Căn phòng một lần nữa trở nên yên tĩnh, áp lực khiến lòng người bất an.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tô Uyển Ân nhuốm đầy tà khí, tựa hồ như có thể giết người, hung hăng muốn nhàu nát sự đắc ý trong thâm tâm người đối diện.
Tuy nhiên, Lạc Hạo Đình lại ngập tràn khí thế, anh hoàn toàn không sợ bị đả thương, căng mình hít hơi luồng khí độc toả ra từ người cô.
Ánh mắt trầm tĩnh như bầu trời sao sâu thẳm, không nhìn thấy đáy, cũng không đoán ra được tâm trạng của anh.
Hai cơ thể nóng rực đứng đối diện nhau, như hai pho tượng sống vô hồn vô sắc, giống như hai đầu nam châm, đang ra sức hút nhau.
Lông mày Tô Uyển Ân nhiu lại, cô cảm giác như người đứng trước mặt mình hoàn toàn không phải là Lạc Hạo Đình của trước kia.
Lúc trước, anh như hổ rình mồi, chỉ chờ thời cơ, lập tức lao tới cắn xé con mồi non tơ như là cô.
Hiện tại, anh cực kì ẩn nhẫn, không hấp tấp, không vội vàng, mặc cho khoảng cách giữa anh và cô đang rất gần, nhưng, anh vẫn mặc nhiên không có ý định cưỡng hôn cô.
Đó chẳng phải là tôn trọng sao?
Cô nên cao hứng mới đúng!
Tại sao lại có cảm giác đương nhiên thế này?
Xoay người, Tô Uyển Ân muốn né tránh ánh mắt tà mị của Lạc Hạo Đình, cũng muốn dập tắt đi bao suy nghĩ hỗn tạp trong đầu, lòng cô trồi lên một tia căng thẳng vô biên, khiến lồ ng ngực thịch một tiếng căng cứng, hơi thở không thông.
“Tôi… phải đi làm việc đây.” Khuôn mặt thanh tú của cô hiện lên màu hồng phấn, kéo tới máng tai, những bước đi của cô luống cuống như kiến bò trong chảo nóng, toàn thân bắt đầu nóng ran.
Oang một tiếng, như có tia chớp chạy qua người Tô Uyển Ân, bàn tay cô bị xiềng xích trói buộc, một giây sau, thân thể cô đã nằm gọn trong lồ ng ngực anh, hương vị nam tính đậm đà cứ nằng nặc xông vào sống mũi cô, bất giác cô bị cuốn vào trong vòng ôm ôn tồn của anh.
Sững sờ bất động, cô như thân cây khô cằn, bất di bất dịch, mặc cho bị xâm chiếm, vẫn không thể nào phản ứng lại được, hung hăng muốn đẩy anh ra xa, nhưng toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích.
Tô Uyển Ân thừa nhận, cô bị mê luyến một cách thần kì.
Thân thể cường tráng kia, hơi thở mãnh liệt ấy, biến anh trở thành chúa tể uy nghiêm, có sức hút vô cùng, khiến người đối diện khó có cách nào chối từ sự cuồng nhiệt của anh.
Mặc cho thần trí cô có tỉnh táo tới mức nào, cũng không thể nào cưỡng lại được lồ ng ngực ấm áp, cái ôm chứa đầy rẫy sự thâm tình.
“Được rồi, em đi làm việc đi…”
Lời của anh như một cái búa giáng xuống đầu Tô Uyển Ân, cơn đau truyền tới từ lồ ng ngực làm cô thức tỉnh.
Dựa vào cái gì chứ? Anh dựa vào cái gì mà tự ý quyết định sự đi hay ở của cô?
Đột nhiên bị anh đẩy ra khỏi lồ ng ngực, lòng Tô Uyển Ân hiện lên tia mất mát.
Đôi mày cô nheo lại, kéo theo thần sắc trên gương mặt kiều diễm xám xịt hẳn, trong mắt cô loé lên ánh sáng phẫn nộ, đáng chết! Đối mặt với sắc lạnh trên gương mặt điềm tĩnh như chưa có gì xảy ra của anh, Tô Uyển Ân hung hăng dẫm lên mu bàn chân người đàn ông cao lớn ấy, cô thô bạo dùng hết sức lực, miết mạnh, khiến anh đau đến tím mặt, nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng, xem như không có gì.
Chờ tới khi cô đi khỏi, anh mới xuýt xoa ôm lấy chân, cô gái bé nhỏ ấy dùng sức cũng lớn quá rồi!
Mặc dù đau đớn nhưng lòng anh lại cảm thấy hết sức vui mừng, trong đầu không ngừng hồi tưởng về dáng vẻ tức giận của cô, làn môi cong lên một đường cong rực rỡ.
Cô tức giận, chứng tỏ vẫn còn để ý, không tới mức hoàn toàn bơ nhạt anh.
Nén cơn đau hướng ra phía cửa, bóng lưng cô ẩn duật thấp thoáng rồi cũng khuất hẳn, nghĩ tới cái ôm vừa nãy, bất an trong lòng anh dần được buông xuống, nhưng sự trống rỗng trong lòng không thể nào lấp đầy.
Giống như anh đã đánh mất đi bảo vật trân quý nhất!
Tô Uyển Ân đóng rầm cửa lại, lao như bay vào nhà vệ sinh, mở vòi nước xối xả, liên tục hất tung toé một tràng nước lạnh lên mặt, như muốn rửa trôi đi sự nóng bức, xoá tan đi sự bối rối lại ngại ngùng kia.
Hai tay bám lấy bồn rửa, siết chặt đau đớn, ánh mắt cô chao đảo soi mình trong gương, thi thoảng lại phát ra nhịp thở gấp gáp.
Chết tiệt! Sao cô lại không thể tiết chế được cảm xúc chứ?
Có khi nào đã bại lộ bí mật mà bấy lâu nay cô cất giấu rồi hay không?
Anh đã biết?
“Ài dà…” Thở dài trong lòng, Tô Uyển Ân dùng tay tự gõ vào đầu, hai mắt nhắm nhẹ như muốn thanh tỉnh, cô đang cố gắng thoát ra khỏi những suy nghĩ bức bí trong đầu.
Giữa cô và anh đã kết thúc, giờ đây hai người đã là xa lạ, cùng đường, cùng hướng, nhưng sẽ không đi cùng nhau.
Gặp gỡ thì sao? Đối tác thì sao? Chỉ cần cô khống chế tốt tâm tình của chính mình thì không có gì là không thể cả.
Hít thở sâu, hai lòng bàn tay cô vỗ vỗ lên mặt, sốc lại tinh thần, cô dõng dạc quay về phòng làm việc.
“Uyển Ân, em quay về đúng lúc lắm! Mau thu dọn đồ đạc đi.” Trương Thu Phong- giám đốc phòng thiết kế trực tiếp ra mệnh lệnh, ánh mắt kiên định cùng dáng vẻ nghiêm túc của sếp, khiến sắc mặt Tô Uyển Ân muốn biến dạng.
“Em… bị đuổi việc sao?” Chập chững bước vào, thân thể Tô Uyển Ân mềm nhũn như người không xương, tâm tình như trên thiên đường rơi xuống địa ngục, có ai như cô không? Bị đuổi việc ngay từ ngày đầu tiên… Nghĩ thôi, đã cảm thấy bi luỵ nhường nào.
“Ai nói em bị đuổi việc…?” Trương Thu Phong cau mày, sắc âm vô cùng điềm tĩnh, sóng mắt âm trầm như nước, ánh mắt giảo hoạt chuyển động rất nhanh, đôi môi đỏ thắm híp lại, phong thái của người phụ nữ bản lĩnh.
“Không phải thì tốt…” Tô Uyển Ân lén lút thở phào một hơi, tranh thủ chút thời gian để bình tĩnh, mấy giây kế tiếp, cô liền ngoan ngoãn tiến lại thu dọn đồ đạc.
“Chúng ta tới Lạc Thị, thời gian ba tháng tới văn phòng của chúng ta sẽ được đặt ở đó.”
Thanh âm Trương Thu Phong nhẹ như bông, nhưng khi tới tai Tô Uyển Ân lại nặng như tản đá nghìn cân đè lên đầu.
Tay cô chợt khựng lại trong không trung, hai mắt tròn xoe không chớp, hơi thở không tương thông, lồ ng ngực thắt cứng lại.
“Nghiệt duyên gì thế này?” Lòng cô chợt thốt lên, như có hàng ngàn lưỡi dao đang nhảy múa bên trong, chỉ cần sểnh một giây, là tất cả chúng sẽ đồng loạt ghim chặt vào tâm can cô, biến sự bình lặng trở thành cơn mưa đẫm máu.
Nhắm nhẹ hai mắt lại, Tô Uyển Ân lấy hết mọi dũng khí chạy tới trước mặt Trương Thu Phong: “Sếp Trương, tôi có thể không đi được không?”
“Không được, đây là đích thân chủ tịch chỉ thị xuống.” Trương Thu Phong nhíu mày lại, bén nhạy nắm bắt được sự bất an và mâu thuẫn trong đôi mắt Tô Uyển Ân.
“Nhiều người muốn đi còn không được, em lại một mực từ chối, có lý do gì đặc biệt sao?”
“Không… không có…” Tô Uyển Ân bất lực lắc đầu, cố gắng trấn an lại tinh thần, cô không muốn để lộ ra mối quan hệ giữa cô và Lạc Hạo Đình, tuyệt đối không muốn..