Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh]

Chương 16: Khai máy




Xuống hết thang bộ tới hành lang sảnh chính. Kiến Hoa đi cách Lệ Dĩnh xa thêm một chút. Hai người họ bất ngờ gặp Tưởng Hân. Phía bên kia sảnh, đạo diễn và giám chế đang ngồi trao đổi chuyện gì đó. Có lẽ vẫn là chuyện đổi thứ tự phân cảnh.

"Hân tỷ. Chào buổi sáng. Chúng ta kiếm cái gì ăn đi. Em sắp không trụ vững được rồi."

Tưởng Hân gật đầu hưởng ứng nhưng vẫn chỉ ngón tay lên phía tầng trên, buông lời trêu chọc:

"Hai người ở Tuyệt Tình điện trên đó, không có đồ ăn sao"

"Ai da, Hân tỷ. Đêm qua em mới tới, sao mà có đồ ăn được. Nhanh lên đi"

Lệ Dĩnh cứ thế kéo Tưởng Hân đi thẳng tới phòng ăn. Kiến Hoa lặng lẽ bước phía sau hai người họ. Lệ Dĩnh đi với Tưởng Hân, anh tự nhiên bị bỏ rơi. Phát hiện thấy sự xuất hiện của mấy tay phóng viên, Kiến Hoa lấy lại trạng thái vốn có, không thể để xảy ra sai sót gì được. Tưởng Hân, đến đúng lúc lắm. Nếu để phóng viên chụp được hình anh với Lệ Dĩnh cùng đi xuống, biết được họ có thể bôi ra những gì trên báo.

...

Quây Sơn là con sông nổi tiếng của Trung Quốc. Dòng sông này không chỉ nổi tiếng bởi sự to lớn hùng vĩ mà còn bởi có một dòng thác tuyệt đẹp ngày đêm đổ xuống. Cặp thác Đức Thiên và Bản Ước được đánh giá là thác nước đẹp nhất Trung Hoa, cùng với sông núi nơi đây quả nhiên tạo thành khung cảnh thần tiên mĩ lệ. Cũng vì thế mà nhà sản xuất chọn điểm này là bối cảnh chính của phim. Ngôi chùa Kính Thiên ở hạ lưu sông Quây Sơn chính là nơi sẽ diễn ra lễ khai máy.

8 rưỡi, toàn bộ đoàn làm phim đã có mặt. Cũng không khó để nhận ra sự có mặt của nhiều phóng viên. Người dân xung quanh cũng hiếu kỳ đến xem. Ở đây quang cảnh tuy đẹp, nhưng địa hình tương đối hiểm trở, mùa hè lại rất khắc nghiệt nên trước nay chưa từng có đoàn làm phim nào chọn nơi đây làm bối cảnh. Chủ yếu vẫn là đón khách du lịch. Quây Sơn hôm nay bỗng nhiên nhộn nhịp hơn so với ngày thường.

Từ đỉnh tháp Vọng Thiên, mười hai tiếng chuông vang lên, mọi người đều im lặng thể hiện sự tôn kính. Trụ trì ngôi chùa Thích Vân dâng đại lễ kính Phật, kính Thiên, cầu bình an. Tiếp đó đạo diễn Lâm, giám chế Đường Lệ Quân cùng đại diện nhà sản xuất cũng dâng nhang kính phật. Cầu cho dự án của họ thuận lợi hoàn thành. Dàn diễn viên sau đó cũng lần lượt tiến hành nghi lễ. Đạo diễn Lâm Ngọc Phân chủ trì kéo tấm vải đỏ khai máy, mọi người hoan hỉ cùng vỗ tay chúc mừng. Tiếng kêu từ máy chụp hình của đám phóng viên không ngừng phát ra.

Lệ Dĩnh nhìn Kiến Hoa vui vẻ như muốn thông báo "Sư phụ. Từ hôm nay em chính là Tiểu Cốt rồi".

...

Sau lễ khai máy, Lệ Dĩnh cùng Kiến Hoa còn trả lời vài câu hỏi ngắn của phóng viên. Chung chung cũng chỉ là vài câu hỏi về cảm xúc về nhân vật, rồi về bạn diễn. Cả hai đều mong trả lời nhanh, phóng viên ra về thì nơi đây mới được trả lại sự thoải mái.

Trưa nay, cả đoàn còn được ăn cơm chay tại chùa Kính Thiên. Khai máy xong, tổ đạo cụ và chế tác đã đi hoàn thành dựng bối cảnh. Dự kiến đầu giờ chiều sẽ bắt đầu quay.

Vậy là còn rảnh đến sau bữa cơm trưa. Dàn diễn viên ngỏ ý muốn giúp quét dọn chùa và tháp Vọng Thiên, như là tỏ lòng kính Phật và cảm ơn nhà chùa thết đãi cơm chay.

Cả dàn diễn viên, chính lẫn phụ sơ qua cũng hơn 30 người, mất hơn 1 giờ cả tháp Vọng Thiên, tiền viện và hậu viện chùa đều được dọn dẹp sạch sẽ. Lệ Dĩnh cùng Lý Thuần xong việc tự do cùng nhau đi vãn cảnh chùa. Thường thường thì chùa sẽ nằm trên núi, nhưng chùa Kính Thiên thì ngược lại, từ lưu vực sông Quây Sơn đến cổng chùa chưa đầy 1 dặm. Ngôi chùa nằm giữa thung lũng, bao quanh đều là núi cao vạn trượng. Ở đây Lệ Dĩnh thấy mình nhỏ bé nhưng tâm khảm lại thật thanh thản.

Hai người dừng chân trước Thiên Ân Các, Kiến Hoa và Trương Đan Phong cũng vừa sửa xong một mép mái của Thiên Ân Các bị dột nước.

"Thiên Ân Các? Dĩnh tỷ, hình như trong này có cho xin quẻ. Chúng ta vào xin được không?"

Chưa kịp trả lời Lệ Dĩnh đã bị Lý Thuần kéo đi. Kiến Hoa và Đan Phong cũng theo vậy vào trong.

Lý Thuần không ngăn nổi sự thích thú nhanh tay bốc một thẻ, 3 người cũng thành tâm rút một chiếc. Bọn họ tiến về phía một hòa thượng đã khá nhiều tuổi phong thái ung dung đang ngồi chép kinh xin giải thẻ. Bốn người cùng cúi chào rất thành kính. Thẻ của Lý Thuần có một chữ "Quang"

"Thí chủ. Chữ Quang trong thẻ của cô nghĩa là ánh sáng. Ý nói, con đường phía trước đang rất rộng mở. Công việc của cô sắp tới, chắc chắn sẽ thành công"

Lý Thuần nghe vị sư phụ nói vậy tỏ vẻ vui mừng, sự nghiệp của cô có phải sắp có bước đột phá mới rồi không?

Tới lượt tấm thẻ của Lệ Dĩnh. Vị sư phụ nhìn cô một hồi rồi mới giảng giải:

"Thí chủ. Thẻ của cô viết chữ DUYÊN, là chữ duyên trong lương duyên. Bần tăng thấy cô danh vọng, tiền bạc đều đã đạt được. Xin tặng thí chủ một câu.

Lương duyên nan cầu, phải tự nắm bắt.

Là duyên không thể tránh, nếu tránh ắt không phải là duyên. Thành hay bại đều trong gang tấc. Tấm thẻ này, bần tăng tặng cho cô".

Lệ Dĩnh nghe lời nói của vị hòa thượng ù ù bên tai. Cô vẫn không hiểu mà ông cũng không giải thích gì thêm. Kiến Hoa và Đan Phong vẫn im lặng, còn Lý Thuần thì tâm trí vẫn còn lơ lửng với tấm thẻ mà vị hòa thượng vừa giải.

"Phong ca, thẻ của anh là gì" - Lệ Dĩnh chuyển sang hỏi Đan Phong.

"Chữ Phúc, nhưng thẻ của anh không cần giải" - câu nói của Đan Phong khiến Lệ Dĩnh khó hiểu

"Vợ anh tuần trước mới sinh thêm 1 tiểu tử, rõ là phúc chứ đâu. Thẻ này quả thực không cần giải"

Vị hòa thượng cũng gật đầu ra vẻ tâm đắc với câu nói của Đan Phong. Ở đời, những người tự nhận thấy mình đang ở trong phúc, quả thật không nhiều. Vị hòa thượng chuyển ánh mắt sang Kiến Hoa, từ khi bước vào đây, anh vẫn chưa lên tiếng.

"Thí chủ có cần bần tăng giúp giải thẻ"

"Cảm ơn sư phụ, thẻ này cũng không thể giải" - Nói rồi anh xin được giữ tấm thẻ của mình rút được, thoải mái bước ra. Vị hòa thượng nói rất đúng, là duyên thì không thể tránh. Tấm thẻ của anh cũng chỉ có một chữ "DUYÊN"