Một lúc sau, Đăng Lâm mở của phòng Hà Vân, anh thở dài một hơi, anh phải làm thế nào với trình độ đại náo của cô nàng bảo bối này đây. Thả nhẹ bước chân đến bên giường, cô nàng nằm sấp, mặt dán chặt vào gối không ngẩng lên. Anh hiện lên một dấu hỏi to đùng, “muốn cái gì đây?”. Chờ một lúc vẫn thấy ai đó giả chết, chiêu trò chuyên dùng của nàng khi gây họa. Đăng Lâm dùng tay vỗ lên mông cô nàng, giật mình khi nghe cô khóc gào hốt hoảng nghẹn ngào:
- Hu, hu, anh đừng đánh… em biết sai rồi, thật đó… anh tha cho em đi mà!
Đăng Lâm càng bất ngờ hơn khi cánh cửa phòng mở tung, bà Khánh Loan lao nhanh vào giữ tay anh lại can gián:
- Có gì từ từ nói, đừng động tay động chân, con bé lớn rồi, sai sẽ sửa mà!
Tất Ưng và vú Tâm cũng vào, trưng ra bộ mặt cầu xin tha thứ. Anh chậm chạp hiểu được biểu hiện của mọi người, bật cười. Mọi người có mặt trong phòng cứng đờ mất cảm xúc, đây là thế nào chứ? Chỉ có cô nàng dán mặt vào gối vẫn không hiểu rõ tình hình, tủi hờn thút thít “hức, hức…”.
Đăng Lâm vừa cười vừa lật mặt cô nàng gây họa ra, lau nước mắt, tay đưa quả trứng gà còn nóng ra, từ tốn nói:
- Anh nói đánh em khi nào mà lại căng thẳng như vậy? Anh bảo em nằm chờ anh luộc quả trứng lăn lên vết thương trên mặt cho em để tiêu sưng, có biết không.
Hà Vân ngẩn ra một lúc, oa oa khóc lớn hơn. Trán mọi người rịn một tầng mồ hôi trước biến hóa của Hà Vân, Đăng Lâm vội hỏi:
- Sao vậy, có gì uất ức nữa sao?
Hà Vân vân mếu máo, nói trong nước mắt:
- Anh mang sắc mặt u ám như vậy hù dọa em lo lắng từ nãy giờ muốn đứng tim à. Anh phải nói cho rõ ràng chứ!
Ngón tay Đăng Lâm chọc chọc trên trán cô, anh cưng chiều:
- Khi nãy là anh tức giận thật. Em có bản lĩnh chọc giận, xé áo người ta thì phải tránh né cho nhanh, sao lại để đánh trúng vào mặt mình. Chặc, chặc, anh phải huấn luyện lại em một chút kỹ năng phòng bị rồi, tránh lại bị thiệt thòi như tình huống vừa rồi.
Hà Vân: “Ách, đây là đạo lý gì, người ta lõa thể trước mặt thiên hạ, mình chỉ bị trúng một cái tát, mình có thiệt thòi sao?”
Bà Khánh Loan, Tất Ưng, vú Tâm trong đầu xuất hiện dấu chấm hỏi, âm thầm rời khỏi phòng Hà Vân. Đến hôm nay, mọi người mới sáng tỏ tại sao Đăng Lâm có thể dưỡng một con mèo ngoan thành một con hổ xù lông; không phải chính là do đạo lý của anh truyền đạt cho sao? Lại còn huấn luyện thêm nữa thì sẽ thành cái dạng gì? Mọi người rùng mình, lắc đầu khi nghĩ tới cái dạng “đáng nể” hơn bây giờ của một nhân tài gây họa.
Còn lại hai người, Đăng Lâm không nhanh không chậm, dùng lực nhẹ nhàng lăn đều quả trứng gà trên má bảo bối của mình. Anh không cần biết cô đã gây ra tai họa gì, anh sẵn sàng thay cô dọn dẹp bằng bất cứ giá nào, chỉ cần cô vui vẻ, không có bất cứ tổn thương nào, dù là nhỏ nhất. Khi xem qua đoạn ghi hình của camera, anh rất đau lòng, bảo bối anh nâng niu trong lòng bàn tay mà cũng dám đánh. Trịnh Bảo Nghi, cháu gái được chọn thừa kế tập đoàn FTI thì sao, anh sẽ không bỏ qua cho cô ta. Anh nghiến răng nghiến lợi, chỉ cần dự án hợp tác của hai bên hoàn thành, ngày tàn của cô ta cũng sẽ tới.
Hà Vân quan sát ánh mắt Đăng Lâm tràn ngập ác ý, cô run lên, giật nhẹ tay áo anh. Đăng Lâm thu lại ý nghĩ, mắt anh nhìn thật sâu vào đôi mắt tròn xoe không vướng chút bụi trần của bảo bối, ánh mắt ôn nhu, mật ngọt. Anh đưa tay vuốt những sợi tóc lõa xõa trên trán cô, yêu cô thật nhiều, muốn khảm chặt vào người, tránh hết mọi thương tổn. Anh khao khát, bùng cháy chiếm hữu, nỉ non bên tai cô:
- Kết hôn với anh, có được không?
Hà Vân chớp mắt, cảm xúc dâng trào mãnh liệt, có phải cô đã chờ mong lời nói này từ lâu lắm không? Phút chốc bất ngờ, cô sững sờ chưa kịp thích nghi. Cô cũng yêu anh, yêu bằng tất cả con tim, bằng cả khối óc. Nước mắt chờ mong hạnh phúc trào ra nơi khóe mắt, môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn, không nói thành lời, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Nụ hôn hạnh phúc hai người trao nhau, kích tình tương hợp để hai cá thể dán chặt vào nhau, hướng đến một tương lai ngập tràn hạnh phúc.
Tiếng gõ cửa, bà Khánh Loan nhanh tay đẩy vào. Cảnh tượng trước mắt khiến cả ba cùng gượng gạo. Bà Khánh Loan trách mình lỗ mãng, sao lại bà lại phá ngang chuyện tốt hai đứa nhỏ thế này, bà rất muốn có cháu ẵm bồng nha. Đăng Lâm lửa phá công tâm, bức bách không được giải quyết, sắc mặt đen tối. Hà Vân xấu hổ, dù gì cũng chưa từng trải, bị phát hiện đang làm việc lén lút, chỉ mong có cái lỗ nào cho mình chui xuống. Bà Khánh Loan thấy được mắt con trai tối màu, xoay người đi ra ngoài, gượng gạo nói:
- Khụ… hai đứa xuống ăn cơm, đã trễ rồi…
Hai người trong phòng nhìn nhau, Đăng Lâm thở dài thầm nghĩ “Hừm, lần nào cũng bị phá…”, bất lực mỉm cười, cùng dắt tay bảo bối xuống nhà ăn….
**********
Cùng thời điểm, ở khu đô thị cao cấp Phương Nam, căn hộ riêng của Trịnh Bảo Nghi tại thành phố B.
Bảo Nghi nằm trên giường , nhìn chằm chằm trần nhà. Cô xoay vòng quá khứ, hiện tại, lòng ai oán tại sao gương mặt kia cứ lởn vởn trong cuộc đời mình. Bao nhiêu câu hỏi chưa có lời giải đáp, cô ta là ai, có thể là người của sáu năm trước không? Ngày Khắc Ngọc chết đuối trên sông Trà, mẹ cô cũng đã nói cho cô biết, nó vĩnh viễn không tồn tại để có thể giành giật với cô, nó đã chết trong im lặng, oan ức, tủi hờn, nhường lại cho cô một tương lai tươi sáng, tiền đồ thênh thang. Thế mà suốt sáu năm qua, cô được cái gì, hữu danh vô thực. Ngoài cái mác cháu gái chủ tịch tập đoàn FTI, cô không có một chút thực quyền nào, còn lại phải chịu sự sắp xếp đến thành phố B này, làm một ngôi sao nổi tiếng nhờ gia thế dòng tộc. Bà nội họ luôn nói bên tai cô, người thừa kế tập đoàn không ai khác cô được. Bà nói chú họ của cô chưa thoát khỏi bóng ma quá khứ, chưa thoát khỏi hình bóng của Khắc Ngọc nên khó lòng tiếp nhận người thừa kế mới, nhưng thời gian sẽ thay đổi, chỉ cần bản thân cô cố gắng làm nổi danh dòng tộc, ngày chú ấy sẽ đón nhận cô thay thế Khắc Ngọc không còn xa. Có đôi khi cô thắc mắc, lĩnh vực giải trí như một vũng nước đục, sâu hiểm khó lường này làm sao có thể giúp cô vững chân thừa kế, mà không phải là thực quyền tại tập đoàn để tạo cho cô một thế lực, một địa vị chắc chắn? Mỗi lần như thế, mẹ cô đều gạt bỏ nghi hoặc của cô bằng rất nhiều lý do như vì bà nội là cô ruột của mẹ, vì bà thật lòng lo cho cô, vì muốn cô tránh khỏi đầu sóng ngọn gió trong cuộc chiến người thừa kế…, nghe hợp lý vô cùng, nhưng mỗi bước cô đi lại luôn cảm thấy mình bước vào hố lửa hồ băng do một bàn tay hiểm độc sắp xếp, an bài, mãi không có lối thoát bình an?
Bảo Nghi nghĩ đến khuôn mặt trực diện đối mặt với mình hôm nay, có chững chạc hơn, tính tình tự tin hơn, mạnh mẽ hơn, pha lẫn không ít chua ngoa, đối lập hoàn toàn với vẻ hờ hững lạnh nhạt, không buồn không vui của người xưa, nhưng sao Bảo Nghi có cảm giác bất an, cảm giác quá khứ sẽ bị phanh phui trần trụi khiến cô từ thiên đàng rơi vào địa ngục tâm tối, không phục mà chết đi. Cô rùng mình, sáng ý nghĩ đến tìm một lối thoát an toàn, dù bản thân không có được thiên đường bóng nước, cũng có một thiên đường sáng lạn nguy nga của riêng mình, đó không phải là người đàn ông quyến rũ, quyền lực cô đã gặp ở Huy Hoàng Plaza sao. Nếu cô có thể chiếm được trái tim anh, có thể cùng anh sánh bước, cô không ngần ngại vứt bỏ ham muốn chiếm hữu FTI, xóa bỏ hoàn toàn quảng đường thâm trầm đen tối mà cô ám ảnh mãi chưa tan.
Bảo Nghi nhếch môi cười tính toán, xác định rõ mục tiêu mình hướng đến. Cô lấy điện thoại, bấm số gọi cho mẹ mình. Mẹ cô sẽ biết phải làm thế nào để ép bà nội tham gia vào cuộc, để bà thúc giục chú họ giúp cô một tay đạt thành cuộc hôn nhân vĩ đại này hướng cô đến một tương lai hạnh phúc giăng đầy, vì quá khứ không ngủ yên, vì ác giả chưa tới ngày ác báo khiến lòng người thấp thỏm không yên…