Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 106






Đôi mắt sáng như sao đêm của anh bỗng nhiên đọng lại chút âm trầm, những lời mà cô nói như một dòng nước ấm chảy vào lòng anh, xối bay đi bao nhiêu tạp niệm rối rắm, chỉ còn lại sự mê luyến khó phai.

Anh quay mặt sang nhìn cô, cái nhìn tà mị lại tinh tế, chứ đầy sự thâm tình.
Sau hàng ngàn bão tố, người ta lại càng biết trân trọng khoảnh khắc bình yên hiện tại.
Với anh bây giờ, hai mẹ con Tô Uyển Ân là tất cả những gì anh có, là vốn liếng duy nhất chỉ lời chứ không lỗ, cũng là chỗ dựa tinh thần đưa anh thoát xác khỏi mớ hỗn độn trong quãng thời gian đen tối này.
Cô chính là sinh mệnh thứ hai của anh, là máu thịt, là linh hồn, cũng là ánh sáng vĩnh hằng trong trái tim anh.
Làn môi lạnh tanh của anh xoạc qua một chút hơi ấm, chớp mắt một cái, khóe môi anh liền bị khoá chặt, hơi thở thơm tho của cô bao trùm lấy cơ thể anh, truyền vào lòng anh, như một luồng sức mạnh vô hình, khiến trái tim anh thịch lên một tiếng dữ dội.

"Vì thế mối tình đầu của em là anh." Cô ngừng hôn, cách anh một khoảng rất gần, mặt đối mặt, hai ánh mắt si tình chăm chăm nhìn nhau, cô mỉm cười nói tiếp: "Cho nên dù sau này có chuyện gì em cũng sẽ sát cánh cùng anh, vì vậy, anh cũng nhất định không được từ bỏ."
Có người nói: Yêu mà tỉnh táo thì đó hẳn không phải là yêu.
Yêu là dại khờ, là hết lòng, dù biết phía trước là giông bão, là biển lửa vẫn cố chấp đâm đầu vào.
Đó mới là yêu.
Trước kia cô từng nghĩ là bản thân sẽ không bao giờ tha thứ cho người đàn ông tà ma ấy, nhưng rốt cuộc thì sao? Cô vẫn không làm được, khi biết anh vì mình mà hi sinh cả sản nghiệp gia tộc, cô không thể nào khống chế nổi con tim điên loạn của bản thân, lúc ấy, trong đầu cô chỉ có anh, lo anh sẽ xảy ra chuyện.
Cảm xúc như vũ bão dâng trào mãnh liệt, hai trái tim khăng khít thăng hoa, cái nhìn tràn ngập nhu tình khơi gợi ý thức chiếm hữu cuộn trào, anh dần áp sát cô, làn môi mềm bất giác chiếm đoạt cánh hoa anh đào mỏng manh thướt mướt, ngang nhiên cắn cắn m*t m*t, mà cô, cũng tuyệt đối không ngăn cản, bắt chéo tay ôm lấy cổ anh, nồng nhiệt đáp lại.
Hai hơi thở nóng hổi hòa vào nhau, hòa vào trong không gian đầy gió lạnh.
Họ vẫn quấn quýt lấy nhau, chưa từng dừng lại, nụ hôn say nồng lại tràn đầy từ tính, khi dịu dàng như cắn miếng bánh thơm ngon, khi cuồng bạo như xâm chiếm, cưỡng đoạt, nhưng, dù là gì, trong lòng họ vĩnh viễn chỉ có được một loại cảm xúc duy nhất, đó là ngọt ngào.
Tuy đây không phải lần đầu họ thân mật, nhưng là nụ hôn đầu tiên xuất phát từ thi vị tình yêu, dựa trên tinh thần tự nguyện, không cưỡng cầu, không ép buộc, càng không có dư vị đắng chát.
Anh như thú dữ khát thịt lâu ngày, mà cô đích thực là mồi ngon béo bở, răng môi anh không ngừng cắn xé, như muốn cuỗn trọn cánh môi căng mọng kia, liếm láy đi sự tinh xảo của những vệt son môi thắm đỏ còn đọng lại, trong mắt thoáng qua chút u mê khó cưỡng, giống như đang thưởng thức một ly rượu thơm ngon.
Đứng trước sự nhiệt tình của anh, cô cũng khó lòng cưỡng lại dụ hoặc, cô thừa nhận, người đàn ông ấy rất giỏi khơi gợi dục vọng trong cơ thể phụ nữ, anh hoàn toàn có khả năng biến một cô gái từ không tham niệm, thành một ác nữ trong đường chạy tình trường.
Bốn bề đều tĩnh lặng, phong tình càng thêm dạt dào, từng nhịp sóng vỗ như bản tình ca ngọt ngào, hòa chung cùng luồng cảm xúc nóng bỏng.
Càng về khuya gió càng lạnh, thi thoảng có cơn gió lướt qua thổi bay bay những bụi cát, lất phất mái tóc suôn mượt của Tô Uyển Ân.
Quá giờ cơm tối, họ mới dắt nhau quay về nhà bà ngoại.

Căn nhà đơn sơ hướng ra mặt biển, ánh sáng dập dìu của ngọn đèn Hoa Kì cũ kĩ, trong nhà vọng ra thanh âm nghe thực quen tai, hình như có người tới.
Sự xuất hiện của Lục Cảnh Viêm khiến Tô Uyển Ân và Lạc Hạo Đình đều phải đứng hình.
"Sao anh lại tới đây?" Tô Uyển Ân lững thững bước gần tới bàn ăn, ngước đôi mắt nghi hoặc nhìn Lục Cảnh Viêm.
Không gian bỗng chốc đọng lại chút khó xử, hơi thở cũng trở nên không thông.
Lục Cảnh Viêm thong thả đặt dĩa đồ ăn trên tay xuống bàn, cởi tạp giề đặt sang bên, miệng cười nhưng lòng buốt giá.

"Anh tới thăm bà thôi!"
Mặc dù, trong lòng Lục Cảnh Viêm sớm đã có ý định từ bỏ nhưng khi nhìn thấy anh và cô xuất hiện cùng nhau vẫn không khỏi chạnh lòng.
Kỳ thực, sau khi anh ta nói với cô toàn bộ sự thật, đã len lói chút thất vọng, nhưng ít ra là, không phải cắn dứt lương tâm.
Anh ta cũng biết rõ người cô yêu từ trước tới nay chỉ có một, đó là Lạc Họa Đình, ngay từ lần đầu gặp lại cô, anh ta đã nhận ra, chỉ là anh ta không dám đối diện, luôn luôn phủ nhận sự thật, để rồi tự chuốc đắng chát vào mình.
Vốn dĩ, thứ khó quên nhất trên đời là tình cảm, thứ khó lòng phủi phui phủ nhận nhất là cảm xúc, có những thứ không phải cứ cố là được, anh ta cần một chút thời gian để sắp xếp lại tất cả mớ hỗn độn trong lòng, điều chỉnh lại trạng thái ở mức tốt nhất.

Vì thế, anh ta đã chọn cách trốn chạy tới nơi này, nào ngờ, cô cũng tới, còn dẫn theo người đàn ông kia.
Nỗi đau của anh ta một lần nữa bị vạch sâu, vụn vỡ, khó lành.
"Hai người đã tới rồi thì mau ngồi xuống nếm thử tay nghề của tôi đi."
Cất kĩ nỗi đau, Lục Cảnh Viêm hé lên nụ cười không vui, cất tiếng mời gọi.

Ăn xong bữa tối, Lục Cảnh Viêm liền sử dụng chút chiêu trò khiến Lạc Hạo Đình phải rửa bát.
Trong khi anh sốt ruột nhào lộn cùng đống bát đũa quỷ quái kia, thì Lục Cảnh Viêm lại cùng Tô Uyển Ân lên gác xếp nói chuyện.
Họ cùng nhau ngồi ở chiếc ghế bạc màu trước chiếc piano cũ kĩ, bao nhiêu hồi ức tươi đẹp chợt ùa về, trong bầu không khí tĩnh lặng sinh tình, Lục Cảnh Viêm chợt cất tiếng hỏi: "Em và Hạo Đình đã quay về bên nhau rồi sao?"
Thanh âm trầm ngâm như tiếng đàn réo rắt, lại đọng lại chút đắng cay, chút tiếc nuối, ánh mắt anh ta lẳng lặng hướng về màn đêm vô tận.
"Ừm...!Anh ấy vì em mà chấp nhận đánh đổi tất cả, em cũng muốn mở lòng cho anh ấy, và cho cả bản thân em thêm một cơ hội nữa."
Đôi mắt Tô Uyển Ân thoạt qua tia sáng, giống như ngọn hải đăng ngoài biển xa, tuy ánh sáng lờ mờ, nhưng lại cực kì rực rỡ trong mắt những kẻ lạc đường.
"Em có hối hận không?"
Thu lòng bàn tay thành nắm đấm, Lục Cảnh Viêm run rẩy hỏi tiếp.
"Sẽ không đâu! Lần này em có niềm tin vào hạnh phúc."
Tâm tình cô càng vui vẻ, hào sảng bao nhiêu, thì trong lòng Lục Cảnh Viêm lại hỗn tạp, đau đớn bấy nhiêu.
Một luồng gió chợt lướt qua cũng đủ đóng băng trái tim anh ta lại..