Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh]

Chương 47: Đóng máy




Không gian rộng lớn, trên mỏm đá lộ phong, một nam nhân đang thả hồn gảy từng khúc nhạc êm ái. Tiếng đàn của chàng bây giờ không những có âm thanh tuyệt sắc mà đã chứa chan tình cảm. Tất cả là nhờ có nàng bên cạnh làm tan chảy trái tim băng giá đã ngàn năm đó. Tiếng đàn réo rắt vang khắp không gian. Nữ nhân bên cạnh đang tựa vào vai chàng nhắm mắt tận hưởng giây phút hạnh phúc, hòa theo tiếng đàn ngâm vài câu thơ:

"Xuân du phương thảo địa

Hạ thưởng lục hà trừ

Thu ẩm hoàng hoa tửu

Đông ngâm bạch tuyết thi"

Nếu được, đời này kiếp này nàng chỉ muốn cùng hắn tứ khí viễn du, theo hắn thăm thú cảnh sắc khắp thế gian như mấy câu thơ ấy, cuộc sống thật sự giống như thần tiên.

Nam nhân tuy gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt đã khác xưa, chàng đã không còn giấu diếm tia yêu thương trong mắt nữa, cũng không có chấp gạt bỏ chấp niệm yêu nàng nữa, chỉ cần nàng bây giờ mãi mãi ở bên hắn. Ở đây, trên Tuyệt Tình Điện này, sẽ mãi mãi có nụ cười của nàng, bốn mùa qua đi, họ sẽ mãi ở đây nhìn xuống thiên hạ rộng lớn.

"Tiểu Cốt, sau này mỗi ngày ta đều ở bên nàng, sẽ không bao giờ xa nhau nữa"

Thiếu phụ ánh mắt âu yếm nhìn nam nhân cô yêu thương nhất, nở nụ cười hạnh phúc. Đau khổ một kiếp hai người đã chịu đựng đủ. Giờ trong mắt chàng chỉ có nàng, trái tim nhỏ bé của chàng cũng chỉ có thể chứa nàng. Những thứ khác đều không quan trọng.

"Cắt. Hoàn hảo..." - Cùng với tiếng hô "cắt" của đạo diễn là tiếng thở phào cùng tiếng vỗ tay không ngớt của toàn bộ đoàn làm phim. Cuối cùng sau bốn tháng ròng rã, bộ phim cũng tới thời điểm đóng máy. Bao nhiêu vất vả, nỗ lực của họ bấy lâu nay đã có kết quả. Từ đạo diễn, biên kịch, diễn viên đến những nhân viên trong đoàn tự nhiên không cầm nổi xúc động rơm rớm nước mắt.

"Mọi người, làm tốt lắm. Chắc chắn khi công chiếu sẽ thành công rực rỡ" - Giám chế Đường Lệ Quân đặc biệt bay từ Bắc Kinh tới đây để chứng kiến cảnh quay cuối cùng này, cũng là một khung cảnh cho một cái kết viên mãn. Là một trong những người đầu tiên tham gia vào dự án Hoa Thiên Cốt, đích thân mời Lệ Dĩnh và Kiến Hoa vào vai chính, giờ giám chế vô cùng xúc động, những tin tưởng đặt vào đó hoàn toàn xứng đáng.

"Kiến Hoa, Lệ Dĩnh, đặc biệt cảm ơn hai người. Nếu không sẽ không có Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt chân thực đến như vậy".

Kiến Hoa gật đầu, nở cụ cười động viên, giây phút này không ai cầm được xúc động. Lệ Dĩnh ôm lấy giám chế Đường, cảm ơn vì đã đặt lòng tin vào cô. Cũng nhờ vai Hoa Thiên Cốt, cô đã có thêm nhiều sự nỗ lực, thử thách chính bản thân mình, có thêm nhiều bạn bè, và hơn hết...cô đã tìm được một người mà cô muốn cùng ăn bánh trung thu trong tết đoàn viên.

Đóng máy, mọi người vui có buồn có. Vui vì bốn tháng ròng rã nay đã hoàn thành, buồn vì từ bây giờ đoàn làm phim sẽ phải chia tay nhau. Ít nhất phải đến buổi họp mặt mừng công mới gặp lại. Nhưng cảm xúc trong Kiến Hoa và Lệ Dĩnh không chỉ đơn giản như vậy. Phim đóng máy đồng nghĩa với việc, hai người sẽ phải trở lại với lịch trình riêng, mỗi người một công việc bận rộn, việc được ở bên nhau như những ngày còn ở trong đoàn chỉ còn là những kỷ niệm quý giá.

Lệ Dĩnh ngơ ngẩn một mình trong Trúc Lâm, ánh nắng cuối ngày le lói qua những tán trúc làm viên đá nữ thần chi lệ trên tay cô phát sáng lấp lánh. Chỉ còn nốt hôm nay, sáng mai cô sẽ trở về Thượng Hải, ngay lập tức quay một bộ phim khác. Anh cũng sẽ bay về Đài Loan. Từ lúc đóng máy, cô đều không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ở đó nhiều người như vậy, cô chỉ sợ không cầm lòng được mà nằm gọn trong vòng tay ấm áp đó.

"Tiểu Dĩnh, vẫn còn muốn thả đèn sao?" - Kiến Hoa từ xuất hiện, dịu dàng ôm cô từ phía sau. Thiên hạ rộng lớn với anh chỉ nằm gọn ở người trước mặt.

"Sư phụ, sáng mai phải đi rồi. Tối nay có thể ở đây không?"

Sau hôm nay, thời gian hai người gặp nhau sẽ rất khó khăn, hơn nữa lúc đó cũng không thể lấy lý do quay phim để gặp được. Khi phim còn chưa chiếu xong, hai người tuyệt đối không thể bị phát hiện, nếu không sẽ dấy lên vô vàn thị phi.

"Em muốn thế nào cũng được. Tối nay ở lại đây"

Trúc Lâm mấy ngày cuối cùng đã trở thành nơi quen thuộc với Kiến Hoa và Lệ Dĩnh, không ai làm phiền họ, chỉ có ánh nắng, có tiếng chim hót và một màu xanh rì mát mẻ của lá trúc. Tiếng gió xào xạc đưa qua từng kẽ lá tạo nên âm thanh rất sống động. Hai người nắm tay nhau đi dạo càng lúc càng sâu trong rừng, hướng đến căn chòi trong Trúc Liên Đàm. Lệ Dĩnh nắm chặt tay Kiến Hoa không hề có ý muốn buông bỏ, sự ấm áp này cô muốn níu kéo thêm một chút nữa. Cô quay mặt lại đi giật lùi để được nhìn gương mặt anh.

"Ngày nào cũng phải gọi cho em" - Câu này nghe có vẻ quen thuộc, trước đây ai đó đã từng dặn cô câu đó và cô đã ngoan ngoãn làm theo.

Kiến Hoa mỉm cười gật đầu, không đợi cô nhắc, anh vẫn sẽ làm như vậy.

"Không được nhìn người con gái khác" - Lệ Dĩnh lặp lại những câu nói y như của Kiến Hoa lúc hai người chia tay ở Cao Hùng.

"Ngoài em ra, những người khác anh đều không thấy" - Kiến Hoa đáp một câu khiến Lệ Dĩnh muốn rụng tim. Cô là muốn thử cảm giác của anh khi đó nhưng xem ra thần kinh của cô không cho phép. Gương mặt nam thần đó của anh chỉ cần dịu dàng cười với cô một cái đã khiến chân tay mềm nhũn ra rồi.

"Á" - Lệ Dĩnh đi giật lùi trong bóng tối, không may vấp phải tảng đá, suýt nữa đã ngã nhào ra phía sau. May mắn Kiến Hoa phản ứng kịp kéo tay cô lại, giờ đây thân hình nhỏ bé đó đã bị ôm chặt trong lòng anh. Lệ Dĩnh được vậy dù thấy bản thân không sao rồi cũng không buồn tách anh ra, lại cư nhiên ôm chặt hơn. Bình thường ở bên ngoài, cô vẫn là một người mạnh mẽ, tự chủ nhưng ở bên anh, vẫn muốn là bông hoa nhỏ bé được anh nâng niu, che chở. Chỉ khi ở bên cạnh anh, phần đó trong con người cô mới xuất hiện.

"Vẫn là phải cần anh ở bên mới được. Sau này phải chú ý hơn" - Kiến Hoa nựng nhẹ đôi má của Lệ Dĩnh. Anh đã quen với việc chăm sóc cô. Sắp tới mỗi người một nơi, quả thật không nỡ.

...

Kiến Hoa và Lệ Dĩnh ngồi vắt vẻo trên cây cầu dẫn ra căn chòi giữa Trúc Liên Đàm. Đã qua Trung thu, trăng không còn sáng nữa nhưng vẫn đủ soi bóng hai người đang tình tứ tựa vào vai nhau. Một vầng trăng khuyết, hai bóng hình lãng mạn ẩn hiện trên mặt nước.

"Sư phụ, nếu được chọn lại anh có đồng ý diễn Bạch Tử Họa nữa không? - Lệ Dĩnh mơ hồ hỏi Kiến Hoa, cô muốn biết anh có tiếc nuối gì khi nhận đóng vai này.

"Anh vẫn sẽ chọn diễn Bạch Tử Họa...nếu Hoa Thiên Cốt vẫn là em"

Anh cảm thấy may mắn vì đã diễn vai đó, cảm thấy may mắn vì đã gặp cô. Cô đối với anh cũng giống như Tiểu Cốt đối với Bạch Tử Hoa, là sự tồn tại duy nhất mà anh quan tâm. Nhưng anh sẽ không như Bạch Tử Họa cố chấp đó, đã yêu sẽ theo đuổi đến cùng, không để khi tình yêu vuột mất mới nhận ra thì đã muộn. Hạnh phúc đều phải tự nắm bắt.

Lệ Dĩnh mỉm cười hài lòng với câu trả lời như cô mong đợi. Cô nhận vai mà không hề biết người diễn sẽ là anh. Nhưng quyết định này của cô chính là quyết định chính xác nhất. Nó đã mang anh đến bên cô.

"Sư phụ...Em lại buồn ngủ rồi" - Lệ Dĩnh mi mắt sụp xuống, cô vốn muốn ở đây cả đêm nay với anh, nhưng mắt của cô lại không chịu nghe lời nữa rồi. Sao mỗi lần ở bên anh, cô lại dễ dàng ngủ vậy chứ.

"Không sao, lát nữa anh sẽ lại bế em về"

"Sáng mai nhất định phải gọi em"

"Nhất định!"

Anh đang ở bên cạnh cô, mọi việc đều an toàn. Lệ Dĩnh ghé sát hơn sang Kiến Hoa, hơi thở cũng dần đều hơn, chìm vào giấc ngủ.

Kiến Hoa nhẹ nhàng khoác cho Lệ Dĩnh chiếc áo mỏng, bế ngang cô đứng dậy nhìn hướng Tích Sơn đình trở về. Chỉ đơn giản ở bên cạnh cô trong lúc cô thiếp đi như thế này đối với anh cũng là một niềm hạnh phúc. Hai người lặng lẽ dần tiến sâu vào rừng trúc rồi ánh trăng cũng không đủ để soi thấy bóng dáng họ đâu nữa.