Hạnh Phúc Trời Ban (Chàng Ngốc Nhà Nghèo Và Nàng Tiểu Thư Đanh Đá)

Chương 22: Về quê (tiếp theo)




..mà nó không hay biết. Nó quay ra nhìn e cười nhạt gật đầu một cái rồi lại ngước lên nhìn ba mẹ. 11h thì nó và mọi người ăn cơm trưa. Cơm nước xong, nghỉ ngơi vài giờ nó và bác Dương đi xem và đặt đồ mai làm cơm. Đến nhà ông Lương bán gà vịt, đặt xong nó toan trả tiền thì bác Dương ngăn lại

-Ơ bác, con lo được cho công việc cuả bố mẹ con mà!

-Thế bố mẹ mày không phải là e trai e dâu bác à? Tiền của mày giữ lại mà tiêu đi, lên thành phố cái ví không dày dày khó sống lắm! Nhà vừa thu vụ cá xong, thêm vài triệu tiền đền bù ruộng nữa lên bác có dư một ít, với lại mai hai bên nội ngoại kiểu gì chả góp giỗ. Việc của con bây giờ là cố mà làm ăn cho khấm khá lên cho cả họ nở mày mở mặt nghe chưa?

-Dạ dạ!

Xong hai người tạt qua mấy nhà nữa rồi đi về. 6h trời đã tối om, "ngày tháng 10 chưa cười đã tối" quả không sai mà. Cơm nước xong, nó và e đi dạo trên con đường làng thân quen. Đi mãi, nó dẫn e ra bờ đê bao quanh con sông quê hương. Gió đồng nội lồng lộng là đua đưa mấy rặng tre trên bãi. Đêm nay trăng sáng in hằn xuống mặt sông thật đẹp. Trên đê không chỉ có nó và e mà còn nhiều đôi và đám thanh niên trai gái tụ tập hóng và chém gió luôn. Nó quay sang nhìn e

-Quê a bình yên và trong lành thật đấy!

E nói mà đôi mắt e xa xăm nhìn ra cánh đồng, tóc e thả dài bồng bềnh trong gió. Không gian lại chìm vào im lặng. Gần một tiếng sau, trời lạnh hơn

-A!

-Ơi!

-Lạnh quá, e tựa vai a được hơm? E nũng nịu, nó mỉm cười gật đầu

-Hihi!

E mừng quýnh lên khoác tay nó ôm chặt luôn. Mùi hương từ tóc và cơ thể e hoà cùng gió phả vào mũi nó thật dễ chịu. Thật lâu sau nó cầm điện thoại lên, 21h10

-Mình về thôi e, ở quê ngủ sớm lắm! Mình về không mất công hai bác đợi cửa

-Dạạ! E nói giọng đầy tiếc rẻ làm nó khó hiểu. E khoác tay nó bước đi

-Thích thế này hả? Nó tỏ vẻ nhưng thực là đang sướng bmẹ ra

-Dạ! Ấm lắm hihi!

Nó bặm môi véo nhẹ má e, e cười tít mắt rồi ôm tay nó chặt hơn, hai người trông chẳng khác gì đôi vợ chồng trẻ. Đi qua đám thanh niên, ánh trăng rực sáng đủ để nó nhận ra "những người bạn cũ" cuả nó và họ cũng thế. Nó nở nụ cười thật tươi nhưng cũng có chút mỉa mai vào những đứa ấy rồi ngẩng cao đầu cùng e rảo bước, bọn kia chỉ biết cúi mặt. Phải thôi, ngày xưa bọn này chê nó, khinh miệt nó không làm được cái mẹ gì cho đời nhưng giờ chúng mới là những đứa bỏ đi, rớt đại học, ăn bám bố mẹ. Thấy nó đàng hoàng, lại có gái theo lên mặt đứa nào hằn rõ chữ xấu hổ!

Hai người về đến nhà thấy bác L đang ngôi xem tivi, bác D chắc đã ngủ

-Bác chưa ngủ ạ? Nó hỏi

-Ukm! Bác đợi hai đứa về!

-Ơ bọn con xin lỗi!

-Không sao! Thế giờ Yến Mi ngủ với ai đây?

-Dạ với a Bảo Nam! Giọng e tỉnh bơ, nó há hốc mồm ra

-Ờ! Thế ngủ sớm, cô ngủ đây! Nói rồi bác gái đi vào luôn

-Ơ..ơ bác! Nó ú ớ

-Đi ngủ thôi a! E le te chạy vô phòng a Khánh, nó nhăn mặt tắt tivi, đóng cửa rồi đi vào. E đã nằm trên "chiếc giường chia đôi" với ba lô của hai người làm ngăn, nó đặt xác xuống luôn. Căn phòng im lặng, e lấy điện thoại chơi chém hoa quả. 15p sau e tắt đi và

-A ơiii!

-Hử?

-E khát nước, a lấy giùm e với! Giọng e ngọt sớt

-Không! Ra mà lấy!

-Đi mà! Em sợ tối lắm!

-No!

-Năn nỉ đó! E lại chu mỏ lên làm nũng, e thế thắng dở còn siêu nữa là nó

-Híc! Được rồi, mệt cô quá đấy! Nó vùng dậy

-Hihi!

Một lát nó quay lại

-Dạ mời chị húp ạ!

-Khiếp! A nói nghe kinh thế không biết! E lườm yêu nó rồi đón lấy. Vừa đưa miệng uống một ngụm thì e sặc sụa nước

-Ơ e không sao chứ?

Hoảng, nó đưa tay lên vuốt ngực e như để cho xuôi ý. Còn e, e tròn mắt nhìn nó chằm chằm

-E không sao chứ Bống? Nó vẫn tiếp tục

-A...!

Nó nhìn e, e đỏ mặt vẫn nhìn nó không chớp mắt. Đến lúc này nó mới nhận ra cái hành động mình vừa làm và tay nó vẫn ở trên ngực e, nó đỏ mặt hốt hoảng rụt tay lại

-A..xin lỗi..a..chỉ muốn..giúp..e..thôi..! Nó ngập ngừng gãi đầu

-A..A hư lắm! Ứ thèm chơi với a nữa! Mặt e đỏ hơn, e đặt ly nước lên bàn và nằm xuống giường, núp vào chiếc ba lô của e

-A xin lỗi! A không cố ý thật mà!

-Hứ không thèm nghe! A toàn lợi dụng làm bậy không à! Đáng ghét! E quay ra lườm yêu nó rồi lại úp mặt vào

-A.a.a! Thôi e ngủ ở trong này đi, a ra ngoài ngủ!

Nó té luôn. Ra ghế, lấy khăn lau mồ hôi rồi nó nằm ườn ra. Trống ngực vẫn đập thình thịch, nó vừa làm việc không nên làm, biết đối mặt với e ra sao đây? E sẽ nghĩ gì về nó? Càng nghĩ tim nó càng đập nhanh và mồ hôi lại vã ra, chưa lần nào nó sợ như lần này! Được 10p, điện thoại reo, nó run run cầm lên, là tin nhắn cuả e

-A định bỏ e một à, vào đây!

-Nhưng..!

-Nhanh! E nhắn cụt lủn

-Ukm, a vào!..........