kiến Hoa bật cười, áo cũng bắt người ta cởi rồi, cao dán cũng lấy ra rồi mà cô còn ngây thơ hỏi anh dán vào đâu, đáng yêu như vậy cô bảo anh biết làm sao qua được đêm nay.

"Bên dưới sống lưng đó"

Lệ Dĩnh một tay cầm miếng cao, một tay ấn lên lưng Kiến Hoa

"Chỗ này...chỗ này? chỗ này thì sao?...hay là chỗ này...?"

Khung cảnh đã ám muội vậy rồi mà Lệ Dĩnh còn liên tục ấn lên lưng anh hỏi chỗ nọ, chỗ kia, Kiến Hoa đằng trước cũng đỏ mặt kiểm chế đáp lại từng lời.

"Không phải ở đó...sang phải một chút...lại xuống một chút...đúng là chỗ đó"

Cuối cùng cũng xác định được vị trí, Lệ Dĩnh dán miếng cao lên mảng lưng đó. Miếng cao vừa dán lạnh ngắt vừa dán lên, Kiến Hoa bỗng rùng mình một cái. Còn Lệ Dĩnh vuốt qua vuốt lại mấy lần để thấm thuốc rồi trầm ngâm nhìn tấm lưng anh phát hiện:

"Sư phụ, anh gầy đi rồi"

"Không phải lần trước em nói lưng anh không quyến rũ sao. Theo ý em, đã giảm cân rồi"

"Em chỉ đùa thôi mà, béo một chút vẫn tốt hơn"

Lệ Dĩnh bất giác lướt ngón tay mềm mại trên tấm lưng trần của Kiến Hoa, một luồng điện như dọc toàn thân anh, tim rung lên từng hồi. Đây là lần đầu tiên hai người gần gũi đến vậy mà không phải là đang quay phim. Anh thật không hiểu cô đang nghĩ gì mà ngón tay lại trêu đùa trên lưng anh như vậy. Gai ốc không ngừng nổi lên trên lớp da Kiến Hoa, anh có máu buồn mà ngón tay cô lại không ngừng lướt qua lướt lại sau lưng anh, thật sắp không chịu được. Còn Lệ Dĩnh như vẫn chưa nhận thức được hành động của mình mà cứ tiếp tục.

Bất thình lình, Kiến Hoa quay phắt lại, nắm chặt lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô. Lệ Dĩnh bất ngờ mất trụ ngã ra sau kéo theo Kiến Hoa cũng ngã đè lên phía trên. Cả vòm ngực rắn chắc của anh đang ở ngay trước mặt, Lệ Dĩnh bối rối quay trái quay phải đều là bờ vai trần Kiến Hoa, nhìn thẳng lại là ánh mắt thâm sâu của anh, vậy chỉ còn nước nhắm tịt mắt lại để che giấu sự xấu hổ.

"Tiểu Dĩnh, nhìn anh"

Lệ Dĩnh bất đắc dĩ mở một mắt ti hí nhìn Kiến Hoa. Bật cười trước phản ứng đáng yêu của cô, Kiến Hoa sủng nịnh nhéo mũi

"Ở trong phòng của anh mà em lại dám trêu đùa anh, là có ý gì?"

Ánh mắt Lệ Dĩnh long lanh biểu hiện sự vô tội, cô đâu cố ý làm gì. Chẳng qua là mẹ anh phân phó cô dán cao cho anh thôi mà. Ngoài ra cô không hề có ý nghĩ đen tối.

"Em đâu...c...m..m"

Lời phủ nhận của Lệ Dĩnh nhanh chóng bị nụ hôn mãnh liệt của Kiến Hoa giành lấy, tay anh đan chặt lấy tay cô. Lệ Dĩnh cảm nhận được sự nồng nàn, sâu thẳm trong nụ hôn đó. Đôi môi anh rõ là ác ý quấn quýt, trêu đùa lấy làn môi mỏng manh của cô, hơi thở cũng bị anh cướp lấy. Lệ Dĩnh đờ đẫn nhắm mắt đáp lại nụ hôn của anh, cô còn cảm nhận được từng giọt nước còn vương trên mái tóc anh nhỏ từng giọt lên gương mặt cô. Nụ hôn sâu triền miên như không muốn ngừng lại, Lệ Dĩnh cũng nguyện được chìm đắm trong sự ngọt ngào đó. Trong phòng chỉ còn lại tiếng tíc tắc từ chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường. Một phút...hai phút...ba phút...chầm chậm trôi qua, cuối cùng Kiến Hoa cũng níu kéo trả tự do cho đôi môi xinh đẹp của Lệ Dĩnh.

"Sư phụ, anh..." - Lệ Dĩnh cong môi phản ứng. Anh thật quá đáng, đột nhiên bắt nạt cô.

"Cái đó là phạt em vì dám trêu anh" - Kiến Hoa gạt từng giọt nước trên mặt Lệ Dĩnh cười đắc ý, cô phải đổi một nụ hôn vì lỡ sờ vào tấm lưng trần của anh. Thế này không phải là cả hai anh đều có lợi sao.

Lệ Dĩnh đỏ mặt, hiện giờ cô một thân nằm dưới thân anh, từng nhịp tim, từng hơi thở của anh cô đều cảm nhận được rõ rệt. Lại nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, quả thật cô không muốn suy nghĩ lung tung cũng không được.

"Đi ngủ thôi" - Nhận thấy sự bối rối của Lệ Dĩnh, Kiến Hoa bật dậy đưa cô nằm ngay ngắn trên giường, dịu dàng đắp chăn cho cô, sau đó trở lên ghế sô pha. Sự căng thẳng cũng từ đó mà dịu bớt.

Ngọn đèn cuối cùng trong phòng cũng tắt ngấm, ánh sáng chỉ còn từ đèn đường rọi qua khung cửa sổ. Hai người vẫn chưa thể bình tĩnh mà tóm lấy một giấc ngủ. Lệ Dĩnh xoay ngang lại xoay dọc, lúc nhìn trần nhà, lúc lại ngó đầu sang sô pha nơi Kiến Hoa đang nằm đó. Kiến Hoa cũng không khác là bao, cô đang ở ngay gần anh, nhưng lại không thể chạm tới.

""Tiểu Dĩnh, em vẫn luôn muốn biết trước hôn lễ của Long ca anh đã đi đâu mà. Bây giờ có thể nói cho em biết""

Lệ Dĩnh nghe vậy ngay lập tức ngồi thẳng dậy, đây chính là điều bấy lâu nay cô muốn biết nhưng anh vẫn không nói. Vì sao hôm nay lại chủ động tiết lộ.

""Anh đã đi đâu?""

""Tới Hà Bắc, gặp cha mẹ em""

""Anh gặp họ để làm gì, cũng không chịu nói với em"" - Lệ Dĩnh lại ngạc nhiên hơn, trăm đáp án cô từng nghĩ đến nhưng chưa từng nghĩ tới việc này.

""Tới xin phép họ để danh chính ngôn thuận chăm sóc cho em. Chiếc túi thơm đó, anh biết ý nghĩa của nó""

Lệ Dĩnh vừa bất ngờ, vừa hạnh phúc, nghĩa là ngay sau khi cô tặng chiếc túi thơm cho Kiến Hoa, anh đã biết tâm ý của cô và đích thân đến gặp cha mẹ cô. Đã từ năm tháng trước vậy mà giờ anh mới chịu nói. Nếu hôm nay cô không đến gặp ba mẹ anh, có khi anh vẫn còn giấu diếm chuyện này. Vừa trách móc nhưng cô nhiều hơn vẫn là thấy hạnh phúc, cô chính là yêu sự lặng lẽ đó của anh. Lệ Dĩnh lại nằm xuống, chui vào chăn còn lẩn khuẩn đâu đó sự ấm áp của Kiến Hoa.

"Sư phụ, em rất hạnh phúc"

Kiến Hoa mỉm cười mãn nguyện đáp "Anh cũng vậy...vì có em"

Một câu nói đã làm giải tỏa rất nhiều sự khó xử hiển hiện trong căn phòng. Người mà anh yêu đang ở đây. Người mà cô nguyện giao phó cũng đang ở đây. Điều hạnh phúc nhất trên thế gian này cũng chỉ có như vậy mà thôi.