Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?

Chương 38: Chương 38




-Cái này là…
Hắn nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trên tay cô y tá, nó giật mình vội giằng lấy quay đi. Sau khi cô y tá ra ngoài hắn liền kéo nó vào phòng nghỉ bên trong nói chuyện ( đừng lấy làm lạ nhé. Bọ được ở riêng một phòng và trong phòng đó có một phòng nhỏ để dành cho người chăm sóc bệnh nhân nghỉ ngơi ). Tay nó bị hắn nắm đến đỏ luôn, đau quá nên vội gỡ tay hắn ra, hắn biết mình hơi quá cũng vội buông tay nó
-Cho anh biết mọi chuyện được chứ? về Bọ và cái đó ( sợi dây ý )– lời của hắn nghe thì có vẻ như hắn đang van xin nó, nhưng thật chất là đang ra lệnh cho nó. Ánh mắt hắn cho nó biết là nó không có quyền từ chối
Nó kể hết mọi chuyện cho hắn nghe về Bọ, nghe xong thì mặt hắn đã xa xẩm tức giận
-Người ta nói không biết không có tội, còn em… em biết mà cố tình che dấu ngăn cản tình thân, em có biết mình độc ác thế nào không hả? - giọng hắn khàn khàn rít lên, nếu không phải là đang ở bệnh viện hắn cũng không “im ái” như thế
Nó không muốn nói cũng không muốn nhìn hắn, nên quay đầu nhìn chổ khác. Hành động của nó càng chọc giận hắn hơn, ghì chặt hai vai nó, ép nó nhìn mình hắn hằn hộc
-Sao hả? cảm thấy xấu hổ sao? trả lời đi, em thật sự không có trái tim sao? Sao có thể làm ra chuyện độc ác đó
Lúc này đây hắn thật sự mất hết bình tĩnh “giận quá mất khôn” thật sự không sai, có lẽ hắn cũng không biết mình đã nói gì nữa. Ngước đôi mắt đẫm lệ nó nhìn hắn khinh bỉ, chua xót
-Không có trái tim sao? Đúng vậy tôi không có trái tim, còn anh thì có nên mới dạo chơi tình một đêm với chị tôi, mới làm bao nhiêu cô gái như chị tôi đau khổ. Tôi không có trái tim nên mới một lòng nuôi con của kẻ phụ bạc cợt nhã chị mình. Tôi không có trái tim nên mới lo sợ anh cướp mất bé Bọ. Tôi không có trái tim mới yêu anh, yêu kẻ làm chị tôi đau khổ. Tôi không có trái tim nên mới im lặng chịu đựng để anh an tâm cưới vợ. Tôi không có trái tim nên cứ mãi giữ lại thứ này…. – nó chìa tay cho hắn xem sợi dây chuyền ( cô y tá mới đưa ấy ) rồi ném phăng ra cửa sổ
Thì ra năm đó sợi dây nó ném đi và dẫm nát không phải sợi dây hắn tặng, chỉ là một sợi dây giả do nó mô phỏng làm theo. Vậy mà hắn không nhận ra còn mắng chủi nó, hiểu lầm nó…
Trong nó mọi thứ như vỡ oà, nó khóc như một đứa trẻ. Bao uất ức dồn nén nó một lần nói hết. Nó càng khóc càng lớn ,càng khóc càng nhiều, làm hắn bên cạnh lúng ta lúng túng, không biết làm thế nào. Chưa bao giờ hắn thấy tay chân mình thừa thải như vậy, hắn lơ ngơ như chàng trai mới lớn, không biết làm gì dỗ người yêu.

Và bây giờ hắn thật sự rất hận … cái miệng vô duyên của mình, biết là giận nhưng cũng đâu thể nói những lời đó chứ. Gì mà độc ác? gì mà không có tim?
-Anh..anh xin lỗi – giọng hắn dịu dàng hối lỗi, ôm nó vào lòng, đã rất lâu hắn không được ôm nó thế này
-Em đã rất sợ rất sợ, nếu anh biết Bọ là con mình. Anh sẽ giành mất thằng bé, Bọ cũng như trái tim em vậy nếu không...không có nó... - giọng nó vẫn uất nghẹn nấc lên, nhưng vẫn để yên trong lòng hắn. vòm ngực hắn rộng rãi vững chắc khiến nó dễ chịu, bình yên
-Ai nói anh sẽ giành? Chúng ta cùng nuôi con là được rồi - người ta bảo lời nói vô thức không suy nghĩ là lời thật nhất. Với hắn lúc này chính là như thế, câu nói tuôn nhẹ từ miệng hắn không một giây đắn đo
Nó bật ra khỏi lòng hắn, nhìn hắn ngạc nhiên. Điều hắn vừa nói nó chưa bao giờ nghĩ tới, và hiện tại càng không, hắn đã có nhỏ kế bên.. Hắn cũng thấy bât ngờ khi không chủ ý nói ra như thế, nhưng hơn ai hết hắn biết rõ đó là mong ước của chính mình.
Hắn là bộc phát làm liều, lỡ nói rồi thì nói tới luôn
-Sao hả? được không? Em và con về ở với anh
Hán vừa nói vừa cuối sát mặt nó, ánh mắt hắn để chữ “gian” to tướng, ánh mắt thèm thuồng không giấu. Nó biết hắn muốn làm gì lúc này, lần nào cũng thế mà, nó sợ hãi nuốt khan. Đẩy mạnh hắn ra chạy đi sau khi gửi lại một câu
-Em…em ra với con
Hắn bật cười thích thú, nó vẫn không thay đổi, cứ mỗi lần hắn định*** là nó mặt đỏ tay run lắp bắp và sau cùng là chạy đi.

“renggggggggggg”
Hắn lôi điện thoại ra trên màn hình hiện “ Hải Phong đang gọi”, hắn ngã vật ra giường “ sao mình lại quên mớ hỗn độn này chứ, nhỏ chắc giận lắm rồi, haizzzzz” hắn bấm nút nghe và nằm hẳn ra giường
…………..
Sau khi nghe Hải Phong tra tấn lỗ tai xong hắn lù lù bước ra định kêu nó đi ăn gì đó. Nhưng không thấy nó đâu cả, phòng ngoài chỉ mình bé Bọ, nghĩ là nó đi đâu đó. Hắn ngồi xuống nhìn Bọ vẫn nhắm nghiền mắt, nằm im với mớ dây nhợ lằng nhằng rồi vải băng trắng xoá. Hắn thấy không quen lắm, lúc Bọ ở nhà hắn lúc nào cũng nghịch ngợm chạy nhảy. lại còn hay đấu khẩu với hắn nữa, đứa trẻ này rất cứng đầu. Tuy lần này gặp lại, bé có phần ôn nhu hơn xa cách với hắn hơn. Nhưng vẫn tốt hơn bé như thế này, đưa tay khẽ chạm vào gương mặt xanh xao của bé
-Tại sao ba không nhận ra, con giống ba đến thế mà, ba là người không ra gì đúng không? Hãy mau tỉnh lại được không con trai? để ba có thể làm tốt trách nhiệm của mình, để ba bù đắp yêu thương cho con, hãy mau tỉnh dậy và khoẻ mạnh nhé.
Nó đứng bên ngoài nghe những lời hắn nói, vừa thấy vui mừng vừa lo lắng. Mừng vì hắn và Bọ có thể nhận nhau, và lo lắng cũng vì điều đó, vì nếu nhận nhau có phải Bọ sẽ theo hắn mà bỏ nó, rồi nhỏ có đối xử tốt với bé. Nó sợ câu mẹ ghẻ con chồng ( phá đám cưới người ta rồi bây giờ mẹ ghẻ con chồng gì nữa trời ?)
-Đồng, sao em đứng đây?
Jack và Jessi vừa tới đã thấy nó đứng thất thần trước cửa phòng,
-Anh, Jessi …
-Bọ thế nào rồi? chuyện lớn thế sao em không nói với anh? mẹ mà không… – anh trách nó

-Tại em không muốn hai người lo, - nó gãi gãi mớ tóc bù xù của mình thanh minh
-Thôi vào thăm Bọ đi – Jessi nãy giờ mới lên tiếng
Cả ba đẩy cửa vào thì thấy hắn đang lau người cho bé, cũng không nhìn lên ngó lấy ba người một cái, anh hình như cũng hiểu nên không mấy ngạc nhiên. Anh tiến tới bên cạch Bọ vuốt ve gương mặt bé,
-Bọ, papa xin lỗi, lúc con cần nhất đã không bên cạnh con, mau tỉnh lại nhé papa có quà cho con
Nghe anh gọi con nghe dịu dàng trìu mến như thế trong lòng hắn tự nhiên nảy sinh ghen tức. Vì anh cũng có phần “cướp quyền” làm cha của hắn, con “bắt” con hắn gọi anh là cha nữa… Nên sắc mặt hắn hiện tại rất là khó coi, anh kế bên tự dưng thấy lạnh lạnh sống lưng. Liền đứng dậy tới bên nó
-Mà sao người ngợm em như thế này
Hắn lúc này mới để ý, nó tóc tai bù xù, tay chân có phần lấm lem,
-Tay em sao thế ? - hắn thấy vết xướt trên bàn tay nó, vội chạy đến chen giữa anh và nó lo lắng (ông này vừa vô duyên vừa trẻ con )
-Không sao – nó nhẹ giọng, một tay kia vẫn nắm chặt
-Hai người về tắm rửa nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi rồi, em đó không được cãi, - anh vừa nói vừa nhìn nó đe doạ, vì biết thế nào nó cũng sẽ bướng mà không chịu
Hắn cũng có ý cãi lại vì anh là ai mà ra lệnh cho hắn chứ? Nhưng nhìn lại nó rồi ngó qua mình, hắn đành im lặng làm theo. Hắn cũng có việc quan trọng cần giải quyết. Nó thì ú a ú ớ không chịu, nhưng nhìn mặt anh nghiêm quá nó cũng sờ sợ, lại có Jessi bên cạnh bồi thêm nên nó ngoan ngoãn đi về, sau khi nghe hắn khẳng định chủ quyền
-Làm phiền hai người chăm sóc CON TRAI TÔI

Nó thật sự bó tay với tính trẻ con bất thường của hắn, hắn đâu có còn nhỏ gì nữa mà cứ… Anh thì mỉm cười không nói gật đầu.
Hắn chở nó về nhà, trên đường không ngừng hỏi nó đã đi đâu, làm gì mà người ngợm thế kia.. Nó thì nhất định không nói, thật ra là nó ngại vì sau khi vứt sợi dây đi nó liền hối hận ngay. Nhân lúc hắn không để ý mà chạy ra đám cỏ tìm, nên tay chân bị lấm lem và bị gai xướt “ nếu nói anh biết để anh cười thúi mũi à? Nhưng cũng may là tìm được”. Nó cười mãn nguyện, rồi sựt nhớ gì đó, nó mặt nghiêm trọng quay sang hắn
-Xin lỗi – nó lí nhí
-Em nói gì?
-Em nói là xin lỗi
-Vì sao?
-Thì đám cưới của anh….
-À chuyện đó hả? không sao… em phá thì em cứ bắt đền - hắn nhếch mép cười gian gian nhìn nó
Nó thì há hốc tợn mắt nhìn hắn, không nói nên lời “ cái gì? bắt đền? không phải là kêu mình đến xin lỗi con cáo già đó chứ? rồi không phải là mình sẽ lết thân đi xin lỗi từng người trong dòng họ của anh ta và cô ta chứ? Huhu không muốn..”
Nhìn nó nhăn nhó khổ sợ mà hắn phải cố lắm mới không phá lên cười, chắc nó đang nghĩ tới việc làm sao bắt đền cho hắn…
Hắn muốn nó bắt đần kiều nào đây? Chắc không phải muốn hành hạ nó gì gì đó chứ?