Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh]

Chương 34: Nước mắt và Tình yêu




Lệ Dĩnh đơn giản muốn ở trong phòng ngủ một giấc. Khi tỉnh dậy sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Xét cho cùng, anh có mối quan hệ với ai cũng không liên quan đến cô. Hai người cũng chỉ là bạn diễn mà thôi. Không phải cô ngây thơ đến mức cô gọi anh là sư phụ thì anh đối với cô cũng giống như Bạch Tử Họa đối với Hoa Thiên Cốt đấy chứ.

Dù lý trí muốn cô làm như vậy nhưng con tim lại không thể nghe theo. Càng muốn bỏ cái tin tức ấy ra khỏi đầu thì nó càng ăn sâu vào cô. Lệ Dĩnh bật dậy mở máy tính đọc tin tức. Nancy vẫn còn đứng bên ngoài, cô không thể xông ra đó mà lấy điện thoại được.

Khắp các trang tin tức giải trí, diễn đàn, weibo...đều là tin tức về mối quan hệ bí mật của Vương Nhược Lan, một diễn viên xinh đẹp, quyến rũ với một vị tiên sinh họ Hoắc. Mà cánh báo chí và dân mạng tự động coi đó là anh. Hơn nữa, họ còn lôi ra một số bằng chứng việc anh và cô diễn viên đó đã gặp nhau thế nào, quan hệ bí mật ra sao...rồi dẫn đến cô Nhược Lan đó chia tay với Hàn Khánh. Tên của hai người họ đã vụt lên top tìm kiến trên Baidu nội chỉ trong một giờ vào sáng nay.

Lệ Dĩnh bàn tay run rẩy, nhịp tim loạn căng thẳng đọc từng bài viết, từng dòng bình luận trên mạng, mang theo một tia hy vọng khó hiểu mà cô cũng không rõ nên miêu tả nó như thế nào. Tất cả đều là nghi vấn. Không có gì khẳng định đó là anh. Bình thường, cô vẫn luôn không quan tâm trên mạng viết thế nào về mình, cũng không cần biết ai ném đá cô. Cũng chẳng bao giờ tự thanh minh, để cho mọi người tự nhìn nhận. Cô cũng chẳng có hơi đâu mà tin những gì mạng xã hội viết về người khác trừ khi người đó tự mình xác nhận. Nhưng sao chuyện này lại đả kích lớn đến cô như vậy.

"Sư phụ...vì sao...vì sao...anh vẫn chưa lên tiếng chứ?"

Lệ Dĩnh lẩm bẩm thất vọng rời khỏi chiếc máy tính, thẫn thờ tựa lưng vào cửa sổ nhìn xuống khung cảnh rộng lớn của Hàng Châu. Cô không muốn đọc thêm dòng bình luận nào nữa. Mỗi câu đều như có ma lực cứa vào tim cô. Cố gắng đọc thêm để vớt thêm chút ít hy vọng, nhưng cái cô nhận được chỉ là nỗi thất vọng đến cùng cực mà thôi. Cô vẫn là không hiểu, tin tức đã lan khắp hai bờ đại lục từ đêm qua rồi, sao anh vẫn không nói gì? Anh không nói đã đành nhưng Hoa Kiệt cũng không có thông cáo. Lẽ nào...những điều này đều là thật sao? Trái tim cô kiên cường là thế, mạnh mẽ là thế sao một chuyện vốn không liên quan đến mình lại khiến cô đau như vậy. Hai mắt cô cố gắng chèn ép cảm giác cay cay, cố gắng không để xúc động, nhưng nỗi đau trong lòng lúc này lớn tới mức không thể áp chế, hơn hẳn mọi nỗi đau mà cô vẫn chịu đựng bấy lâu. Hai hàng lệ khẽ mở mi mắt cô chảy xuống lăn dài trên má. Ánh nắng mùa thu Hàng Châu đẹp miên man chiếu rọi gương mặt xinh đẹp đó, nhưng nụ cười không còn nữa mà là một nỗi buồn vô hạn.

Nước mắt cô cuối cùng cũng rơi, không phải là giọt nước mắt của quý giá của Hoa Thiên Cốt, mà là của cô. Nó cuối cùng đã rơi...vì anh.

...

Lệ Dĩnh hai mắt đỏ ửng, mở cửa bước ra, Nancy lập tức đứng phắt dậy. Cô chú ý ngay đến khóe mắt Lệ Dĩnh, rõ ràng là vừa mới khóc. Lúc này quả thật Nancy không hề biết làm gì, Lệ Dĩnh cũng chẳng buồn quan tâm đến bộ dạng lúng túng của Nancy:

"Em ra ngoài đi dạo một lát. Chị không cần đi theo"

"Lệ Dĩnh, chuyện đó...em đừng..." - Nancy chưa kịp dứt lời đã bị Lệ Dĩnh ngắt lại.

"Sư phụ...à không...Hoa ca có chuyện riêng của anh ấy. Không phải chuyện của chúng ta, đừng quá quan tâm làm gì"

Nancy giật mình vì câu nói của Lệ Dĩnh. Cô gọi anh là "Hoa ca", từ khi gặp mặt cô chưa bao giờ gọi anh như vậy. Đối với những người khác, gọi Hoa ca là chuyện rất bình thường, nhưng Lệ Dĩnh vẫn luôn miệng gọi anh là sư phụ một cách thân thiết. Giờ lại gọi là Hoa ca. Hơn nữa, trong lời nói đó cũng không hề có tình cảm. Cô thật sự không còn quan tâm gì đến anh sao? Nancy vẻ mặt khổ sở nhìn bóng lưng của Lệ Dĩnh khuất dần sau cánh cửa. Cô không thể đi theo, không thể an ủi, cũng không thể làm gì để hóa giải nút thắt này trong lòng Lệ Dĩnh. Lần đầu tiên, kể từ khi làm trợ lý cho Lệ Dĩnh, cô cảm thấy bất lực.

....

Theo yêu cầu của Lệ Dĩnh, chiếc taxi chở cô đi lòng vòng hết đường phố này đến phố khác của Hàng Châu. Đi đâu cũng được, miễn là không dừng lại. Vì chỉ cần dừng lại, sự yên tĩnh bao phủ, cô lại nhớ đến anh.

Trời chuyển tối, Lệ Dĩnh mới chịu xuống xe, đặt chân đến khu nhà cổ nổi danh của Hàng Châu. Hai dãy nhà chạy dọc vài km bên một nhánh sông nhỏ. Thuê một chiếc thuyền trúc, Lệ Dĩnh ngồi bất động trên đó mặc cho người phu thuyền chở cô xuôi theo dòng nước, cũng ngại ở đây đông người như vậy, có ai sẽ nhận ra cô hay không. Nơi đây là điểm phồn hoa và nhộn nhịp bậc nhất ở Hàng Châu, nhất là vào buổi tối. Cô vốn nghĩ, tới đây cái ồn ào náo nhiệt đó sẽ cùng với tính ham vui của cô mà cuốn theo những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Thế nhưng, có đi đến đâu cô vẫn nghĩ đến anh.

Khu nhà cổ này là địa điểm du lịch tự nhiên duy nhất được giữ lại từ thời nhà Thanh mà chưa hề bị đụng chạm đến kiến trúc vốn có. Phong tục ở đây là mỗi căn nhà đều dùng đèn đỏ, đều treo đèn lồng đỏ, câu đối đỏ. Đến tối, ánh đèn lại rực sáng. Nhìn từ trên cao, khu phố này giống như một con rồng lửa đang uốn mình trong lòng Hàng Châu. Thấy đèn lồng, Lệ Dĩnh nhớ lại đêm đó, Thất Tịch, vì anh không có mặt nên cô cũng không buồn thả đèn cầu nguyện với mọi người. Vì anh không có mặt, cô mấy ngày đều treo đầu óc trên mây...và khi anh xuất hiện, cô lại an toàn ngả vào vai anh mà thiếp đi. Từng dòng ký ức nắm tay nhau hiện rõ trong tâm trí Lệ Dĩnh, đó là khi cô kéo tay anh lén lút trốn khỏi khách sạn đi phiên chợ hội. Đó là lúc cô ngây ngất nhìn anh thắng từng trò chơi đem quà tặng cho cô. Là lúc anh dịu dàng lau những vết máu, giọt mồ hồi trên gương mặt cô, là lúc hai người cùng nhau cùng hòa giọng hát trong bóng đêm thinh lặng...Gặp anh không phải là ngẫu nhiên, tất cả đều là thật, nhưng giờ đây có lẽ chỉ còn là ảo ảnh thôi.

Đám động tấp nập, không khí nhộn nhịp ở đây cũng không làm Lệ Dĩnh cảm thấy khá hơn. Cũng không ai nhận thấy trong khung cảnh đẹp như vậy, một cô nương xinh đẹp trào dâng nỗi sầu muộn sâu sắc. Lệ Dĩnh bất lực quay trở lại khách sạn. Cả buổi chiều cô tìm cách không nhớ nhưng ngược lại càng nhớ đến anh. Càng cố gạt suy nghĩ ra khỏi đầu thì nó quay lại và còn tác động vào cô gấp chục lần. Về tới phòng, xung quanh với bốn bức tường lạnh ngắt, hình ảnh Kiến Hoa lại ám ảnh tâm trí cô. Cô nhớ những lúc hai người ngồi ban công nói chuyện, nhớ lúc bóc hạt dẻ cho anh, nhớ lúc anh hát cho cô nghe, nhớ lúc vô tư mà ngủ quên bên cạnh anh...

Lệ Dĩnh lấy trong túi xách của mình một vật nhỏ bằng gỗ, chỉ bằng gần hai ngón tay. Trên viết một chữ "Duyên" màu đỏ. Tấm thẻ này, vị hòa thượng tại Thiên Ân các đã tặng cho cô, còn đặc biệt nói với cô nên trân trọng những gì trước mắt. Bây giờ cô đã hiểu, "duyên" mà vị hòa thượng nói đến là thế nào. Gặp anh chính là duyên, gọi anh là sư phụ cũng là duyên, cô vui vẻ khi ở cạnh anh cũng là duyên...chỉ có điều, hiện giờ chữ "duyên" đó không còn là của cô nữa. Lệ Dĩnh nắm chặt tấm thẻ trước ngực, không cầm nổi sự đau khổ, sự nhớ nhung đang trào dâng trong lòng, lệ tuôn dài trên má. Cuối cùng cô cũng nhận ra nỗi đau này, những giọt nước mắt này rơi là vì sao?

"Sư phụ...phải làm sao đây? Em thích anh rồi, phải làm sao...?"