Hà Vân nhíu mày, không thể nào như vậy được. Xuyên Á phát triển thịnh vượng là thật, tồn tại một lão trưởng phòng trong dàn “đầu não” của tập đoàn thế này, đánh giá trình độ quản lý của anh boss thấp kém thì có phải là đối lập không? Hà Vân bực bội:
- Sao chúng ta không kiến nghị lên lãnh đạo, ông ta không thể một tay che trời được, làm gì có cái kiểu làm ăn hai mâm gian manh mà tồn tại lâu dài như thế?!
Huy Bình vội lắc đầu, xua tay:
- Em mới vào làm nên không biết, lão có thế lực lớn ở tập đoàn này, đừng nên đụng vào lão. Hai ngày em không đi làm, Tuyết Linh đã bị đuổi việc rồi, anh cũng không muốn em cũng như thế.
Hà Vân trợn mắt:
- Tại sao lại bị đuổi? Chị ấy có năng lực mà!
Huy Bình nhìn cô bé ngây thơ mới bước vào hỗn tạp văn phòng, ra dáng đàn anh chỉ bảo:
- Hôm qua, cô ấy được phân công giám sát lô hàng đá quý KJ120 đến bàn giao ở công ty đá quý D&A tiến hành gia công để tham dự triển lãm trang sức quốc tế tại Anh. Đến chiều, tổng tập đoàn nhận được báo cáo lô hàng đá quý KJ120 bị người phá niêm, đánh tráo hàng giả. Sai sót nghiêm trọng này khiến cô ấy bị buộc thôi việc.
Hít một hơi thật sâu, Huy Bình tiếp tục:
- Trong chuyện này, mọi người ai cũng biết có vấn đề, làm sao hàng đã giao lại báo có sự cố, chắc chắn có mờ ám, và Tuyết Linh chỉ là một con chốt thí mà thôi. Anh nói nhỏ em nghe, là do cô ấy cứng rắn không chịu luồn cúi để lão “dê xồm” ve vãn, lão ghi hận trong lòng trả thù đó.
Hà Vân tiếp nhận bao nhiêu thông tin Huy Bình vừa nói, trong lòng bán tín bán nghi. Dù thời gian cô tiếp xúc trưởng phòng ngắn ngủi, nhưng cô cũng đánh giá ông ta gian xảo, không đáng tin tưởng, nhưng không đến mức tác quái như vậy thì không chấp nhận được.
“Bốp”, tiếng bạt tai mạnh mẽ làm tất cả mọi người có mặt trong phòng đều hướng ánh mắt nhìn đến nơi phát ra âm thanh. Huy Bình tay ôm má trái nóng rát, in hẳn một hình bàn tay đỏ rực. Hà Vân sững sờ bởi tình huống bất ngờ. Trưởng phòng Trần Giao gầm thét:
- Giỏi cho hai người ngay trong phòng làm việc mà trốn việc, túm tụm nói xấu sếp, có can đảm nói lại tôi nghe. Cái gì mờ ám, cái gì trả thù, nói phải có chứng cứ, tôi sẽ kiện hai người tội vu khống đó. Thằng nhãi nhép này, bình thường tao coi mày nhìn sắc mặt mà sống, xem như yên phận nên không đụng đến mày, cho mày một tấc, mày tiến thêm một thước. Mày muốn làm anh hùng thay mặt mỹ nhân thì cũng tự mà xem mình có bao nhiêu bản lĩnh, quơ quàng quơ xiên không có đường mà sống ở cái tập đoàn này nữa đâu. Còn cô, đừng nghĩ mình có chút sắc đẹp, bám đuôi được ông lớn mà xen ngang chúi mũi vào việc của người khác, không chừng ngay bây giờ bị đá mà không rõ nguyên nhân đó. Để xem sau vụ này hai người có đất cắm dùi nữa không, một lũ ngu ngốc! Còn nữa…
Không để Trần Giao nói hết, Hà Vân đập nhẹ vai Huy Bình, tỉnh bơ hỏi:
- Có ô không?
Huy Bình đang bị lũ quét toàn thân, bị câu hỏi bất ngờ của Hà Vân trả lời theo phản xạ:
- Có! … nhưng để làm gì?
Hà Vân khinh bỉ liếc Trần Giao, ngón tay chỉ lên tập tài liệu, xoay vòng tròn xung quanh, ngẩng mặt nghênh ngang tiếp tục nói không nhanh không chậm:
- Không thấy ngoài trời mưa không tuôn, trong phòng mưa giăng giăng sao, ướt hết rồi.
Mọi người đang chăm chú quan sát trận mắng người kinh khủng của sếp, bị thái độ cà lơ phất phơ của Hà Vân chọc cười, có người bật ra tiếng, có người kìm chế đỏ mặt.
Trần Giao đỏ mặt tía tai, tức giận muốn đánh người, ngón tay chỉ vào Hà Vân “cô, cô…” chưa kịp thốt ra lời. Hà Vân quét tầm mắt đến lọ mực của con dấu, ánh mắt lóe sáng. Nhanh như chớp, cô dán vào Trần Giao, vuốt ngực anh lia lịa, trấn an:
- Sếp, đừng tức giận hại thân, có gì từ từ nói.
Trần Giao: “?!”
Tay Hà Vân đặt sau lưng kín đáo với lấy lọ mực, dùng ngón tay mở nắp, vẩy từng giọt xuống ghế, miệng cô không ngừng :
- Sếp, em biết sai rồi, đừng tức giận nữa, ngồi xuống, ngồi xuống đây.
Trần Giao vừa được đỡ ngồi xuống, Hà Vân nhún vai thay đổi giọng nói:
- Nghỉ ngơi rồi biến đi, tôi đi trước.
Hà Vân bước ra ngoài, Trần Giao chậm chạp hiểu được mình đang bị đùa giỡn. Ông tức tối, rống to:
- Hai người thu dọn đồ đạc, ngay bây giờ, nghỉ việc!
Huy Bình mặt nhăn thành một nhúm. Hà Vân xoay người lại khiêu khích:
- Xuyên Á là của nhà họ Đăng, không phải họ Trần, có nghỉ việc cũng không tới lượt ông. “Hứ”, mặt ông to bằng cái mông, nhưng quyền thì chưa lớn đến mức có thể ban bố sinh sát cho người khác.
Trần Giao ức nghẽn, khí không phát ra ngoài, hít thở cũng khó mà thông, sắc mặt càng xanh tím lợi hại. Cố gắng lấy sức, ông vùng lên nghiến răng nghiến lợi nói đứt quãng:
- Hừ, tao đi… gặp chủ tịch… cho tụi mày … biết tay.
Trần Giao nặng nề đi ra hướng thang máy để lên phòng chủ tịch, nhưng ông thấy mọi người nín cười nhìn ông chằm chằm. Ông không tự chủ liếc nhìn mình từ ngực xuống chân, tự điều chỉnh quần áo, vênh mặt vuốt mấy cọng tóc lõa xõa trước trán, tự tin như mọi ngày sải bước tiếp tục.
Hà Vân bước nhanh theo hướng nhà kho, cô cười đắc ý, thầm nghĩ “Đồ bỏ đi, giỏi bắt nạt người, cho ông tức chết không đền mạng luôn!”. Vừa rồi, cô có bị dọa chút ít, nhưng bản lĩnh của cô đâu phải nhỏ. Càng bị phủ phục, cô càng dâng cao lực phản kháng. Dám mắng chửi cô, muốn cô sợ hãi khuất phục, không có cửa đâu.
Trước mắt cô là nhà kho rộng lớn, Hà Vân đảo mắt tìm Nghi Thu và Đỗ Huy. Chợt cô nghe cuộc đối thoại thuộc trên đầu mình:
- Híc, sao thân tôi khổ thế này, có phải mình muốn bỏ chạy đâu. Thanh Tình thấy cậu kéo Hà Vân chạy thoát rồi nên chúng mình mới co chân chạy nốt. “Ai”, có ngờ đâu bỏ người quan trọng ở lại, chọc giận đại boss chứ…
- Cậu yên phận làm việc đi, nếu để đại boss cậu vừa nhắc đến nghe được than thở thì cậu chỉ có thảm hơn chứ không được như bây giờ đâu.
Hà Vân ngước lên nhìn thấy hai thân thể đang lưng chừng trên hai chiếc thang dựng đứng, sắp xếp hàng hóa tầng trên kho hàng. Cô áy náy cất lời:
- Xin lỗi, là mình hại hai người bị điều đến đây chịu khổ. Mình thật không muốn như vậy…
Nghi Thu và Đỗ Huy liếc mắt thấy Hà Vân. Đỗ Huy đưa tay vả vào miệng mình thầm trách: “sao lại than vãn không đúng lúc thế này”. Nghi Thu vội vàng trấn an:
- Không phải tại cậu, là tại bọn mình bất cẩn, suýt chút nữa hại cậu nguy hiểm, đến đây làm một tháng xem như rèn luyện thân thể, không sao đâu.
Hà Vân vẫn không thấy thoải mái, cô bắt đầu trèo lên một chiếc thang lẩm bẩm:
- Mình sẽ cùng các cậu làm việc, cùng nhau cực khổ một chút, xem như xin lỗi các cậu vậy…
Ánh mắt Nghi Thu và Đỗ Huy hốt hoảng, hai miệng một lời:
- Bà cô của tôi, đừng có làm bừa. Trời ời, trong nhà kho này mà bà cô xảy ra chuyện gì thì tôi chết chắc đó!
Hà Vân nhanh nhẹn leo đến lưng chừng thang, nhoẻn miệng cười, lắc đầu nhún nhún:
- Làm gì có sao chứ, mình leo trèo cũng giỏi lắm đó nha.
Lại một lần nữa may mắn không mỉm cười với Hà Vân, chiếc thang theo lực nhún của cô nghiêng dần. Mắt Nghi Thu và Đỗ Huy trợn ngược như muốn bay ra ngoài, Hà Vân hét lên một tiếng “ÁAAA”, thả tay, cả người rơi sấp trên đống thùng hàng. Cô thấy có vật gì nặng đè lên lưng mình.
Cố gắng lấy sức, Hà Vân vặn người nhìn phía sau. Mí mắt cô nháy liên hồi, quên cả phản ứng. “Ông trời ơi, sao lại là anh boss của mình chứ”.
Đăng Lâm hất cái thang ra, đứng lên, mặt mũi tối tăm. Ồn ào náo nhiệt phòng quản trị kinh doanh đến tai, anh vội vàng lao đi tìm cô nhóc nghịch ngợm gây họa này. Tầm mắt thấy cô đi hướng này, anh đuổi theo, cách chỉ mỗi một đoạn. Vậy mà tích tắc anh đuổi kịp đến trước nhà kho đã thấy thân thể nhỏ bé quen thuộc rơi tự do xuống đống thùng hàng, cái thang cũng ngã theo. Anh không kịp suy nghĩ chỉ có thể ôm cô, thay cô chịu đỡ cái thang đập xuống. Tiếng người nào đó tức giận:
- Sao rồi?
Hà Vân định thần, chưa đứng dậy, lắc đầu. “Bốp, Bốp”, hai âm thanh vang dội. Cái mông Hà Vân bị đau truyền đến đại não, báo cho cô biết mình mới bị ai đó giữa nơi làm việc đánh đòn. Không khí ngừng chuyển động mất ba mươi giây. “Oa”, tiếng khóc tê liệt tim gan của ai đó gào lên như đòi mạng. Đăng Lâm luống cuống chân tay, cơ mặt co giật liên hồi. Anh vội ôm bảo bối của mình vào lòng, quan sát nhanh từ trên xuống dưới, hỏi dồn dập:
- Làm sao lại đau đớn như thế, có phải bị thương ở đâu không. Không khóc nữa, nói cho anh nghe… anh đánh không mạnh lắm mà, nói cho anh nghe…
- Oa… tự nhiên lại đánh mông người ta, oa… đang làm việc mà… oa oa
Hai bên thái dương Đăng Lâm xuất hiện hai giọt mồ hôi to đùng, thì ra cô nàng gây họa này xấu hổ. Sắc mặt Đăng Lâm đen tối lợi hại hơn, hai đầu chân mày nhíu chặt, trách mình tức giận quá mà thành giơ tay đánh người. Ở đây là nơi làm việc, nếu mọi người biết được làm sao cô nàng này ngẩng cao đầu được.
Đây không phải là lần đầu diện kiến thái “thua thảm” của đại boss nhưng Nghi Thu và Đỗ Huy đều co rút, thầm đánh giá Hà Vân lợi hại. “Phụt”, Đỗ Huy không kìm nén được mà bật cười. Đăng Lâm liếc mắt sâu thẳm nhìn hai người xem kịch vui phía trên, rít từng chữ qua kẽ răng:
- Nhanh ra canh cửa!