Sự việc bất ngờ khiến Tô Uyển Ân giật mình, theo phản xạ, cô run rẩy lùi về sau, tránh né ánh mắt vũ bão của hai người đàn ông.
“Tôi phải đi làm việc rồi.
Hai người cứ từ từ mà nói chuyện.”
Nói xong, Tô Uyển Ân lao như bay ra khỏi căn phòng ngộp khí đó, chỉ trong chớp mắt, bóng hình cô đã khuất hẳn.
“Hazza… Mới ngày đầu đã bị hành hạ tinh thần như này, thời gian tới cô sẽ phải sống sao?” Tô Uyển Ân thở dài, sắc mặt lập tức chùn xuống, kéo theo đuôi chân mày giãn nở ra, cứ mỗi khi nghĩ tới thảm cảnh ba tháng tới suốt ngày phải đụng độ với khuôn mặt lạnh của Lạc Hạo Đình, cô thật sự không thể lường trước được hậu quả.
“Uyển Ân, sao thế?” Vừa tới cửa phòng làm việc, cô liền gặp Trương Thu Phong, thấy tâm trạng cô có vẻ không được tốt, làm sếp đương nhiên phải hỏi thăm.
“Em không sao…” Miễn cưỡng cười rồi lắc đầu lấy lệ, Tô Uyển Ân tự dặn lòng phải kiên cường, nhất định không được phép gục ngã.
Từ xa, Lạc Hạo Đình phong thái ngút trời đi tới, khoảnh khắc nhìn thấy anh, đôi mắt Trương Thu Phong chợt loé lên tia sáng, đẩy cửa ra, cô ta dõng dạc bước tới.
Tô Uyển Ân dồn nén cơn đau, lặng lẽ nhìn về phía đôi nam nữ sắc tài ngời ngợi đứng cạnh nhau, cách cô một khoảng không xa lắm!
Không hổ danh là ông chủ Lạc Thị, đứng yên không làm gì cũng có bóng hồng tự sà tới!
Như thế thì đã sao? Có liên quan gì tới cô chứ!
Tô Uyển Ân, mày tới đây là để làm việc, chứ không phải dồn nén tâm tư vào những chuyện không đâu!
Tự dặn lòng phải thật bình tĩnh, cô âm lãnh quay trở về bàn làm việc, rũ rượi ngồi xuống, tự bó buộc bản thân chìm vào trong công việc, để tránh khỏi những nghĩ ngợi lan man.
Đúng lúc đó, Bạch Khởi và Lăng Tư Dực đồng lúc cùng dịch ghế sát về phía cô, hạ nhỏ giọng thảo luận.
“Này, mọi người có nghĩ là sếp Trương của chúng ta sẽ nên duyên cùng chủ tịch Lạc không?” Bạch Khởi nhướng mày, cương nghị thắc mắc.
“Ừm… Có khả năng lắm!” Lăng Tư Dực nhíu mày, cố tình quan sát thái độ của Lạc Hạo Đình và Trương Thu Phong, hai người họ sánh vai bên nhau quả thực là một cặp trời sinh, nam ưu tú lại ngời ngời quảng đại, nữ xán lạn lại tràn đầy khí chất.
”Ân Ân, cô thấy sao?”
“Ờ…” Tô Uyển Ân theo bản năng phản xạ, vu vơ đáp.
Lòng cô thoạt nhiên trở nên trống rỗng, lồ ng ngực trái bị đè nặng xuống, sắp không thể thở nổi nữa rồi.
“Ờ là sao?” Hai âm thanh nam tính đồng vang lên, kéo theo cặp mắt bén nhọn nhìn cô.
Là sao, cô cũng không biết!
Cô nên nói là chồng cũ nhanh như thế đã có tình yêu mới!
Hay là nên chúc anh hạnh phúc bên người!
Giây phút ấy, trong lòng cô chợt loé lên tia trầm mặc, cảm giác ảo ảnh như phiêu diêu trong mộng.
“Cũng được…” Nhận thấy tầm mắt hai người kia vẫn nghi hoặc nhìn mình, dường như bọn họ đang chờ đợi câu trả lời, Tô Uyển Ân bèn gượng cười đáp.
Không khí một lần nữa lại chìm đắm trong sự tĩnh lặng, khiến lòng người trở nên bất an.
Sẩm tối, sau giờ tan làm, cả phòng chủ tịch và phòng đối tác liền lấy cơ hội liên hoan chào đón thành viên mới nhằm tạo ra một buổi gặp mặt.
Thuyền chủ tịch Lạc và tổng giám đốc Trương chính thức được đẩy ra khơi.
Vốn dĩ không thích tiệc tùng, lại cảm thấy không thoải mái, Tô Uyển Ân định từ chối, liền bị mọi người bác bỏ, bữa tiệc tối nay, không cho phép một ai vắng mặt.
Cắn chặt môi, thở dài trong lòng, Tô Uyển Ân lại phải mang vác cái thân xác mệt mỏi tới buổi tiệc, tâm nặng trĩu như trong lòng mang theo tản đá hàng vạn cân.
Sáu giờ mười phút hơn, tại nhà hàng Nhật…
Tất thảy mọi người đều có mặt đầy đủ, cùng quây quần ấm cúm bên chiếc bàn tròn, chỉ còn một vị trí còn thiếu, mà Tô Uyển Ân vẫn luôn hi vọng là anh sẽ không tới.
Tuy nhiên, vào phút chót Lạc Hạo Đình đột ngột xuất hiện, phá nát đi chút niềm vui ít ỏi trong lòng Tô Uyển Ân.
“Chủ tịch Lạc, bên này…”
Thấy Lạc Hạo Đình, Bạch Khởi tinh ý liền nhớm mông đứng dậy, có ý định muốn nhường vị trí ngồi cạnh Trương Thu Phong cho anh.
Nhưng anh mặc nhiên không để ý, tiến tới ngồi xuống ở chiếc ghế trống cạnh Tô Uyển Ân.
“Ngồi ở đâu cũng như nhau cả thôi!”
Trương Thu Phong có chút hụt hẫng, nụ cười trên môi cũng tuyệt nhiên biến mất, kéo theo bầu không khí trở nên gượng gạo.
Riêng Tô Uyển Ân cảm giác như ngồi trên đống lửa, cả người nóng ran, nếu như hiện tại có một chậu nước ở trước mặt, chắc là cô cũng không chút do dự mà đằm mình vào.
Giữa bầu không khí lặng thinh, Lăng Tư Dực chợt đưa ra lời đề nghị.
“Chỉ ăn thôi thì có gì vui, hay là chúng ta chơi trò chơi đi.”
“Được… được…” Xung quanh hồ hởi vang lên tiếng đồng tình của số đông.
“Chúng ta chơi trò thật and thách đi.” Lăng Tư Dực nhướng mày, giọng nói chứa đầy sự phấn khích.
Nói chính xác hơn, tất cả những người có mặt, trừ hai sếp lớn và Tô Uyển Ân ra, ai ai cũng muốn biết về bí mật của sếp tổng.
Chai bia đặt ở vị trí trung tâm, theo lực quay của tay thân chai sẽ xoay vòng, cho đến khi dừng lại, đầu mũi hướng về người nào, thì người ấy phải trả lời, ngược lại, phần đuôi chai chĩa về ai, người đó được phép đặt câu hỏi.
Lần đầu tiên xé nháp, Châu Triệt đặt câu hỏi, Lăng Tư Dực trả lời.
Trò chơi tiếp diễn, mãi tới lượt Bạch Khởi đặt câu hỏi cho Lạc Hạo Đình, không khí đột nhiên chùn xuống hẳn, lặng thinh một cách đáng sợ.
“Lạc tổng, anh chọn thật hay thách…” Giọng nói của Bạch Khởi hơi run run, có lẽ là vì áp lực.
“Thật…” Kiệm lời như vàng, Lạc Hạo Đình ngắn gọn đáp, ánh mắt anh kiên định nhìn thẳng về phía Bạch Khởi.
“Chủ tịch Lạc, anh đã có người trong lòng chưa?” Cái nhìn sâu xa của Lạc Hạo Đình khiến tâm tư Bạch Khởi vô cùng căng thẳng, cảm giác như mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên vầng trán nhấp nhô.
“Rồi…” Đôi mắt hoa đào của Lạc Hạo Đình vẫn không chuyển hướng, nhưng cái nhìn lại trở nên cao thâm, tựa hồ như có chút âm lãnh, lại xoạc qua tia ngọt ngào.
“Người ấy có mặt ở đây không?” Bạch Khởi ái ngại hỏi tiếp.
“Có…” Chững lại vài giây, cổ họng Lạc Hạo Đình trồi lên cảm giác chua xót, không kiềm chế được lòng mình, anh bèn liếc nhìn ngang một cái, ở trong tầm nhìn ấy, có hai cô gái đồng lúc được lọt vào, chỉ là không ai đoán ra được, anh đang nhìn ai.
“Là ai thế?” Bạch Khởi nghiến răng nghiến lợi hỏi tiếp, âm thanh phát ra rất nhỏ, giống như bị nỗi sợ kìm hãm lại vậy.
“Tôi uống…” Dứt lời, Lạc Hạo Đình thẳng thắn nâng ly rượu lên uống cạn.
Chừng đó đủ để người ấy biết…
Chỉ người ấy biết là đủ!
Những người khác… không cần!
Suốt cả buổi tiệc, Lạc Hạo Đình không ngừng quay sang nhìn biểu tình trên gương mặt Tô Uyển Ân, mọi thứ đều lặng thầm và cẩn trọng, không để lại bất cứ sơ hở gì, khiến người khác phát giác ra được..