Ông Trần không được giữ một phần mặt mũi, tức giận rít lên:
- Giỏi, giỏi lắm. Con đã hơn cha rồi. Tôi sẽ cho cậu hiểu, gừng càng già càng cay là như thế nào. Khi tôi bước ra khỏi cái phòng này, tất cả việc làm ăn phi pháp của Xuyên Á sẽ được thế giới này biết, để xem cậu vênh váo tới đâu.
Đăng Lâm cười, nụ cười tươi sáng, rạng rỡ, nhưng ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, cất giọng nhẹ nhàng mà uy lực ghê gớm:
- Ông muốn hăm dọa cũng phải xem cán dao còn nằm trong tay mình hay không? Ông không nghĩ được tại sao con trai ông bất tài, tham lam mà vẫn tồn tại trước mắt tôi bao lâu nay ư? Để tôi nói cho ông biết: là vì con cờ này bị tôi lợi dụng, nó đâm sau lưng ông, lấy toàn bộ những tài liệu bí mật của ông dâng cho tôi để chiếm lòng tin của tôi. Ông không tin có thể kiểm tra.
Ông Trần giận quá hóa thẹn, cười lớn:
- Ha ha … tôi xứng đáng làm ông nội cậu, cậu nghĩ có thể lừa gạt tôi dễ dàng như vậy sao?
Đăng Lâm lắc đầu, kết thúc một đời anh minh của người đàn ông từng trải bằng một nhát dao chí mạng thì thật đáng tiếc. Ông không nên trách anh, có trách hãy trách ông đã sinh ra một người con đến bạc tóc vẫn còn ngu ngốc, phá gia chi tử. Anh mở ngăn kéo, lấy một tập giấy ném lên bàn, nói lời cay đắng:
- Làm ông nội tôi, ông không xứng. Tôi nể nang ông từng bên cạnh giúp đỡ ba tôi, tôi mở cho cha con ông một đường sống, từ hôm nay về sau, tránh xa tôi thật tốt, đừng có đối đầu với tôi, nếu không, dư luận sẽ biết con trai ông tham ô của Xuyên Á như thế nào, hai mảnh đất vàng của ông tại trung tâm thành phố này từ đâu mà có, hối lộ, trốn thuế, tất cả đều nằm trong tay tôi, ông xem đi.
Ông Trần Lực hoa mắt, tay chân bủn rủn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, mở từng trang tài liệu. Là ông đã quá chủ quan với một con sói vương, để bây giờ bị nó cắn chết không kịp hối…
**********
Thứ bảy, Hà Vân được nghỉ làm, Đăng Lâm vẫn đến văn phòng làm việc, kiểm tra dự án. Cô buồn chán, bám riết bà Khánh Loan năn nỉ:
- Mẹ, mẹ cho con cùng Nghi Thu đi dạo trung tâm thương mại đi mà. Con hứa sẽ không gây họa gì đâu.
Bà Khánh Loan nhìn cô, thản nhiên nói:
- Con mà không gây họa thì mặt trời sẽ mọc sai hướng. Đăng Lâm đã nói trong vòng một tháng, ngoài đi làm, con không được ra ngoài. Con muốn chọc giận nó thì một mình chịu trách nhiệm, đừng có lôi kéo mẹ vào. Mẹ già rồi, mắt mờ tim yếu, không chịu được mắt bão quét qua đâu.
Hà Vân ông chặt bà Khánh Loan, nũng nịu:
- Nửa tiếng sau mẹ phải đi chùa rồi, một mình con ở nhà thật chán mà. Mẹ, anh boss là kính trọng mẹ nhất, mẹ tin con đi. Con hứa với mẹ ra ngoài cực kỳ nghiêm túc, không gây họa nữa. Con yêu mẹ nhất trên đời đó.
Bà Khánh Loan không đẩy con bạch tuộc đang bám trên người mình ra, hắng giọng:
- Có yêu hay không cũng thế thôi. Con ngay cả nơi làm việc cũng khiến gà bay chó sủa, Đăng Lâm theo sau dọn dẹp không thở nổi, làm sao mẹ có can đảm bảo lãnh cho con chứ.
Hà Vân không được như ý, hờn dỗi, buông bà Khánh Loan ra, ngồi mạnh xuống ghế ỉu xìu, mếu máo:
- Hức… không ai quan tâm đến vui buồn của con gì hết … hức …
Bà Khánh Loan không chịu nổi cô nhóc mè nheo, khó xử vô cùng, cuối cùng bà quyết định chiều theo cô nhóc. Vì bà biết, nó là tâm can của con trai mình, khiến con trai mình ngoài cứng trong mềm, hết cách đối phó. Bà nghiêm giọng:
- Chỉ được đi một giờ! Nếu quá thời gian, Đăng Lâm về phát hiện được thì mẹ sẽ ủng hộ nó trừng phạt con nghiêm khắc!
Hà Vân hôn “chụt” thật kiêu lên má bà Khánh Loan, nhảy lên sung sướng:
- Con biết mẹ yêu con nhất mà!
Bà Khánh Loan lắc đầu, bảo bối của bà luôn mang đến không khí huyên náo, vui vẻ cho gia đình. Bà thầm cảm ơn ông trời đã mang đến cho gia đình bà một đứa trẻ như thế.
Hà Vân mở tủ quần áo, ngăn dưới cùng, chọn một chiếc quần jean ngắn “bụi bặm” T-shirt rộng dài thay vào. Ngắm mình trong gương, cô thấy mình không khác nào khi còn là sinh viên siêu quậy, rất vừa ý. cô mở điện thoại, bấm số gọi Nghi Thu đến, cùng nhau ra ngoài. Nghi Thu dè dặt ngó trước ngó sau, không hiểu sao cứ có cảm giác hồi hộp khi đi bên cạnh cô nàng này. Cũng may hôm nay không có hai người “góp gió thành bão”, quậy tưng bừng kia.
Hai người đi được một đoạn, Hà Vân phấn khởi vừa đi vừa nghêu ngao hát. Nghi Thu thấy có gì không đúng, không phải được bà Khánh Loan dặn dò đưa cô nàng này đi trung tâm thương mại Huy Hoàng Plaza, trực thuộc Xuyên Á sao, hướng này đâu có đến được nơi đó. Hà Vân nhìn Nghi Thu khựng bước chân, vội vàng nói trước:
- Mình có hẹn Thanh Tình đi uống café ở quán The Sun. bây giờ chúng ta bắt taxi đến đó trước. Sau mới đến Huy Hoàng Plaza, cậu không cần thắc mắc.
Nghi Thu hốt hoảng:
- Thanh Tình còn đang trong thời gian thử thách đấy, mấy người đừng có túm tụm lại mà gây ra tai họa gì nữa, làm ơn chừa đường sống cho người khác với, có được không?
Hà Vân vỗ nhẹ vai Nghi Thu, an ủi:
- Sẽ không có gì, chỉ uống café, tán gẫu một tý, có làm gì to tát đâu. Đã bảy ngày không gặp nhau, mình cũng nhớ Thanh Tình, muốn cho nhóm chúng ta gặp mặt thôi.
Nghi Thu có phần bị thuyết phục, hỏi lại:
-Thật sự chỉ uống café chứ?
Hà Vân gật đầu, trưng ra đôi mắt tròn xoe hồn nhiên vô hại, nhưng Nghi Thu lại rùng mình một cái nghĩ “vẻ mặt này rất không bình thường”.
Bước vào quán The Sun, Hà Vân quen thuộc chọn vị trí hay gặp gỡ của nhóm. Nghi Thu cẩn thận nhìn ngó bốn phía, không có gì bất thường, tự nhủ “thật không có gì đáng lo”. Đỗ Huy và Thanh Tình cùng đến, nhận được ám hiệu của Hà Vân, nhanh chóng tìm được vị trí. Hà Vân quan sát Thanh Tình, chỉ hơn một tuần mà cô bạn này đen sạm đi, có vóc dáng thon gọn hơn. Thanh Tình vừa ngồi xuống đã bắt đầu than vãn:
- Không ai khổ bằng mình, hic… ai cũng được đặc cách, chỉ một mình mình chịu trừng phạt, hic… người bạn thân của mình không cứu giúp mình chút nào cả…
Ba người ngồi cùng đều mỉm cười, Thanh Tình quả thật chịu không ít khổ nha. Hà Vân đưa tay gãi đầu, chậm chạp nói:
- Không phải mình không nhắc đến cậu mà anh boss bảo để cậu rèn luyện, học hỏi kinh nghiệm để nhanh nhạy hơn, với lại lĩnh vực này tuy có ít khổ nhưng không nguy hiểm, rất thích hợp với cậu.
Thanh Tình khóc không ra nước mắt, cái gì thích hợp với mình chứ, rõ ràng là đang trả đũa mình là chủ mưu lôi kéo bảo bối của ai đó nổi loạn, cố ý không tha thứ cho mình. Híc, thật oan uổng nha, Hà Vân đạt đến bản lĩnh như ngày hôm nay thực tế là do có người chống lưng lật trời, sao lại đổ trách nhiệm lên đầu mình chứ
Bốn người bạn thả lỏng người, trò chuyện vui vẻ. Ánh mắt Hà Vân quan sát hết lượt xung quanh mình, chợt dừng lại nơi có “người quen”, trưởng phòng Trần Giao. Xem ông ta lén lút dáo dác, chắc chắn đang làm gì mờ ám. Mọi người theo tầm mắt của Hà Vân, Nghi Thu và Đỗ Huy đều nhận ra người quen. Hà Vân nói nhỏ vào tai Thanh Tình, cô bạn nhà báo gật đầu, nhanh nhẹn đứng lên hướng đến bàn Trần Giao đang ngồi. Bước chân đều đặn của Thanh Tình khựng lại, lảo đảo muốn ngã. Trần Giao vội đưa tay ra đỡ, Thanh Tình vô ý làm rơi một vật nhỏ xuống gầm ghế của ông, sau đó rối rít cảm ơn ông đã giúp đỡ, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Khi tầm mắt của Trần Giao đã không còn chú ý, Thanh Tình vội vàng trở lại bàn của mình, bốn cặp mắt nhìn nhau đầy tính toán.
Trần Giao rời đi, Thanh Tình tiến đến, luồn tay vào gầm ghế của ông đã ngồi nhặt máy ghi âm mini của mình cố ý đánh rơi. Đoạn ghi âm ngắn ngủi đã thu hút sự chú ý của Hà Vân, Trần Giao đang giao dịch một cái gì đó kí hiệu RJ180, âm mưu tính toán hại người. Dự cảm thiên bẩm làm Hà Vân lo lắng không yên, có phải chăng trực tiếp liên quan đến cô, đến Đăng Lâm, đến Xuyên Á? Nghĩ hoài vẫn không xâu chuỗi được cái gì, Hà Vân lắc đầu, tạm gác chuyện nghe lén không mấy tốt đẹp sang một bên, cùng các bạn trò chuyện vui vẻ.