Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh]

Chương 48: Bạn thân của sư phụ




Vừa mới trở về từ Vô Tích, không nghỉ đến hai ngày, Lệ Dĩnh đã lao ngay vào dự án mới. Hai tuần trước, cô đã nhận lời đóng nữ chính cho "Thực tập sinh", một dự án chuyển thể từ tiểu thuyết miêu tả về con đường phấn đấu trong sự nghiệp của sinh viên mới ra trường. Bối cảnh của phim gần như đều ở Thượng Hải, lại là phim hiện đại, sẽ đỡ vất vả hơn rất nhiều. Nội dung phim cũng rất thực tế, tươi sáng nên đây cũng coi như cô vừa làm việc vừa thư giãn. Lệ Dĩnh không mất nhiều công di chuyển, hàng ngày cô chỉ mất không tới mười phút đã tới được phim trường, vẫn là ở nhà tốt hơn. Mới gần chục ngày, khuôn mặt cô đã béo lên trông thấy. Dường như cô ăn cái gì nó đều dồn lên mặt hết vậy. Nhìn gương mặt bánh bao đáng yêu đó thật sự không đừng được muốn nhéo một cái.

"Sư phụ, em lại béo lên rồi" - Kiến Hoa nhìn gương mặt phụng phịu của Lệ Dĩnh hiện lên trong điện thoại. Gần hai tuần chia tay sau khi phim đóng máy, mỗi người bận một công việc riêng, chỉ có thể mỗi tối gọi video call cho nhau mà thôi.

"Béo một chút mới tốt, không về sau sẽ có người nói sư phụ là anh không chăm sóc tốt cho em" - Kiến Hoa âu yếm nhìn Lệ Dĩnh động viên. Mỗi ngày Kiến Hoa chỉ mong tới tối để gọi điện cho cô. Ban ngày rất khó khăn vì lịch trình của anh dày đặc. Hơn nữa, phóng viên lúc nào cũng rình rập. Cả nửa năm nay, mỗi lần anh đi tới đâu đều cũng ít nhất có vài ba cái đuôi theo sau, thật rất mất tự nhiên. Cũng may có Khang Vũ bên cạnh, nhìn thì có vẻ trẻ tuổi háo thắng nhưng thực ra lại rất cẩn trọng, tỉ mỉ nên anh cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Câu chuyện của hai người cũng chỉ xoay quanh việc hôm nay làm gì, ăn gì, có chuyện gì vui...như bao cặp tình nhân khác. Nhưng cái chính là họ muốn nhìn thấy nhau để dịu bớt nỗi nhớ xa cách. Niềm vui của Kiến Hoa bây giờ chỉ là hàng ngày nhìn thấy gương mặt Lệ Dĩnh vui vẻ kể lể từng chuyện trong điện thoại. Đôi khi anh muốn vuốt ve gương mặt đó, muốn ôm cô gái đó vào lòng, muốn ngửi mùi oải hương trên tóc của cô nhưng rồi lại phát hiện ra cô không ở bên mình. Những lúc như vậy anh thật sự muốn đáp ngay một chuyến bay đến gặp cô.

Rồi vẫn như mọi lần, hai người nói chuyện, Lệ Dĩnh cũng dần dần buồn ngủ mà thiếp đi. Khi cô gái đó chìm vào giấc ngủ thì người đàn ông bên dầu dây mới chịu cúp máy, vẫn không quên để lại một câu nói dịu dàng:

"Ngủ ngon, Tiểu Dĩnh".

...

Tòa nhà ADC cao sáu mươi tầng nằm giữa trung tâm Thượng Hải là bối cảnh chính của bộ phim mà Lệ Dĩnh đang quay. Có những hôm cô cả ngày di chuyển từ tầng này sang tầng khác vì thay đổi phân cảnh trong phim. Tòa nhà này cũng là trụ sở của rất nhiều công ty nên việc nhiều người qua lại là rất bình thường, nhưng chuyện khiến cô mất tự nhiên nhất là mỗi lần cô đi qua đâu đó thì lại có người túm tụm lại bàn tàn, chỉ trỏ; cũng có lần cảnh quay phải gián đoạn khá lâu vì quá nhiều người đứng ở xung quanh theo dõi.

Lệ Dĩnh đang tìm một nơi thoải mái nghỉ giữa cảnh quay thì phát hiện bên ngoài có chuyện gì đó, nhân viên công sở các công ty bên cạnh ai nấy cũng xinh đẹp đang đứng từng cụm hò reo có vẻ rất phấn khích. Đám đông càng ồn ào hơn khi một bóng người mặc vest đen, phong thái đĩnh đạc xuất hiện, rồi dần dần mở ra một lối đi ở giữa để người đàn ông tiến vào trong. Người này nhìn qua rất có phong thái lạnh lùng giống sư phụ của cô nhưng ban nãy nở nụ cười rất thân thiện đáp lại đám phụ nữ vây quanh, quả thật rất lịch lãm. Lệ Dĩnh nhận ra người đó...nhưng điều cô thắc mắc là...anh ta sao lại xuất hiện ở đây?

Lúc này cô mới phát hiện Nancy, trợ lý của mình đang đi ngay phía sau người đàn ông đó. Hẳn là Nancy biết chuyện gì. Lệ Dĩnh đang định vẫy tay gọi Nancy qua chỗ mình thì người đàn ông đó đã nhằm chỗ cô đang ngồi mà tiến đến. Lệ Dĩnh không khỏi bất ngờ khi người đàn ông đó chủ động ra chào hỏi mình, còn Nancy thì vẻ mặt phấn khởi chỉ cười rồi gật đầu lia lịa với cô:

"Chào em Lệ Dĩnh. Anh là Ngô Kỳ Long. Em có thể gọi anh là Long ca"

Lệ Dĩnh vẫn là chưa hết bất ngờ, mà tính cô khi đã bất ngờ thì vốn không thể nói được điều gì khác. Chỉ có thể tròn xoe mắt không thì cũng chỉ là cười tạm để trong lúc đó não cô sắp xếp lại thông tin. Ở bên Kiến Hoa, những bất ngờ kiểu như thế này, cô đã gặp không ít lần. Người đàn ông trước mặt, cô dĩ nhiên biết là Ngô Kỳ Long, nhưng vấn đề là anh ta làm gì ở đây, trên phim trường của cô, mà còn đích thân là tới gặp cô nữa. Đám đông bên ngoài đang cố ngéo cổ vào theo dõi sự việc đang diễn ra bên trong.

Kỳ Long nhận ra sự đường đột của mình khiến cô gái trẻ kinh ngạc nên vội vàng giải thích thêm:

"Anh là bạn thân của Kiến Hoa"

"Sư phụ?" - Lệ Dĩnh thầm nghĩ, sao sư phụ rảnh rỗi không tới gặp cô mà lại có bạn thân tìm tới tận đây chứ. Hơn nữa, Long ca sao lại đưa sư phụ vào lời giới thiệu, chẳng lẽ chuyện hai người đến Long ca cũng biết. Suy nghĩ hồi lâu rồi chợt nhận ra mình còn chưa chào hỏi, cô nhanh chóng đáp lễ:

"Long ca, chào anh. Em là Triệu Lệ Dĩnh"

"Anh biết. Chắc trợ lý của em chưa kịp nói em biết. Anh đường đột tới đây hôm nay là muốn mời em vào vai chính trong dự án mới do anh sản xuất"

Nancy đã kịp chuẩn bị cho hai người một tách trà nóng trong lúc họ còn chào hỏi nhau. Ngô Kỳ Long một công tới Thượng Hải là để mời Lệ Dĩnh đóng vai chính trong phim mới mà anh làm nhà sản xuất - "Thục Sơn chiến kỷ". Anh cũng đã liên hệ trước với Nancy rồi mới tới đây, chỉ có điều không rõ Nancy quên thật hay cố tình quên không nói trước với Lệ Dĩnh.

Dự án này công ty của Ngô Kỳ Long đã chuẩn bị khá lâu, từ khâu viết kịch bản cho đến phục trang và chon diễn viên đều rất cẩn thận. Có điều vẫn chưa tìm được nữ chính phù hợp với vẻ đẹp lúc thuần khiết lúc tà mị của nhân vật, hơn nữa lại phải có diễn xuất tốt. Cuối cùng, mới chỉ xem được vài tấm hình hậu trường của Hoa Thiên Cốt trên weibo mà anh đã mừng rỡ yêu cầu trợ lý liên lạc ngay với Lệ Dĩnh. Chỉ khi cô đồng ý hóa thân thành Ngọc Vô Tâm thì mới hoàn chỉnh mảnh ghép cuối cùng của bộ phim.

Kỳ Long nhìn biểu cảm trên sắc mặt Lệ Dĩnh, anh không mong việc cô sẽ đồng ý ngay sau khi nhận được lời mời, nhưng dự án này của anh bắt buộc phải mời được cô. Thi Thi cũng đã nói, Lệ Dĩnh là người thích hợp nhất dù hai người họ chưa từng gặp nhau. Vì vậy, anh đành phải dùng chút khích tướng, lợi dụng anh bạn thân một chút vậy.

"Anh đã tham khảo vài người, họ đều thấy em là thích hợp nhất. Hôm qua anh cũng đã gặp Kiến Hoa ở Đài Bắc, cậu ấy cũng thấy như vậy. Còn nói chắc chắn diễn xuất của em sẽ khiến mọi người hài lòng" - Kỳ Long vừa nói vừa dò xét sự thay đổi của Lệ Dĩnh.

"Sư phụ...à không, Hoa ca có nói vậy sao? Vậy mà hôm qua..." - Lệ Dĩnh kịp thời dừng lại, suýt nữa là buột miệng nói ra hôm qua hai người nói chuyện cả đêm mà Kiến Hoa cũng không nhắc gì đến chuyện này.

Quả nhiên là dính đến Kiến Hoa thì cô gái này sẽ phản ứng quyết liệt hơn, lời Tâm Như nói quả không sai chút nào. Hai ngày trước, anh có gặp Tâm Như ở Đài Loan, cô ấy cũng hỏi việc anh tìm diễn viên chính tới đâu. Biết là Kỳ Long muốn mời Lệ Dĩnh, Tâm Như không những rất ủng hộ mà còn úp mở chuyện gặp Lệ Dĩnh cứ nhắc tới Kiến Hoa một chút, thế nào cũng có tác dụng. Quả nhiên là thật. Kiến Hoa...cậu bạn này của anh vẫn kín đáo tỉ mỉ như ngày nào, đến bạn gái cũng có rồi mà bạn thân như anh lại không hề biết. Không lẽ đợi thiệp mời đến tay mới thông báo một lượt. Kỳ Long dù trong lòng thấy tội lỗi vì lấy cậu bạn thân ra làm mồi nhử nhưng vô cùng vui mừng vì dường như nó rất có tác dụng.

"Đúng...sư phụ em có nói như vậy. Anh là bạn thân của cậu ấy, em cũng không cần phải giữ kẽ việc gọi cậu ấy là sư phụ".

Lệ Dĩnh cúi đầu ngượng ngùng, xem ra với kinh nghiệm từng trải của Long ca, không khó để phát hiện hai người có tình ý với nhau.

"Long ca, bây giờ em còn bận quay phim. Chuyện này em sẽ suy nghĩ rồi trả lời sau được không?"

"Vậy em cần thời gian bao lâu"

"Anh để kịch bản lại đây, sau khi đọc xong, mai em sẽ trả lời"

Nghe Kỳ Long miêu tả về nhân vật, Lệ Dĩnh đã bảy, tám phần sẽ nhận nhưng vẫn cần phải nghiên cứu thêm một chút. Cô vừa đóng xong Hoa Thiên Cốt, phải lựa chọn kỹ nếu không sẽ bị lặp lại tính cách nhân vật.

"Được, anh chờ hồi đáp của em" - Gương mặt Kỳ Long hiện lên tia hy vọng rõ rệt, anh đã lôi cả Kiến Hoa vào đây, chắc chắn phải thành công mới được.

...

Lệ Dĩnh nằm dài trên giường, mặc kệ tóc vẫn còn ướt đang rỏ từng giọt trước trán cô. Sư phụ sắp gọi điện tới rồi, kệ nó tự khô vậy.

"Sư phụ, hôm nay bạn thân của anh tới tìm em"

"Là Long ca sao? Anh ấy mời em đóng dự án mới?"

"Sao anh biết?"

"Tuấn Kiệt thì ở Đài Loan, Hồ Ca còn đang bận quay phim tận Hoành Điếm, vậy thì chỉ có Long ca tới tìm em thôi. Chắc chắn là mời em đóng nữ chính trong phim của anh ấy"

Sư phụ đúng là cái gì cũng biết cả. Nếu đã là bạn thân của anh chắc chắn sẽ rất tốt. Kịch bản này đọc xong cô rất có cảm giác.

"Sư phụ, em sẽ nhận vai đó. Nghe nói vài ngày nữa sẽ họp mặt đoàn làm phim ở Bắc Kinh" - Lệ Dĩnh hồ hởi, liệu đến ngày đó, cô có thể may mắn gặp được gặp anh không.

"Long ca làm việc rất nghiêm túc, dự án đó rất có hy vọng" - Kiến Hoa dù không biểu hiện gì nhưng trong lòng thấy vui mừng. Nếu là Long ca thì chắc chắn sẽ chiếu cố tốt cho Lệ Dĩnh, anh cũng yên tâm được ít nhiều.

...

Nửa đêm, Lệ Dĩnh đã chìm vào giấc ngủ, tay vẫn còn cầm chiếc điện thoại hướng trước mặt để người trong điện thoại có thể nhìn cô. Kiến Hoa ánh mắt chan chứa thâm tình không nỡ ngắt máy, anh thực sự rất nhớ cô. Bắc Kinh...xem ra phải tới một chuyến thôi. Long ca đã tới gặp cô còn giới thiệu là bạn thân của anh, có vẻ đã thấy mùi gian tình đâu đây. Chuyện của hai người, không cần giấu nữa.