Trong bóng đêm tăm tối, nụ cười của Trương Thu Phong càng trở nên thâm độc, đôi con ngươi âm trầm đọng lại một tia hiểm ác, cô ta hoàn toàn lột xác ra khỏi vỏ bọc hiền nhu trước kia, trở về bộ dạng quỷ sứ hung tàn.
"Kết hôn với em...!Chỉ cần hai chúng ta kết hôn thì em sẽ thả Tô Uyển Ân ra ngay lập tức..."
Trương Thu Phong quắt ánh mắt sắc sảo lên nhìn Lạc Hạo Đình, âm sắc có chút mập mờ, có chút nham hiểm, nhưng cũng không kém phần âu lo, lo rằng anh sẽ khước từ.
Hơn ai hết, cô ta hiểu rõ tình cảm mà anh dành cho Tô Uyển Ân sâu nặng như thế nào, vả lại Lạc Hạo Đình cũng không phải là hạng người dễ dàng thỏa hiệp.
"Ngoài chuyện kết hôn ra thì tôi có thể làm tất cả những điều khác mà cô muốn."
Thanh âm mang một tia khàn khàn, lại đọng chút âm lãnh, đáy mắt anh sâu như chim ưng, khiến người đối diện vĩnh viễn không thể nào nhìn thấy đáy, càng không đoán ra được là anh đang nghĩ gì.
"Rất tiếc em lại không cần gì cả...!Chỉ cần làm vợ anh thôi!"
Trương Thu Phong nhìn xuống, bất giác tay cầm ô nắm thật chặt, nhiều năm nay cô ta cố gắng nhiều như thế cũng chỉ có duy nhất một mục đích, đó là có thể đường đường chính chính sánh cạnh Lạc Hạo Đình, danh chính ngôn thuận trở thành Lạc thiếu phu nhân, cùng anh sống một cuộc đời ân ân ái ái khiến người người ngưỡng mộ.
Tuy nhiên, thực tế lại phũ phàng hơn rất nhiều lần so với tưởng tượng.
"Tôi không thể, cả đời này tôi chỉ cưới một người là Ân Ân!"
Lạc Hạo Đình thẳng thắn cự tuyệt, đôi con ngươi lóe lên tia chắc nịch, trong nội tâm anh thực ra rất khổ sở lại muôn phần lo âu, nhưng anh thật sự không đành lòng cưới bừa một cô vợ.
Anh thừa nhận, từ trước tới nay Tô Uyển Ân luôn là yếu điểm của anh, nhưng anh cũng sẽ tự có cách để bảo vệ vẹn toàn cho người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
"Vậy anh cứ chờ mà cưới xác cô ta đi."
Trong lòng Trương Thu Phong vừa bị khoét một hố sâu, đáy mắt lóe lên tia đỏ thẫm hung ác, suy nghĩ dần trở nên không kiểm soát, lời nói cũng vì thế mà mang hơi lạnh tới sống lưng.
Cô ta vừa quay lưng, đằng sau đã vang lên chất giọng nam tính âm trầm và khô khan.
"Khoan đã..."
Lạc Hạo Đình nhìn thẳng vào hai mắt tà ác của Trương Thu Phong, chống lại hàng ngàn biểu tình trong đó.
"Tôi muốn xem tình hình của Ân Ân hiện tại..."
Trương Thu Phong vểnh môi cười, trực tiếp xoay người, nhướng mày, gật đầu ưng thuận.
"Được thôi!"
Trên màn hình di động riêng của cô ta hiện lên một đoạn camera, trong đó có ba người phụ nữ đã mệt lả ngồi dựa lưng sau tường, ánh mắt đờ đẫn và tuyệt vọng quắt nhìn quanh, viễn cảnh ấy khiến Lạc Hạo Đình không khỏi đau lòng, tận tâm anh như bị xé thành nhiều mảnh vụn.
Đôi con ngươi đen chợt lắng xuống, trong đáy mắt in rõ sự thống hận, anh thật sự rất muốn giết chết kẻ đã gây nên những khổ sở kia đối với cô, một ngọn lửa thấu hận cháy sáng trong đôi mắt anh.
Đứng trước cái cau mày của Lạc Hạo Đình, Trương Thu Phong lại cực kì kiên định, tình cảnh của cô ta hiện tại chỉ còn lại đôi bàn tay trắng, không còn gì để mất, sợ gì mà không liều mạng một phen cơ chứ!
"Sao hả? Thấy xót rồi ư? Nếu anh thấy xót thì hãy nhanh chóng đưa ra lựa chọn đi."
Lạc Hạo Đình nhất thời cứng đờ, nhưng cũng rất nhanh chóng đã lấy lại được phong thái của một nhà lãnh đạo, anh hiểu rõ một đạo lý, trên bàn đàm phán có thể thua đối thủ về mọi mặt, duy chỉ có khí thế là không thể để bị thua.
"Loại người như cô không xứng có được hạnh phúc..."
Trong lòng Lạc Hạo Đình đột nhiên đau xót, anh tin rằng mình sẽ tìm được Tô Uyển Ân sớm thôi, nhưng mà anh cũng không đành lòng nhìn cô chịu khổ như thế, một giây một phút cũng không nỡ.
Dứt lời anh liền trực tiếp xoay lưng, ngay lúc đó, đằng sau lưng anh liền vang vọng một giọng nói bén nhọn như dao, đâm một nhát vào trong trái tim bồn chồn của Lạc Hạo Đình.
"Lẽ nào anh không quan tâm tới sống chết của cô ta sao?"
Sao anh lại không quan tâm được cơ chứ?
Thu bàn tay thành nấm đấm, trên người anh dường như mang vác sức nặng ngàn cân, anh lạnh lùng rời đi, nhanh và dứt khoát như cách mà anh đã tới.
Suốt một đêm dài thức trắng, anh cho tất thảy nhân lực mở rộng truy quét tìm kiếm tung tích của cô, nhưng dường như bặt vô âm tín, không cách nào liên lạc được.
Nằm dài trên ghế sô pha ở phòng khách, lòng anh nóng như lửa đốt, liên tục buông tiếng thở dài, bên tai không ngừng văng vẳng lại những lời Trương Thu Phong vừa mới nói.
Qua nửa đêm, biệt thự vang lên những hồi chuông cửa dồn dập, cứ như thể người ở ngoài kia đang rất vội vã.
"Ân Ân đâu?"
Cửa vừa mở, một thân ảnh khỏe khoắn liền hung hăng xông vào, đôi con ngươi màu lục lóe lên tia âu lo nghiêm túc, ánh mắt sắc nhọn liên tục truy quét xung quanh biệt thự.
Bầu không khí ngột ngạt khiến cõi lòng Cảnh Mặc Vũ trồi lên dự cảm không lành, đáy mắt tràn ngập sự trống rỗng của Lạc Hạo Đình khiến anh có thể dễ dàng đoán ra được là Ân Ân đã xảy ra chuyện.
Linh tính mách bảo với anh rằng chuyện không hề nhỏ.
"Anh tới làm gì? Mau quay về đi, bây giờ tôi không có thời gian đón tiếp anh..."
Tâm như bị dao cắt, Lạc Hạo Đình sợ hãi muôn vạn lần, nếu mẹ con cô thực sự xảy ra chuyện thì suốt cả cuộc đời anh sẽ không bao giờ thứ tha cho bản thân mình.
Giữa cái im lặng chết chóc đột nhiên vang lên tiếng chuông tin nhắn, Lạc Hạo Đình không thể nhẫn nại thêm nữa đành nhấp vào xem, là hình ảnh Tô Uyển Ân đang vùng vẫy tuyệt vọng trong bóng tối đen kịt.
Cảnh Mặc Vũ vừa nhìn thấy nét mặt anh đen lại liền chộm ngay chiếc di động, hình ảnh kinh hồn trên màn hình khiến anh ta giật mình, lòng bàn tay nắm chặt cứng chiếc điện thoại, giống như muốn bóp nát đi tất cả.
Bao nhiêu hi vọng trong hai người đàn ông đều bị đánh tan như bọt xà phòng.
Anh cứ nghĩ bản thân đủ khả năng để kiếm tìm tung tích của cô chỉ trong vòng một đêm, nhưng sự thật oái oăm khiến anh vỡ mộng.
Hóa ra tưởng tượng so với thực tế lại cách xa một trời một vực như thế.
Trời đã dần hửng sáng nhưng người của anh vẫn chưa có bất kì manh mối nào về cô cả.
Lạc Hạo Đình cảm giác như toàn bộ thế giới đang dần sụp đổ, mà anh đang ở tầng cuối cùng của địa ngục, chỉ có thể vẫy vùng trong bất lực.
Lần đầu anh có cảm giác bản thân mình thật vô dụng...
Nỗi tuyệt vọng cứ thế bủa quanh lấy thần thức anh, tuyệt vọng hơn cả khi anh để rơi Lạc Thị vào tay Cảnh Mặc Vũ.
Gió đêm lồng lộng thổi tới, thẩm thấu vào trong cõi lòng đơn độc của hai người đàn ông.
"Chuyện quan trọng nhất hiện giờ là phải tìm ra Ân Ân.
So với tốc độ của một người thì hai người cùng làm sẽ nhanh hơn.
Tôi muốn anh gác lại những ân oán riêng của chúng ta trước kia, phối hợp với tôi để tìm ra tung tích của Ân Ân."
Cảnh Mặc Vũ khó nhọc thốt lên, ở thời điểm hiện tại anh mới nhận ra rằng Ân Ân quan trọng với anh như thế nào.
Trước kia anh từng hận Lạc Hạo Đình bao nhiêu, giờ đây vì an nguy của cô mà anh sẵn sàng gác lại mọi việc, sẵn sàng bắt tay với kẻ địch không đội trời chung chỉ vì có chung một mục đích cao cả hơn tất cả mọi thứ.
Đó là đảm bảo an toàn cho Tô Uyển Ân.
Cho dù thế lực Lạc gia hay Cảnh gia có lớn mạnh thế nào thì họ cũng không một ai dám làm bừa, bởi vì chỉ cần một sơ suất nhỏ, tính mạng Tô Uyển Ân có thể ngàn cân treo sợi tóc bất cứ lúc nào.
Trên đời này thứ gì cũng có thể khiến hai người đàn ông quyền uy kia bất chấp, duy chỉ có Ân Ân là không thể, vĩnh viễn không thể nào..