Gương mặt Tô Uyển Ân tái nhợt nhưng đáy mắt lại vô cùng quật cường.
Cô buông chén đũa xuống bàn, hướng ánh mắt nhìn ra bầu trời xanh thẳm, thấm thoát cũng hơn hai tuần lễ rồi, cô chưa được thoải mái thăm thú thế giới bên ngoài kia, thực bức bí và khó chịu.
Vốn là một cô gái thích tự do, phiêu diêu tự tại, nhưng từ khi động lòng trước Lạc Hạo Đình, Tô Uyển Ân trở nên khép mình, lùi bước nghe theo sự sắp xếp của anh.
Và rồi điều sau cuối mà cô nhận được là gì?
Là sự vô tâm, vô tình hay sự lạnh nhạt, hắt hủi…
Cô thực cảm thấy buồn cười, buồn cười cho tất cả mọi thứ…
Giờ đây cô nào còn đường lui, chỉ có thể từng bước khổ đau tập tễnh đi về phía trước, cho dù thịt nát xương tan vẫn phải gượng, gượng tới khi chỉ còn chút hơi thở cuối cùng.
Yêu anh là con đường do cô chọn, dẫu biết trên con đường gập ghềnh đó nước mắt sẽ thay mưa, nhưng cô không có quyền làm khác, càng không có tư cách huỷ hại Tô gia, vì thế chỉ có thể nhắm mắt cho qua mọi chuyện, để tiếp tục làm con rối trong tay anh.
Cười khổ trong lòng, chua xót rơi nước mắt, tâm hồn Tô Uyển Ân gần như bị hút cạn linh lực, chỉ còn lại cái xác thịt trụi lơ, không giá trị sử dụng.
Không gian tĩnh lặng thoạt nhiên biến mất, âm thanh di động riêng của cô reo lên, người gọi tới là Tôn Nguyệt Di, vội quẹt đi hàng nước mắt lạnh tanh, Tô Uyển Ân hít thở sâu lấy lại sự bình ổn cảm xúc rồi nhấc máy.
“Tiểu Ân Ân, tớ vừa về nước, có thể hẹn gặp nhau không?”
Đầu giây bên kia vang lên giọng nói thảnh thót như hoạ mi, thời gian lâu như vậy rồi mà Tôn Nguyệt Di vẫn như thế, hồn nhiên và hoạt bát, luôn niềm nở tươi cười, mặc cho ngày mai là tận thế, thì vẫn phải cười trước tiên.
“Được, lát nữa gặp ở quán cà phê cũ.”
Nụ cười của Tôn Nguyệt Di vụt tắt, cô ấy nhận ra là Tô Uyển Ân có vẻ trầm tính hơn trước kia rất nhiều, ngày xưa cho dù đêm tối khóc sướt mướt thì sáng mai thức dậy điều đầu tiên cô sẽ làm đó là nở nụ cười tươi như hoa.
Rốt cuộc hai năm qua đã xảy ra những gì? Mà lại biến Tô Uyển Ân trở nên u ám như thế?
“Tiểu Ân Ân… Cậu không bị làm sao chứ?”
Cố nín để không khóc thành tiếng, Tô Uyển Ân nấc trong nghẹn ngào, hai hàm răng cắn chặt, đau như bị cắt từng khúc ruột.
Dẫu như thế cô vẫn không thể nói ra, cứ phải một mình chịu đựng, cảm giác ấy giống như cơn gió đông đang từng chút một bào mòn đi linh hồn cô.
“Không… không có bị làm sao hết… tớ cúp máy nhé! Lát gặp…”
Vội vàng dập máy, Tô Uyển Ân đờ người ra rất lâu, hai hàng nước mắt cứ vô thức tuôn xuống, như màn mưa mịt mù, biến mọi thứ trước mắt cô trở nên nhạt nhoà và ảo mộng.
Giá như những ngày qua chỉ là một cơn ác mộng dài, khi tỉnh dậy cô vẫn là một Tô Uyển Ân của ngày xưa, mơ mộng hay cười, luôn tràn đầy sức sống mãnh liệt.
Chỉ đáng tiếc trên đời này lại không tồn tại hai chữ “giá như”…
Ngồi lặng mình trước gương, Tô Uyển Ân tự thấy mình giống với cái xác chết biết đi, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt lơ đễnh không hồn, tóc tai khô khan như nhiều ngày không gội, da dẻ xanh xao như nhành hoa khô thiếu nước đang dần úa tàn.
Trên thân thể dính đầy dấu vết ghê tởm, lại còn không thể rửa sạch mùi đàn ông, cô bây giờ có khác gì một con điếm rẻ tiền, khác gì thứ trò chơi tiêu khiển của đàn ông.
Nói thực lòng, Tô Uyển Ân hiện tại không muốn đi gặp Tôn Nguyệt Di, nhưng cô biết rõ tính tình của bạn thân, nếu như cô ngoan cố thì cô ấy sẽ tìm tới tận Lạc gia, như thế lại càng khó xử hơn rất nhiều.
Chỉ có thể tạm thời dùng cách trang điểm để che bớt đi giấu vết trên thân mình, cô chọn trang phục kín đáo và đơn giản nhất trong tủ đồ, sửa soạn tỉ mỉ xong xuôi rồi mới rời khỏi biệt thự.
Điểm hẹn là quán cà phê bên rìa thành phố, nơi này góc khuất nên sẽ yên tĩnh hơn, lại có thể giúp Tô Uyển Ân tạm thời lãng quên đi những chuyện đau lòng, thảnh thơi những phút giây bình yên ít ỏi.
“Ân Ân bên này…”
Tôn Nguyệt Di chọn vị trí đắc địa nhất, trung tâm nhất, gần với chiếc đàn piano nhất.
Dù xa nhau đã ngót nghét hai năm, nhưng cô ấy vẫn luôn nhớ Tô Uyển Ân thích chơi piano, mỗi khi tâm trạng không vui thường đánh một bản để lấy lại sự sâu lắng trong tâm hồn.
Hướng ánh mắt về vị trí ghế ngồi trước bộ đàn piano, Tôn Nguyệt Di mỉm cười ngọt ngào: “Dành riêng cho cậu đó, lên đi.”
Chầm chậm ngồi vào vị trí, đôi tay uyển chuyển đặt lên trên phím đàn trắng đen, khẽ nhắm nghiền mắt lại, đệm lên khúc nhạc ngân nga, giống như tất cả mọi thống khổ đều biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại âm điệu đọng lại nơi tâm hồn cô.
Đột nhiên trong âm thanh êm dịu của tiếng piano hoà thêm nhịp điệu réo rắt của Cello, tạo nên màn phối âm cực chill, bay bổng trong miền không gian thanh tịnh, như sự hoà khí của đất trời, tạo nên cảm giác thư thái và êm dịu.
Khúc đệm đàn kết thúc, Tô Uyển Ân vội nhìn xem người hoà tấu cùng mình là ai, đứng cạnh cô là người đàn ông trẻ, vóc dáng cao lớn, ngũ quan hài hoà, nụ cười như ánh nắng ban mai toả sáng, thật khiến người ta mê say.
“Tiểu thư, cô đánh piano thật tuyệt, lâu lắm rồi tôi mới tìm thấy một người bạn kết hợp ăn ý như này.” Khoé miệng Lục Cảnh Viêm nâng lên một đường cong rực rỡ, cái nhìn quen thuộc này khiến anh ta bồi hồi nhớ về câu chuyện của mười lăm năm trước, cảm giác thân thuộc như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.
Cô thay đổi rồi, thân hình quyến rũ và xinh đẹp, gương mặt thanh tú và sắc sảo, duy chỉ có ánh mắt là vẫn như vậy, sáng trong như sương mai, lấp lánh như sao đêm, rực rỡ như màu của nắng, khiến người ta không cẩn mà ngã vào, một khi đã vào là không muốn thoát ra nữa.
Mười lăm năm qua, Lục Cảnh Viêm vẫn luôn truy tìm ánh mắt giống thế, nhưng lại chưa từng có người thứ hai, chỉ có cô là duy nhất.
Tràng pháo tay của Tôn Nguyện Di đưa Tô Uyển Ân về với thực tại, cô lững thững rời khỏi ghế đàn, bước tới vị trí đối diện Nguyệt Di, âm trầm ngồi xuống.
“Này, chàng trai kia là ai thế?” Hai mắt Tôn Nguyệt Di sáng quắt lên, cơn tò mò khiến cô ấy không kìm được nên hỏi.
“Không biết.
Chỉ là tình cờ tiết tấu một bản thôi!” Tô Uyển Ân cười nhạt, lắc đầu đáp.
Trong đầu Tô Uyển Ân vẫn du dương tiếng đàn, ước mơ của cô luôn là nghệ sĩ piano, nhưng kể từ sau khi gặp Lạc Hạo Đình, số lần cô chạm tay lên đàn ngày một ít đi.
Thế công tình yêu mật ý nồng nhiệt của anh đã khiến cô dứt khoát từ bỏ ước mơ, phấn đấu để được gả cho anh, nhưng kết quả lại là như vậy.
Chỉ nghĩ thôi mà ruột gan cô như bị ai đó cắt xén thành nhiều mảnh…
Riêng Lục Cảnh Viêm đứng lặng người trên sân khấu, tiếc nuối giõi theo dáng dấp Tô Uyển Ân, mười lăm năm bỏ lỡ cô cũng là mười lăm năm anh điên cuồng tìm kiếm dáng hình cô nơi đất lạ..