Năm năm sau.
Hội trường rộng lớn của Công ty đá quý D&A, trực thuộc tập đoàn kinh tế Xuyên Á được trang hoàng sang trọng, tập hợp kín người tham dự hội thảo “Nâng cao vai trò CEO”. Hội thảo khai mạc, chuyên gia kinh tế hàng đầu nước Anh được mời đến bắt đầu diễn thuyết, mọi người nghiêm túc lắng nghe học hỏi thêm kinh nghiệm. Đăng Lâm ngồi ghế chủ trì hội thảo, ánh mắt anh nheo lại khi liếc nhìn về góc phải cuối hội trường. Bảo bối xinh đẹp của anh thả hồn ngoài cửa sổ. Hà Vân nâng mắt bắt gặp ánh nhìn của anh boss, cô nhoẻn miệng cười tươi tắn, như rót mật vào lòng người đang yêu. Rút điện thoại, cô nhắn cho anh boss của mình “Em chán lắm, ra ngoài đi dạo tham quan công ty, khi nào kết thúc hội thảo thì em theo anh về”. Đăng Lâm nhận tin nhắn, ánh mắt vẫn hướng về Hà Vân, “lòng cười, mặt không cười” gật nhẹ đầu đồng ý. Sáng nay ở nhà, bảo bối của anh đã than phiền mình mới ra trường, ngày mai mới bắt đầu đến Xuyên Á làm việc, chưa cần nghĩ đến vai trò CEO, không muốn tham gia. Anh không đồng ý, một hai gò ép nên cô mới miễn cưỡng đi theo, lúc này xem ra đã hết kiên nhẫn rồi.
Nháy nháy mắt với Đăng Lâm, cô gái nhỏ Hà Vân nói nhỏ vào tai Nghi Thu bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng chuồn êm ra ngoài. Nghe âm báo tin nhắn, Hà Vân mở ra, của anh boss, nội dung “Không đi ra ngoài, chỉ lẩn quẩn trong công ty thôi”. Nhe răng tinh nghịch, Hà Vân vui vẻ xách túi đồ đã chuẩn bị sẵn, tìm một nhà vệ sinh nữ, nhanh chóng thay bộ cánh công sở sang trọng đắt tiền bằng chiếc quần jean, áo phông năng động. Dạo một vòng quanh công ty, điểm được cô chú là tường rào phía đông công ty, vị trí vắng vẻ không có người qua lại. Nhanh nhẹn giẫm chân lên khe hở của tường rào làm điểm tựa, Hà Vân đu người trèo lên tường, thả hai chân ra bên ngoài tường, cô tung người đáp xuống đất. Ổn định lại cơ thể, cô nhẹ bước khỏi ngăn cách giới của bức tường với lề đường, hòa vào dòng người đông đảo giữa lòng thành phố sầm uất.
Vào quán café The Sun, Hà Vân rảo bước lên tầng hai tìm Thanh Tình và Đỗ Huy. Thanh Tình mới được tuyển dụng làm phóng viên tập sự cho trang báo Thế giới mới, cũng trực thuộc Xuyên Á. Đỗ Huy cũng đầu quân cho Xuyên Á, ngày mai đồng hành cùng Hà Vân đến nhận việc. Tơ hồng đã quấn kết Thanh Tình và Đỗ Huy, chỉ chờ đến lúc công việc ổn định, chọn ngày lành tháng tốt làm lễ ra mắt hai họ là hai người chính thức là vợ chồng.
Thanh Tình đứng lên vẫy tay, ra hiệu Hà Vân hướng đến bàn mình. Vừa ngồi xuống, Hà Vân khẩn trương hỏi:
- Sao rồi, đã khai mạc chưa?
Đỗ Huy gọi nước cho Hà Vân, gật đầu đáp lại:
- Bắt đầu đấu giá rồi.
Thanh Tình đưa ống nhòm lên hướng tầng hai tòa nhà văn hóa trước mặt. Nhìn một lúc, cô nhăn mày làu bàu:
- Bức tranh đẹp thật nhưng sao lại có một đốm đen to ở giữa vậy?
Hà Vân tròn mắt ngạc nhiên, đây là thành quả cô tốn bao nhiêu công sức làm việc với họa sĩ trẻ danh tiếng Lam Tuyết mới có được, làm sao lại là một bức tranh hỏng? Đưa tay giật ống nhòm, Hà Vân nhìn qua hội trường đấu giá. Bức tranh đặt tại vị trí trung tâm rất sắc sảo, phản ánh đúng trình độ của chủ nhân tạo ra nó, nhưng đốm đen to ở giữa là… Cô bỏ ống nhòm xuống, nhìn mặt trước ống kính. Thì ra là như vậy.
Hà Vân liếc nhìn Thanh Tình, chỉ tay vào giọt nhỏ café trước ống kính. Đỗ Huy phì cười:
- Đã không cẩn thận làm dính café, còn bôi nhọ tác phẩm nghệ thuật, thật không biết em làm sao trở thành nhà báo được!?
Thanh Tình đỏ mặt, bỉu môi:
- Không để ý có tý xíu à, làm gì to tát vậy.
Cả ba cùng mỉm cười tiếp tục quan sát buổi đấu giá. Buổi đấu giá này là do Hà Vân chủ trì Website “Thiện ái” phát động, nhằm mục đích quyên góp từ thiện điều trị cho các em mắc bệnh hiểm nghèo. Cô không ra mặt vì đây là trang Web cô kín đáo thành lập năm cô học đại học năm hai, ngoài hai người bạn thân này không còn ai biết, kể cả Nghi Thu, vì Nghi Thu là người của anh boss đáng yêu của cô nha.
*******
Động lực thúc đẩy Hà Vân thành lập Website “Thiện ái” là từ người phụ nữ nghèo bán hàng rong trước cổng trường đại học. Bà không chồng không con, nhận nuôi dưỡng, chăm sóc một đứa bé khoảng bốn tuổi bị cha mẹ bỏ rơi. Cái nghèo khó không là rào cản cho tình người, cho khao khát được yêu thương trong mỗi con người. Mỗi ngày bước qua cổng trường, cô đều liếc mắt mỉm cười với đứa bé. Đến một hôm, bà bán hàng lại sau thời gian nghỉ khá dài, nhưng không có đứa bé. Hà Vân hiếu kỳ hỏi thì bà lặng người, nước mắt chảy ào trên gò má đen sạm theo tháng năm tất tả buôn bán, nghẹn ngào than vãn:
- Nó đi rồi, nó bỏ tôi đi rồi, phải chi có một phép màu, phải chi có một đôi bàn tay thiện ái cứu giúp, nó sẽ không rời xa tôi…
Hà Vân hụt hẫng, điếng lòng. Bàn tay nhân ái đã rủ trên người cô, đã đưa anh đến với cô, cứu vớt cuộc đời trống trải một quá khứ của cô. Nhưng bàn tay đó đã không thể với tới hết được những số phận cùng khổ, một đứa trẻ đáng yêu, một người phụ nữ nghèo phúc hậu. Cảm giác xót xa thôi thúc cô làm một việc có ích cho đời, cho xã hội, có thể chia sẻ, giúp đỡ nhiều hơn một con người tuyệt vọng, một hoàn cảnh trớ trêu. Cô thành lập trang Web “Thiện ái”, kêu gọi mọi tham gia thành lập quỹ từ thiện, tham gia lập ngân hàng máu sống, máu hiếm để cùng nhau chung tay vì một xã hội hướng thiện, nhân ái, san sẻ niềm vui và sự sống cho những con người trong lúc cùng đường tuyệt vọng.
*********
Tiếng xôn xao kết thúc buổi đấu giá từ tòa nhà bên kia, Hà Vân rời mắt khỏi ống nhòm. Cô rút điện thoại bấm số của Sơ Hạ, người phụ trách chính cho buổi đấu giá hôm nay thay thế cô:
- Sơ giúp con tổng hợp lại hết rồi chuyển vào tài khoản quỹ “Thiện Ái”. Cuối tuần này con và Sơ cùng đến bệnh viện để chuyển tận tay cho gia đình bé Phúc và bé Huy, để hai bé nhanh chóng được phẫu thuật nha.
Sơ Hạ đầu dây bên kia trả lời đồng ý, Hà Vân tắt điện thoại, thỏa mãn mỉm cười. Thanh Tình và Đỗ Huy cũng vui vẻ cười theo. Ba người nói chuyện rôm rả về thành quả đấu giá ngày hôm nay, định hướng ngày mai sẽ thực hiện làm gì để quyên góp cho quỹ từ thiện ngày càng lớn mạnh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang không khí vui vẻ, Hà Vân nhìn màn hình hiện lên “Boss Love”, mặt Hà Vân cứng đờ, lẩm bẩm: “thôi chết, vui quá nên quên”. Cô không bắt điện thoại, vội vàng đứng lên, quên cả từ biệt hai người bạn đang há hốc nhìn mình, lao nhanh ra khỏi quán, hướng về đường cũ quay về công ty D&A.
Trong lúc Hà Vân nhanh chân thở gấp trở về, bên trong công ty D&A loạn lên một đoàn tìm kiếm người mất tích. Đăng Lâm trầm mặt, nghĩ không biết cô gái nhỏ của mình có thể đi đâu. Anh đã cho kiểm tra camera cửa ra vào, không thấy cô ra ngoài. Gọi điện thoại cô cũng không bắt máy, anh càng lo lắng. Nghi Thu bước vào, cẩn cẩn thận thận, nói với anh:
- Đã lục tung tất cả các nơi đều không thấy cô chủ, nhưng trong nhà vệ sinh nữ phía đông công ty có cái này…
Đăng Lâm đưa mắt nhìn, nhoài người chụp lấy cái đầm Hà Vân mặc khi sáng, mắt anh nheo lại, cô gái nhỏ này đang bày trò gì đây. Tầm mắt anh hướng về cửa sổ nhìn về phía đông, có bóng nhỏ đang lén lút tiến đến tường rào. Như chim ưng ngắm được con mồi, anh vọt ra khỏi phòng, hướng nơi bóng dáng nhỏ nhắn mới xuất hiện thẳng tiến.
Hà Vân lén lút nhìn quanh, theo cách cũ trèo lên tường. Đang thả người chuẩn bị nhảy xuống, thân thể cô bị một vòng tay giữ lấy, nhẹ nhàng đỡ cô xuống. Hà Vân xoay người, tròn mắt nhìn Đăng Lâm, lè lưỡi tinh nghịch:
- Sao anh lại ở đây?
Đăng Lâm nhìn chằm chằm bảo bối của mình, cô thật không biết mình đang lo lắng hay sao. Anh hắng giọng quở trách:
- Anh có nói với em là không được ra ngoài rồi phải không? Còn nữa, em bao nhiêu tuổi rồi mà còn học cách leo trèo tường như vậy hả, em thấy mình ngứa da rồi không chịu được phải không?
Hà Vân ngượng ngùng gãi tai, cười giả lả:
- Em xin lỗi, thật đó, sẽ không tái phạm, hì hì… anh bỏ qua nha.
Đăng Lâm đã miễn dịch với vẻ mặt chân thật “không đáng tin” này trong năm năm chung sống cùng một mái nhà, không đổi sắc mặt nói tiếp:
- Anh cũng đã nói với em vứt đi phong cách thời trang này rồi có phải không? Em lôi thôi thế này, trèo tường thế kia, em nghĩ người khác nhìn vào đánh giá thế nào. Anh muốn trong vòng nửa năm em phải gánh vác công việc CEO công ty đá quý D&A này, vậy mà em cứ như thế, em bảo anh phải làm gì em đây.
Hà Vân biết cách này không cứu được lỗ tai lùng bùng, đổi chiến thuật, trưng ra sắc mặt sắp khóc vì quở trách, mếu máo:
- Hức, em biết sai rồi, hức…
Đăng Lâm giật khóe môi, cứ nghĩ mình có thể miễn dịch, nhưng hóa ra vẫn không thoát được chiêu trò của cô gái nhỏ bảo bối này. Thở dài một hơi, anh vỗ vỗ đầu cô, hết cách, nhỏ giọng:
- Thu lại vẻ mặt này ngay đi, anh không nói nữa là được. Em nhanh chóng thay lại quần áo, anh đưa em về, để mẹ nhìn em trong bộ dạng này, tối này em đừng mơ có thể ôm tai ngủ yên.
Chỉ chờ có thế, Hà Vân cười tinh quái, tươi tắn rõ ràng, ngoan ngoãn đáp “dạ” một tiếng, nhanh chân chạy đi về hướng nhà vệ sinh. Đăng Lâm sững sờ không theo kịp biến đổi chóng vánh của bảo bối, khi nghĩ đến chiếc đầm của cô còn ở văn phòng, lấy điện thoại gọi phân phó Nghi Thu mang đến cho chủ nhân của nó.