Gió đông thổi lồng lộng, càng đứng trên cao càng cảm thấy lạnh, thân thể Tô Uyển Ân bất giác run lên bần bật, làn da trắng nõn sởn gai ốc.
Từ phía sau tấm lưng mảnh khảnh, một luồng hơi ấm truyền tới, cô giật mình quắt mắt nhìn lên, vô tình chạm tới gương mặt từ tính lại tràn ngập sự dịu dàng của Lục Cảnh Viêm.
“Không sao, em không lạnh!” Tô Uyển Ân luống cuống muốn gỡ tấm áo choàng trên bả vai mình ra, nhưng lại bị đôi tay kiên cố của Lục Cảnh Viêm ghì chặt.
“Đừng cứng đầu nữa, nếu để cảm lạnh là ngày mai sẽ không thể đi làm được đâu!” Thanh âm mang một tia ấm áp, như luồng nước ấm chảy vào lòng Tô Uyển Ân.
Đôi mắt của Lục Cảnh Viêm như biết cười, khi thấy cô không còn kháng cự nữa bèn loé lên tia sáng rực rỡ.
“Đi thôi!”
“Đi đâu?” Tô Uyển Ân còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Cảnh Viêm níu tay kéo đi, mặc nhiên cô không quá gần gũi nhưng cũng không tới mức cự tuyệt.
“Đương nhiên là đi ăn mừng rồi.
Ân Ân, hôm nay em phải mời anh đó.”
Lòng Lục Cảnh Viêm hiện lên tia gấp gáp, giống như sợ bỏ lỡ rồi sẽ không có lại được lần hai.
Anh cẩn trọng mở cửa xe, nhích người sang bên chừa lại một khoảng trống vừa đủ để cô lọt người qua, bàn tay anh nâng lên quá đỉnh đầu, cố ý che chắn, vì sợ đầu cô va phải cửa.
Sự nhu tình và dịu dàng của người ấy dành cho cô vô tình lọt vào tầm mắt Lạc Hạo Đình, anh trầm mặc đứng ở góc tối, đôi con ngươi như hắc ám, đen lại một cách thần kì, cõi lòng anh như có hàng ngàn miểng thuỷ tinh đâm chọt, tạo nên những vết rỉ máu không hình không dạng, nhưng lại cực kì đau đớn.
Cảm xúc dồn nén, trái tim vỡ tan, Lạc Hạo Đình lần đầu không thể khống chế cảm xúc, anh như thiêu thân lao vào biển lửa, hừng hực níu lấy cổ tay Tô Uyển Ân, cản đường không cho cô bước lên xe Lục Cảnh Viêm.
Sự hung hăng của anh, khiến cả Tô Uyển Ân và Lục Cảnh Viêm đều phải kinh ngạc.
Ánh mắt Tô Uyển Ân sắc như dao ngước nhìn gương mặt lạnh tanh của Lạc Hạo Đình, cô thật sự không thể hiểu nổi, rõ ràng anh đâu có yêu cô, cưới cô vì mục đích trả thù, giờ đây sự thật đã phơi bày mười mươi, anh còn bám lấy cô làm cái gì nữa, còn muốn điều gì ở cô?
Thương hại hay áy náy?
Hai thứ đó cô đều không cần…
Điều mà cô mong muốn có được nhất ở hiện tại đó chính là bình yên.
Cô muốn được là chính mình, được làm những điều mà mình thích, không phải quan tâm tới ai muốn gì và nghĩ gì, chỉ đơn giản đó là thứ mà cô cần và khao khát có được.
“Lạc Hạo Đình, anh còn không chịu hiểu sao? Tôi không muốn gặp lại anh, cực kì không muốn, phiền anh tránh xa tôi ra một chút.”
Oanh một tiếng, những lời cô vừa nói như tia chớp xoạc qua đầu Lạc Hạo Đình, tâm tình anh trở nên nặng trĩu, thân thể anh tựa hầm băng kín mít, ghim chặt hai thân ảnh phía đối diện lại, khiến họ không cách gì thoát ra khỏi tầm mắt của anh.
Nhưng anh lại không hề hay biết, băng gặp phải nắng cũng sẽ có lúc bị tan chảy, đối với Tô Uyển Ân, Lục Cảnh Viêm giống như ánh nắng chói chang, đang ra sức đấu tranh với cái lạnh, cho cô cảm giác được bình yên trước mọi sóng gió.
Mỗi khi cô gặp chuyện, Cảnh Viêm giống như thiên sứ xuất hiện trước mắt cô, cứu vớt linh hồn yếu ớt của cô thoát ra khỏi ngưỡng cửa địa ngục.
“Uyển Ân, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.” Mày của Lạc Hạo Đình nhíu chặt, lòng thoáng qua tia gấp gáp.
“Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì từ anh cả.
Sao anh cứ phải cố tình không hiểu như thế?” Sắc mặt Tô Uyển Ân trầm xuống, con ngươi đen láy nheo lại, một giây sau, cặp mắt lấp lánh bất ngờ trừng lên, chắc nịch nhìn Lạc Hạo Đình, giống như cự tuyệt, lại thoạt nhiên vụt qua tia mất mát.
Lạc Hạo Đình bối rối né tránh ánh mắt nóng bỏng của cô, không biết vì sao, đôi mắt sâu thẳm ấy khiến lòng anh có cảm giác bất an, tuyệt nhiên những gì anh muốn nói đều vô thức rơi khỏi đầu, trả lại sự trống rỗng choàng ngập trong tâm trí.
Kích động trong lòng thoáng chốc trầm lắng xuống, Lạc Hạo Đình buông lỏng cánh tay cô ra, tôn trọng? Sao anh có thể nhẫn tâm khiến cô tổn thương?
Nhưng loại tôn trọng này khiến lòng anh đau đớn vạn phần.
“Anh hiểu rồi!” Lạc Hạo Đình mở to mắt, anh cười khan một tiếng, đột nhiên anh cảm thấy mình đang từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, những tưởng trong trái tim cô, anh sẽ tồn đọng lại một chút quan trọng.
Nhưng không, tuyệt đối không có, cô hoàn toàn đã mất hết niềm tin ở anh, hiển nhiên muốn xếp anh vào nơi đáy lòng khuất sâu, vĩnh viễn không bao giờ muốn chạm tới một lần nào nữa.
Khoé miệng nâng lên một nụ cười khổ: “Từ đầu đều là do anh đã sai, anh biết bây giờ mình có nói gì hay làm gì cũng không thể xoá bỏ được những chuyện xảy ra trong quá khứ.
Nhưng anh tuyệt đối sẽ không bỏ mặc em, hãy nhớ, bất luận khi nào em quay đầu, cũng sẽ nhìn thấy anh.”
Đột nhiên, Tô Uyển Ân ngẩn người ra, sự thổ lộ của anh như dây xích trói chặt lòng cô.
Cô chưa bao giờ dám nghĩ là Lạc Hạo Đình sẽ có thể thay đổi, hạ mi mắt, cố che đi bao phức tạp trong lòng, Tô Uyển Ân nghẹn ngào thốt lên: “Không cần đâu! Bất luận phía trước là biển lửa hay bão giông, thì tôi cũng tuyệt đối không quay đầu lại.”
Từ ngày xa nhau, điều mà Lạc Hạo Đình nhận được từ cô luôn là ba chữ “không cần đâu”.
Mỗi lần như thế, sự khổ sở trong lòng anh càng thêm nồng đậm.
Mặc dù lòng anh chứa đựng cả một khoảng trời gió lạnh, nhưng anh vẫn cố gắng ẩn nhẫn, tự nói với chính mình, phải thật bình tĩnh!
“Bất kể em có cần hay là không, thì anh vẫn sẽ đứng ở phía sau em, mãi mãi chờ em…” Thâm tâm anh buốt giá thốt lên, đọng lại sự âm trầm nơi đáy họng, không thể nói được nên lời.
Đôi mắt anh hiện lên màu máu, sự bi thương và khổ đau choàng ngập trên sự kiêu hãnh, dẫm đạp đi bao tự tin trong mắt anh, khiến linh hồn anh trở nên kiệt quệ.
Cũng đã có lúc anh tự nhủ bản thân cần buông tay, nhưng sự thật là anh chưa bao giờ làm được.
Chỉ cần anh nhắm mắt, tất thảy những hình ảnh quen thuộc của cô sẽ lại hiện về, choàng ngợp trong thần thức anh, bó buộc trái tim anh, mổ xẻ cõi lòng anh, biến anh trở nên bộ dạng quỷ dữ, h@m muốn có được lại càng mãnh liệt và bạo loạn trong tâm trí anh, khiến anh không thể nào kiểm soát nổi cảm xúc của chính mình.
Nội tâm kiên cường của anh rốt cuộc vẫn không thể nhẫn nại nổi, trái tim lộp bộp rơi xuống, ánh mắt anh càng lúc càng đỏ hoe, tròng mắt như bị lớp ni lông trong suốt cuốn chặt, tầm nhìn bị thu hẹp.
Toàn thân anh tê cứng, thần trí bại liệt, cánh tay cô đã dứt ra khỏi xiềng xích của anh từ bao giờ, anh hoàn toàn không biết.
Anh chỉ cảm nhận thấy, bàn tay mình như nhành củi khô rơi lạc xạc trong cơn gió thoáng qua vô tình.
Bi thương một lần nữa choáng ngợp trong đáy mắt anh, trái tim anh vỡ tan thành nhiều mảnh, một lần nữa anh lại phải nhìn cô rời đi cùng người đàn ông khác, mà bản thân anh lại bất lực chẳng thể làm được gì..