Hạnh Phúc Tìm Lại

Chương 14: Xin hãy cho em cơ hội




“Hạt dẻ nướng trên ngọn lửa ngoài trời,

Sương muối kẹp vào mũi bạn,

Những bài hát mừng Giáng Sinh được hát bởi một dàn đồng ca,

Và mọi người ăn mặc kín đáo cứ như là người Eskimo vậy…”

Điệu nhạc réo rắt của bài hát “Hạt dẻ đang nướng trên ngọn lửa ngoài trời” ngân lên khe khẽ từ kênh radio Smooth. Thoắt cái là đã đến Giáng Sinh rồi. Năm nào cũng như năm nào, ngày này tất cả các kênh radio đều ngập tràn những bài hát Giáng Sinh quen thuộc. Cái lạnh âm độ phủ kín thảm cỏ bằng một lớp băng mỏng trong suốt. Hơi lạnh cố xuyên thấu lớp cửa kính dày để xâm lấn không gian bên trong căn phòng, nhưng không thắng được hơi ấm lan toả từ lò sưởi lớn ngay dưới bệ cửa sổ. William cầm ly cà phê đen nghi ngút khói trong tay, đôi mắt không rời cây thông nô-en rực rỡ nhấp nháy ánh đèn ở góc phòng. Trên ngọn cây, một thiên thần tóc vàng lung linh trong chiếc váy kim tuyến vẩy cây đũa thần như thể đang ban phát niềm hạnh phúc huyền diệu của những ngày lễ hội cho bất cứ ai có mặt trong căn phòng.

William thầm khâm phục tài nghệ trang trí của Khánh An. Suốt ba tuần nay gần như ngày nào đi học về cô cũng có một vài món đồ để treo lên cây. Món đồ nào cũng được cô chọn lựa rất kỹ càng để đảm bảo tính độc nhất vô nhị nhưng vẫn hoà hợp với nhau. Nào là chú bò sữa đeo giầy trượt tuyết đỏ óng ánh, nào là người tuyết quấn khăn quàng cổ đủ màu, chuông gió leng keng hình sao, con sơn dương nâu sừng bạc… Cái cây cao gần chạm trần nhà mà bây giờ không còn đến một chỗ trống nào.

Thú vui uống cà phê ngắm cây thông của William bị làm gián đoạn bởi tiếng bước chân vội vã trên sàn gỗ. Anh đưa mắt hành lang. Khánh An kiều diễm đứng đó trong chiếc váy trắng hở vai dài tới đầu gối, đơn giản nhưng thướt tha duyên dáng, làm tôn nên đường nét mềm mại quyến rũ của cơ thể. Mái tóc đen huyền ngang lưng để xoã đầy nữ tính. Khuôn mặt sáng hồng tự nhiên với một lớp trang điểm nhẹ. Cô dường như không chú ý tới anh, lúi húi quàng khăn, đội mũ, có vẻ như đang chuẩn bị đi ra ngoài.

– Em đi đâu đấy? – William ngạc nhiên nhìn đồng hồ. – Còn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn cơ mà.

Khánh An cúi xuống xỏ chân vào đôi guốc trắng, bàn tay nhanh nhẹn đóng chiếc móc khoá ở gần mắt cá chân, nói giọng gấp gáp:

– Em có chuyện gấp phải gặp Kiều Anh. Anh cứ đến thẳng chỗ hẹn nhé.

William đứng dậy bước lại gần định đề nghị chở cô đi. Nhưng còn chưa kịp nói gì, Khánh An đã biến mất sau cánh cửa.



Khi ánh nắng vàng yếu ớt tắt dần ở cuối chân trời, cái lạnh càng trở nên buốt thấu. William tìm chỗ đậu xe ở một công viên cách nhà hàng không xa. Những ngày lễ thế này có được một chỗ đậu xe trong khu vực ăn uống mua sắm là gần như không tưởng. Anh khoá xe rồi chậm rãi rảo bước một vòng quanh bờ hồ. Dù gì cũng còn sớm, không cần thiết phải gấp rút vội vã.

Trái với không khí lễ hội từng bừng cách đó vài dãy phố, không khí trong công viên có phần vắng vẻ ảm đạm. Ngoại trừ khu vực đậu xe, toàn khuôn viên rộng lớn chỉ lác đác vài bóng người. Nền trời u ám càng làm không gian càng thêm phần cô quạnh. Mặt trăng hoàn toàn bị che khuất bởi những tảng mây lớn. Bầu trời không có nổi một ánh sao. Những cành cây trơ trụi lá như những cây đao chọc thẳng lên nền trời đen kịt.

Vừa lên tới giữa cây cầu nhỏ bắc qua bờ hồ, William bỗng nhìn thấy bóng dáng nhỏ quen thuộc đứng dưới chân cầu. Ánh sáng heo hắt của cây đèn đường khiến anh phải nheo mắt mấy lần để chắc là mình không nhìn nhầm. Mái tóc dài để xõa, chiếc mũ lệch tối màu che mất một phần trán, áo choàng màu mận hơi xòe ở dưới gần chạm tới đầu gối. Chắc chắn là Khánh An.

Cô làm gì ở đây? Không phải là hẹn gặp ở trong nhà hàng sao? Định cất tiếng gọi thì nhận ra cô không đứng một mình. Còn có người đàn ông đang ở đối diện cô quay lưng về phía anh. Vì anh ta đứng khuất trong bóng tối, William không thể nhìn rõ các đặc điểm đường nét, chỉ thấy được dáng dấp cao to từ phía đằng sau.

Nhưng… không phải cô nói là cô đi gặp Kiều Anh sao? Giờ lại là một người đàn ông?

Một sự khó chịu không hề nhẹ nhanh chóng xâm lấn tâm can. Cô đã nói dối? Tại sao cô phải nói dối? Sự lo lắng bất an mà anh đã luôn cố hết sức mình gạt bỏ đi bỗng bùng lên dữ dội.

Người đàn ông trao cho Khánh An một vật gì đó nhìn như một gói quà đã được gói ghém cẩn thận. Khánh An xúc động đưa tay nhận lấy, rồi hai người nói thêm một vài câu. Anh ta dang tay ôm Khánh An vào lòng. Cô cũng vòng tay ôm lấy anh ta thật chặt.

Dù không muốn, những hình ảnh trong quá khứ vẫn vụt hiện lên trong đầu William như những đoạn băng cắt ghép không hoàn chỉnh. Hình ảnh Khánh An xinh đẹp thanh thoát trong chiếc váy cưới trắng lộng lẫy tinh khôi, khăn voan trắng trong suốt phủ dài trên đất, đôi mắt ướt nhòe lệ. Cô nhận món quà từ tay người đàn ông ấy rồi ôm chặt lấy anh ta không rời. Hình ảnh Khánh An bước lên lễ đường cùng anh, đôi mắt vẫn đỏ hoe, khuôn mặt thất thần dường như đang ở một nơi nào khác. Hình ảnh Khánh An bé bỏng trong vòng tay đêm tân hôn, cuồng nhiệt, nóng bỏng, mãnh liệt, nhưng đôi mắt lại chất chứa một nỗi buồn mà anh không thể hiểu nổi, đôi môi thốt ra lời xin lỗi trong vô thức.

Ngày hôm đấy mỗi biểu hiện khác lạ của Khánh An đều mang lại một cảm giác bất an mơ hồ. Nhưng không biết là do mải mê đắm chìm trong niềm vui sướng tột độ hay là do quá lạc quan tin tưởng, anh tự thuyết phục bản thân rằng tất cả đơn thuần là sự xúc động của cái ngày trọng đại.

Chỉ đến sáng ngày hôm sau, anh mới tỉnh dậy khỏi giấc mơ đẹp để rơi vào cơn ác mộng. Cô biến mất không một dấu tích, như thể chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh. Không một câu nói, không một lời giải thích. Sau hơn nửa năm điên dại tìm kiếm, cuối cùng anh cũng tìm thấy cô ở vùng đất xa xôi ở tận đầu bên kia của tổ quốc. Và không còn là một sự ngạc nhiên, cô đứng đó tình tứ ngọt ngào trong vòng tay của anh ta…

Chẳng nhẽ anh ta đã quay lại? Anh ta đã tìm thấy cô một lần nữa? Nỗi sợ hãi tột cùng bóp nghẹt trái tim William đến không thở được. Cảm giác đau xót chua chát thấm nhuần ruột gan. Vết thương cũ tưởng đã dần lành lại, giờ lại bị mở ra tanh bành.

Tại sao? Tại sao? Tại sao cô lại nhẫn tâm như vậy? Cho anh hi vọng, rồi lại đạp đổ không thương tiếc.

Người đàn ông từ từ quay đầu bỏ đi. Khánh An vẫn đứng đó ngẩn người nhìn theo bóng anh ta khuất dần.

Sự sợ hãi và đau đớn làm bừng lên lửa giận ngùn ngụt. William không còn nhận biết được bất kỳ điều gì quanh mình. Bước chân chạy như bay, chỉ trong phút chốc đã ở ngay trước mặt cô.

Đôi mắt Khánh An ánh lên sự hốt hoảng khi nhìn thấy William. Cái nhìn của một người vừa làm chuyện có lỗi như con dao cứa sâu thêm vào trái tim đã rỉ máu của anh. Cô luống cuống giấu món quà đằng sau lưng. William nhếch môi cười nhạt, lừ lừ bước tới gần. Những tia máu đỏ tươi hằn lên trong lòng mắt. Cả cơ thể của Khánh An run lên bần bật, bước chân bất giác sợ hãi thụt lùi về phía sau. Chưa bao giờ cô thấy anh trông đáng sợ như vậy.

Không nói một lời, anh đưa tay thô bạo nắm chặt cổ tay cô kéo ra phía trước. Lực bóp từ bàn tay anh mạnh tới mức cô phải kêu lên vì đau. Anh giằng lấy gói đồ từ tay cô, thẳng tay ném xuống hồ nước lạnh giá không mảy may thương tiếc. Đôi mắt trừng trừng nhìn Khánh An như muốn ăn tươi nuốt sống, từng lời gằn ra khó nhọc:

– Cô muốn phản bội tôi lần nữa?

– Em… Em… – Khánh An lắp bắp, lời nói bị sự sợ hãi làm nghẹn ở cổ họng.

William hung bạo cầm cổ tay Khánh An đẩy cô áp sát vào bức tường ở đằng sau. Sự va chạm mạnh với lớp đá cứng lạnh toát khiến Khánh An phải nhăn mặt vì đau đớn. Anh nhanh chóng dùng cơ thể đàn ông cường tráng của mình kềm chặt cô vào tường, bàn tay vẫn nắm cổ tay của cô không buông. Đôi mắt đỏ ngầu như một thú dữ muốn nghiền nát con mồi, anh cúi xuống tới tấp hôn lên mặt, lên cổ cô, rồi ngấu nghiến cắn mút đôi môi mỏng manh đang ra sức vùng vẫy tránh né.

Nhưng Khánh An càng cố giẫy giụa, thì William càng ghì mạnh hơn, nụ hôn càng tới tấp cuồng nhiệt hơn. Sự ham muốn khao khát trào dâng mãnh liệt như lửa đỏ đốt cháy tâm khản. Bàn tay thô bạo nắm lấy cổ chiếc áo choàng cô đang mặc giật mạnh làm bật tung hàng cúc áo. Chiếc áo bị kéo lệch sang một bên để lộ đôi vai trần không ngừng run rẩy. Đôi môi cuồng nhiệt lần mò dọc theo cổ tìm đến phần ngực phập phồng lộ ra trên viền váy mỏng, điên dại cắn mút.

Bỗng…

Những giọt nước nóng hổi rơi xuống má tràn vào khoé miệng của William. Khánh An đã ngừng vùng vẫy tự khi nào. Hai mắt nhắm nghiền, đôi môi mím chặt đầy cam chịu. Hàng nước mắt cứ thế lặng lẽ tuôn rơi như những viên ngọc trai trong suốt không thể dừng lại.

William chợt bừng tỉnh khỏi cơn mê. Anh đang làm gì thế này? Trút giận lên cô ư? Muốn chiếm đoạt cô ư? Anh điên thật rồi! Nếu muốn tính sổ thì phải là với gã kia mới đúng. William buông tay. Anh quay người chạy như bay về phía cuối đường nơi người đàn ông vừa đi khuất.

Con đường đi ra khỏi công viên chỉ có một nên không khó để bắt kịp người đàn ông kia. Vừa nhìn thấy bóng dáng hắn ta bước đi phía trước, William không suy nghĩ lao thẳng vào kéo vai hắn lại và dùng hết sức mình đấm cho hắn một đấm vào mặt. Bị bất ngờ không kịp phản ứng ngã, người đàn ông lăn quay ra đất, ôm mặt nhăn nhó.

– Tôi báo cho anh biết hãy tránh xa Khánh An ra. – William hét to, trừng mắt nhìn người đàn ông đang nằm chỏng gọng trên đất khoé miệng rướm máu.

Lúc này ánh đèn đường rọi lên mặt người đàn ông sáng rõ. William chững lại. Không phải là “hắn”. Có lẽ nếu William bình tĩnh hơn, anh đã có thể nhận ngay ra từ phía đằng sau người đàn ông với mái tóc vàng óng ả này không thể là “hắn”.

Anh chàng nằm lăn dưới đất dường như đã bắt đầu định hình được chuyện gì đang xảy ra. Anh lồm cồm bò dậy.

– À, anh chắc là William, chồng của Khánh An? – Anh ta nói, nhổ máu trong miệng anh ra vệ cỏ.

William cố suy nghĩ xem mình có biết người đàn ông trước mặt hay không.

– Anh hiểu lầm rồi. – Anh ta từ tốn. – Đúng là tôi có tình cảm với cô ấy nhưng mà cô ấy không biết cho tới tận hôm nay…

– Anh là…? – William nhíu mày.

– Michael, bạn học. – Michael đáp gọn lọn, rút một hộp nhỏ được gói ghém cẩn thận trong túi quần ném vào thùng rác bên cạnh. – Anh có thể yên tâm, ngay cả quà Giáng Sinh của tôi, cô ấy cũng từ chối rồi.

– Từ chối sao? – William hỏi lại. Anh rõ ràng nhìn thấy Khánh An nhận món quà từ anh ta.

Nghe chất giọng ngạc nhiên của William, Michael hơi ngớ người rồi phì cười:

– Quà mà cô ấy nhận ngày hôm nay là của anh đấy. – Michael vẫn còn tâm trạng để bông đùa. – Tất nhiên không phải là của tôi tặng cho anh…

William yên lặng không nói gì, vẫn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào. Michael phủi phủi đất cát dính trên quần áo mình, tiếp tục lên tiếng giải thích:

– Sáng nay Khánh An để quên một món quà ở trường. Tôi tình cờ thấy được nên vừa rồi mới mang trả lại. Lúc đấy tôi mới biết được là cô ấy chuẩn bị món quà đó cho anh.

Khi nhặt được món quà Khánh An để quên ở trường, anh chỉ nghĩ đơn giản đó có thể là quà cho người thân nào đó. Anh định tranh thủ dùng dịp này để tặng quà và tỏ tình luôn. Anh gọi điện cho Khánh Anh để hẹn gặp. Cô cho biết sẽ gặp Kiều Anh ở chỗ này nên bảo anh đến đây luôn. Vậy là anh đợi cho hai cô nói xong chuyện thì xuất hiện để thực hiện kế hoạch đã nung nấu từ trước của mình.

Ai dè bị Khánh An từ chối thẳng thừng. “Em rất xin lỗi anh, Michael. Em rất quý anh và luôn coi anh là một người bạn tốt. Em rất trân trọng tình cảm của anh dành cho em. Nhưng em rất tiếc không thể báo đáp nó được vì em… đã có chồng rồi. Anh ấy tên là William. Thành thật xin lỗi anh vì đã không nói rõ.” Michael đau đớn nhớ lại lời Khánh An. Cô cũng giải thích cho anh lý do vì sao cô không kể cho mọi người biết về người chồng của mình ngay từ đầu.

– Anh có thể yên tâm là trong tim Khánh An chỉ có anh. – Michael muốn cho William biết rõ mọi chuyện, vì không muốn mình là kẻ huỷ hoại hạnh phúc của Khánh An. – Tôi tìm cơ hội để tiếp cận cô ấy bằng cách đề nghị phụ đạo việc học và giúp chuẩn bị phỏng vấn xin thực tập, nhưng cô ấy đều từ chối. Giờ tôi mới hiểu là vì cô ấy nghĩ tới anh.

– Cô ấy từ chối việc anh giúp chuẩn bị phỏng vấn? – William hỏi lại ngạc nhiên. Việc Khánh An từ chối việc giúp phụ đạo anh biết, nhưng anh vẫn tưởng là Michael giúp cô với cuộc phỏng vấn.

Michael gật đầu khẳng định:

– Đúng vậy. Cô ấy lên văn phòng định hướng nghề nghiệp yêu cầu giới thiệu người giúp cô ấy, cứ khăng khăng phải là phụ nữ. – Anh đưa mắt liếc nhìn William. – Chắc vì cô ấy hiểu rõ tính khí của anh.

William cảm thấy có một sự vỡ oà trong tim. Không còn đau đớn, không còn giận dữ. Chỉ còn một sự hối hận day dứt khôn cùng.

– Tôi không biết anh đã nhìn thấy những gì. Nhưng nếu anh còn lăn tăn về cái ôm… – Michael để lại một câu cuối cùng trước khi bỏ đi. – thì đấy đơn thuần chỉ là cái ôm chào tạm biệt.



William thở gấp gáp cố lấy hơi. Anh đã chạy gần như bay quay lại tìm Khánh An. Tim anh thắt lại khi thấy bóng cô gái nhỏ ngồi khóc thút thít trên bậc cầu thang dưới chân cầu. Giày cao gót nằm chỏng gọng bên cạnh món quà ướt nhẹp. Đôi chân trần trong lớp tất mỏng dính run rẩy trên mặt đường đá. Chiếc váy trắng sũng nước dính chặt lấy đùi. Nước hồ cùng rong rêu lênh láng khắp mọi nơi.

Khi thấy anh bước lại gần, cô ngước đôi mắt đỏ mọng nhìn lên, giọng nức nở ngắt quãng:

– Xin lỗi… Xin lỗi anh… Tha lỗi cho em… Em không phản bội anh đâu… Không hề phản bội anh…

Lời thổn thức xin lỗi đâm vào tim William đau đớn. Là anh nổi điên một cách vô lý. Là anh làm đau cô. Là anh không để cô có cơ hội giải thích. Vậy mà cô lại tự trách mình, không một lời oán trách anh. Anh không thể hiểu được tại sao mình lại có thể nỡ làm người con gái này rơi nước mắt nhiều đến thế.

William vội cởi áo khoác của mình choàng lên đùi và chân cô. Anh quỳ xuống bên cạnh, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh buốt đang co ro nắm chặt. Khuôn mặt anh không kìm được phải nhăn lại khi nhìn dấu vết của sự hung bạo vẫn còn nguyên trên khắp cơ thể của cô. Quần áo xộc xệch, hàng cúc áo đã đứt hơn nửa. Làn da trắng tái hằn lên những vệt tím đỏ. Đôi môi hồng vẫn còn sưng tấy vì vết cắn.

– Xin lỗi em… – William khó nhọc cất tiếng, cúi xuống hôn lên vết đỏ trên cổ tay cô. – Xin lỗi em…

Đầu anh gục vào lòng Khánh An. Anh không có đủ dũng khí nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cô để cầu xin sự tha thứ. Đến giờ anh vẫn còn bàng hoàng, không tin nổi tại sao mình có thể hành động lỗ mãng mất lý trí đến như vậy.

Mặt nước hồ vẫn tĩnh lặng yên ả như hoàn toàn bàng quang với những chuyện đã xảy ra. Chỉ khi cơn gió đông lạnh lẽo vô tình thổi đến, thì mới cựa mình rung lên gợn sóng nhỏ lăn tăn.

Khánh An nhẹ nhàng vuốt mái tóc nâu rủ xuống của William, hàng nước mắt chưa kịp khô trên gương mặt hơi tái lại vì lạnh.

– Xin anh hãy cho em cơ hội… – Cô khẽ thì thầm. – Hãy tin tưởng em. Được không anh?

Bỗng chốc sự tức giận, hoài nghi đè nặng lên trái tim William bấy lâu nay tan biến như bọt biển. Một sự nhẹ nhõm thanh thản bao trùm khiến anh cảm thấy như vừa được giải thoát khỏi gông cùm.

Anh bật khóc. Cứ thế khóc như một đứa trẻ.



Hai người ngồi nhìn dòng nước tĩnh lặng trước mặt. William đã bình tĩnh hơn. Anh không nói gì, chỉ yên lặng cầm tay Khánh An.

– Xin lỗi anh, anh không có quà Giáng Sinh rồi. – Khánh An thỏ thẻ.

– Không phải là cái này sao? – William nói nhặt món quà nằm chỏng chơ sũng nước trên mặt đất.

Khánh An hơi cúi đầu:

– Nhưng mà ướt nhẹp rồi, sẽ không dùng được đâu.

William mở gói quà. Anh mỉm cười nhìn chiếc khăn quàng cổ dài được đan tay với ba màu xanh đỏ đen xen kẽ vào nhau. Khăn nặng chịch vì bị sũng nước. Anh vắt nước rồi quàng luôn lên cổ, mặc cho Khánh An cố gắng ngăn lại. Khăn ướt làm anh run lên vì lạnh nhưng lòng lại thấy ấm áp hơn bao giờ hết.

– Tôi cũng có quà cho em. – William nói rút một hộp vuông nhỏ trong túi quần ra trao cho An.

Khánh An tò mò mở hộp. Đó là một sợi dây chuyền bạch kim với mặt dây hình trái tim, khắc hai chữ cái A và W đan xen vào nhau. Cô xúc động lặng người ngắm nhìn những đường nét được chạm khắc tinh tế khéo léo.

– Để tôi đeo cho em. – William đề nghị.

Anh vén tóc Khánh An sang một bên, rồi vòng sợi dây chuyền đeo cho cô. Sợi dây lóng lánh nằm gọn trên chiếc cổ thon nhỏ, thanh thoát thuần khiết. Anh dịu dàng dùng ngón tay nâng cằm của Khánh An lên, rồi từ từ cúi xuống trao cho cô một nụ hôn say đắm.

Cùng lúc đó những hạt tuyết trắng nhẹ như bông rơi xuống, đậu lên tóc, lên quần áo hai người và từ từ phủ trắng mặt đất.

Vậy là tuyết đầu mùa đã đến.