Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 111






Tô Uyển Ân không quay đầu, nắm chặt tay Lạc Hạo Đình, vòng qua người Cảnh Mặc Vũ, sải bước chân vào thang máy, trong mắt loé lên tia khổ sở.
Cánh cửa thang máy chập chờn thu hẹp, dần dần đóng hẳn.

Thân ảnh người phụ nữ kiều diễm biến mất khỏi tầm mắt Cảnh Mặc Vũ.
Anh ta nhếch môi cười, thật thú vị!
Mỗi lần gặp lại cô, anh ta đều có một sự bất ngờ riêng.

Ý muốn chinh phục càng trực trào mãnh liệt.

Ting lên một tiếng, cửa thang máy mở ra, anh và cô cùng nhau rời khỏi cửa trung tâm thương mại, đi chưa được bao xa, Lạc Hạo Đình liền nhận được một cuộc điện thoại của Châu Triệt.
“Lạc tổng, có chuyện rồi…” Đầu giây bên kia vang lên giọng nam trầm, ngữ khí hoảng hốt, xen vai phần gấp gáp.
“Có chuyện gì?” Lạc Hạo Đình ngừng bước, ánh mắt dập dìu loé lên tia âu lo nghiêm túc, mi tâm nhiu lại thành một nhúm, kéo theo mấy nếp nhăn trên vầng trán cương nghị.
“Đồng loạt các cổ đông đều từ chối gặp mặt anh.” Châu Triệt nghiến răng nghiến lợi nói, tim thịch lên một tiếng như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
“Tôi biết rồi…”
Phong thái làm việc này không cần điều tra, Lạc Hạo Đình cũng biết ngay là Cảnh Mặc Vũ, anh ta cố tình chặn mọi con đường sống của anh.
Nhận thấy ánh mắt Tô Uyển Ân đang dừng lại trên người mình, Lạc Hạo Đình liền quắt mắt nhìn sang, gắng gượng nở nụ cười không vui.

“Đi thôi!”
“Sao thế?” Tô Uyển Ân không muốn nhìn dáng vẻ giả vờ như không có chuyện gì của anh, mà ngược lại, cô muốn biết sự thật.
“Không có chuyện gì…” Nụ cười trên môi Lạc Hạo Đình vẫn được giữ nguyên, càng lúc càng cứng ngắc, không thật lòng.
“Nếu anh vẫn không nói thật thì bây giờ em sẽ quay lại hỏi Cảnh Mặc Vũ.” Ngữ khí chắc nịch, ánh mắt cô kiên định như cột trụ bê tông, tuyệt đối không có ý định thoả thuận.

“Hạo Đình, em mong giữa chúng ta từ nay về sau sẽ không có bất cứ bí mật gì nữa.”
Bất lực thở dài, Lạc Hạo Đình chỉ đành bó tay chịu thua, nói ra sự thật.
Liên tiếp mấy ngày lo lắng, bận rộn, khom lưng cúi đầu thuyết phục từng cổ đông một, hi vọng họ sẽ bỏ cho anh lá phiếu được quay trở lại công ty, nhưng với tình thế hiện tại, bao công sức của anh đều đổ sông đổ bể.
Con đường trở lại Lạc Thị của anh lại lùi về sau nhiều bước, trùng điệp những khó khăn.
Lạc Hạo Đình trong mắt loé lên tia lo lắng, tuy mọi việc đều nằm trong dự đoán của anh, nhưng anh lại không thể ngờ nó lại xảy ra nhanh tới vậy.

Cảnh Mặc Vũ đúng là ông trùm hắc bang, ra tay cũng nhanh như một cơn gió, tuyệt đối không chừa cho người ta một con đường lui.
“Đừng lo! Mọi chuyện rồi sẽ ổn, nếu chưa ổn, chưa phải là cuối cùng…” Năm ngón tay Tô Uyển Ân chợt bấu chặt bàn tay Lạc Hạo Đình, dựa nhẹ đầu trong lồng ngực rộng của anh, ngước đôi mắt lấp lánh lên nhìn anh, đôi môi hoa đào rụng rơi những nụ cười tươi sáng.
Dáng vẻ đáng yêu ấy, sự nũng nịu kia, sao anh có thể chối từ cưng nựng.

Bàn tay còn lại của anh nâng lên cao, xoa nhẹ trên đỉnh đầu cô, sâu trong đáy mắt anh bất chợt hiện lên tia âu yếm tràn ngập.
Bất kể cả thế giới này đều quay lưng lại với anh, chỉ cần cô vẫn mãi giữ vững niềm tin như hiện tại, dành cho anh sự khích lệ tinh thần, thì anh, nhất định sẽ ngang nhiên đối đầu lại cả thế giới.
——————————————————
Tại sảnh lớn khách sạn Sunny…
Tiệc cuối năm thường niên của Lạc Thị được tổ chức vô cùng long trọng, đàn ông mặc âu phục lịch lãm, phụ nữ diện trang phục dạ hội sặc sỡ, kiêu sa, dưới ánh sáng nhiều màu, hàng trăm bàn tiệc trải rộng, bên trên đó được trang hoàng đầy hoa tươi, bánh ngọt, thức ăn và rượu.
Đột nhiên, cạch lên một tiếng, cửa chính mở toang, khán phòng dấy lên từng hồi xôn xao, tất cả các quan khách và ống kính đều bị thu hút.

Lạc Hạo Đình cùng một người phụ nữ xinh đẹp đi tới, thản nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Mặc dù, anh đã không còn là chủ tịch cấp cao của Lạc Thị, nhưng vẫn là nhân vật có sức ảnh hưởng thuộc top đầu của thành phố, vì thế, tin tức về anh tuyệt nhiên không phải rác rưởi.
Tô Uyển khoác tay Lạc Hạo Đình, lặng lẽ đi bên cạnh anh, thi thoảng lại bị sự căng thẳng tấn công trong lồng ngực, mỗi lần như thế, cô lại chu môi thổi phù một hơi hết sức nhẹ nhàng.

Trước đây, cô cực kì chúa ghét tới mấy bữa tiệc đông người, đặc biệt là những nơi long trọng, nhưng kể từ sau khi quyết định trở về bên cạnh anh, cô ngầm hiểu, trong thế giới của anh sẽ không thể nào tránh khỏi những bữa tiệc quý tộc như thế này nữa.

“Đừng căng thẳng, cứ đi bên cạnh anh là được.” Lạc Hạo Đình khẽ cúi người, bên tai cô nhỏ giọng thỏ thẻ.
“Dạ…” Tô Uyển Ân cố gắng điều chỉnh tâm trạng, ngước đôi mắt nhu tình lên nhìn anh, mỉm cười nhè nhẹ.
Ánh mắt Lạc Hạo Đình quét nhìn xung quanh, đột nhiên dừng lại trước ánh mắt sắc lẹm của người đàn ông gian manh bên góc tối, lòng loé lên tia cười, có chút ý muốn khiêu khích.
Anh muốn dập tắt đi ý định chiếm đoạt người phụ nữ của anh trong mắt người đàn ông ấy.
Cho dù hôm nay có bị thua thảm bại, không lấy được tư cách vào Lạc Thị, thì anh cũng muốn tuyên bố với cả thế giới này, Tô Uyển Ân là của anh, tuyệt đối không có kẻ nào được nhòm ngó tới.
Trong đầu anh không ngừng văng vẳng lại mấy lời mà Cảnh Mặc Vũ nói ở trung tâm thương mại, gương mặt anh loé lên ý cười, một giây kế tiếp, anh lập tức xoay người, hai tay giữ chặt đôi bờ vai mảnh khảnh của cô, không ngần ngại mà đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên làn môi nóng bỏng.
Chung quanh vang lên tiếng hỗn loạn, kế tiếp đó, đèn flash không ngừng sáng lên, chụp hình lia lịa.
Tô Uyển Ân nhất thời xụi lơ, cô không nghĩ anh lại bá đạo công khai tình cảm giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, đôi con ngươi cô trừng lớn, phải mất một khoảng thời gian cô mới tiêu hoá kịp, lúc ấy, không ngần ngại liền đáp lại anh, m*t mát đôi môi anh, xem tất cả những người xung quanh chỉ là vô hình, không mảy may bận tâm tới.
Nụ hôn ngọt ngào lại mãnh liệt cứ như thế không cách nào dừng lại, hiển nhiên họ cũng trở thành trung tâm của bữa tiệc, tất thảy mọi ánh mắt, mọi ống kính đều chĩa về.

Kết thúc nụ hôn bằng ánh mắt thâm tình và nụ cười nhu hoà của Lạc Hạo Đình.
Tản băng biết cười, là sự kiện chấn động nhất từ trước tới nay.
Ngược lại, Tô Uyển Ân có chút ngại ngùng, nụ cười cũng trở nên cứng hơn bao giờ hết, thoạt qua trong lòng cô một tia hạnh phúc bất chợt..