Hạnh Phúc Tái Sinh

Chương 128: Tin mừng




Sau khi Nhữ Dương vương kéo Trinh Nương rời đi, thái phi mỉm cười lộ ý tứ hàm xúc:

Đã lâu rồi ta chưa thấy vương gia tức giận như thế, Tứ nha đầu chính là kiếp nạn của Mạnh Trinh Nương, mà kiếp nạn này là chính nàng tự tìm lấy.

Nhữ Dương vương không để ý mặt mũi thái phi, đối đãi như thế với Trinh Nương, đủ nhìn ra hắn rất phẫn nộ, thái phi âm u nói:

Ngươi hãy đi nói với tôn tức, thay ta chiếu khán tứ quận chúa.

- Tuân mệnh.

Tay Trinh Nương bị Nhữ Dương vương nắm chặt đau đớn, xương cốt giống như bị hắn bóp nát.

Lúc đi trên đường bọn hạ nhân nhìn Trinh Nương bị kéo đi, liền nhỏ giọng bàn tán, Trinh Nương mất mặt vô cùng.

Nhưng phải làm thế nào để Nhữ Dương vương nguôi giận mới quan trọng nhất.

Vương gia.

Vẻ mặt Nhữ Dương vương lạnh như hàn sương, hạ nhân trong sân viện không ai dám nói:

Cút ngay.

Vân Nhi đành lui xuống, sau lưng Trinh Nương đau xót, nàng bị Nhữ Dương vương ấn vào cây cột.

Trước mặt là Nhữ Dương vương đang nổi giận lôi đình, bên tai là tiếng chất vấn không cam lòng:

Trinh Nương, Mạnh Trinh Nương, ngươi có xem bản vương là trượng phu của ngươi không? Ở trong mắt ngươi bản vương là súc sinh buộc dây xích quanh cổ? Vòng trên cổ ta còn dây xích trên tay ngươi? Ngươi nói lâm hạnh ai thì ta liền lâm hạnh người đó?

Vương gia.

Sau lưng Trinh Nương như hỏa thiêu đau đớn, đôi mắt lộ ra bối rối:

Sao người có thể tin tưởng lời nói của một tiểu hài đồng? Tứ quận chúa là bị Yên Nhiên giựt dây, thiếp đối với vương gia như thế nào, người nhìn không ra sao?

Đừng có bày bộ dáng ủy khuất cho bản vương xem, trước kia nước mắt của ngươi khiến bản vương đau lòng, hiện nay bản vương chỉ cảm thấy ghê tởm.

Nhữ Dương vương chán ghét khiến cho tâm Trinh Nương băng giá.

Nhi tức là một tay Nhàn Nương dạy dỗ, nàng giống Nhàn Nương kiêu ngạo cương liệt, trước kia bản vương cũng hoài nghi nhi tức bất kính với ngươi, nhưng hôm nay bản Vương nhìn ra nàng nhìn thấu kỹ xảo thị tẩm mà ngươi sắp xếp, nhưng ngại cho thân phận của ngươi, nàng không nói một câu, trước khi tứ nha đầu mở miệng hỏi, nàng còn cố kỵ mặt mũi của bản vương cho nên cố ý ngăn cản, nhưng ngươi...Ngươi lại không nhìn ra hảo ý của nhi tức, lại còn thiện lương, từ ái hỏi tứ nha đầu.

Ngón tay Nhữ Dương vương lạnh như băng chạm nhẹ lên khuôn mặt của Trinh Nương.

Miệng hắn xuất hiện nhiều tơ máu, giọng hắn giống như từ trong Diêm La điện truyền ra, âm lãnh, hối hận, thống khổ:

Bản vương luôn tự nói với chính mình, ngươi không phải Uyển Như, ngươi không phải nàng.

- Rõ ràng các ngươi không giống nhau, vì sao...Vì sao...

Tay Nhữ Dương vương lướt đến cổ của Trinh Nương, bàn tay xiết chặt, trừ Nhàn Nương thì không có ai thật lòng thích hắn.

Dù hắn có nhiều nữ nhân hầu hạ đi nữa, thì hắn vẫn cảm giác lạnh lẽo cô đơn.

Không phải triều chính từng bước kinh tâm, không phải chiến trường nguy hiểm tùy thời có thể chết.

Bản vương đối mặt không phải là địch nhân, đối mặt không phải người, mà là một đám mỹ nhân rắn rết.

Trinh Nương hô hấp dồn dập, bởi vì hít thở không thông nên cảnh tượng trước mặt mơ hồ.

Ngực như bị đá đè nặng, bao nhiêu lời biện giải muốn nói đều ứa nghẹn trong cổ họng, nàng sẽ chết sao? Nhàn Nương thật lòng thích hắn?

Trong mắt Trinh Nương hiện lên giễu cợt, trước kia nàng cũng cho rằng Nhàn Nương động tâm động tình với hắn.

Sau đó nàng càng hoang mang, nhận được tin Nhàn Nương chết, nàng mới hiểu rõ ràng nữ nhân cổ đại hung ác quyết liệt, so với nàng càng đáng sợ.

Thân thể Trinh Nương trượt dài theo cây cột, nàng quỳ ngồi trên mặt đất, trên cổ trắng nõn lưu lại vết bầm, nàng há to miệng thở dốc, yết hầu đau rát không phát ra tiếng:

A...a...

Nhữ Dương vương vô lực rũ tay, giống như hắn biết cho dù hiện tại không quên được Uyển Như, thì hắn cũng không có cách gì bóp chết Trinh Nương.

Vì sao?

- Vương...Vương...

Trinh Nương há miệng, yết hầu bị thương tổn làm nàng thất thanh(mất tiếng).

Nhữ Dương vương không có được đáp án, cô đơn suy sút đi ra ngoài, lúc này Trinh Nương túm chặt ống tay áo của hắn:

Vương...Gia...Đừng đi...

Đối mặt với đôi mắt mong mỏi của Trinh Nương, Nhữ Dương vương vẫn nhẫn tâm bỏ qua Trinh Nương.

Ngươi cần thời gian bình tĩnh, bản vương cũng cần thời gian để bình tĩnh.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Trinh Nương, Nhữ Dương vương cũng một mình nghỉ ngơi, Tây Sơn biệt viện yên tĩnh vô cùng.

Tứ muội muội.

- Hả?

- Vì sao ngươi lại nói những lời như vậy?

Mẫu phi nói nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi nàng.

Tuy tứ quận chúa cùng Yên Nhiên ngồi cùng một chỗ, nhưng biểu hiện của nàng thể hiện sự bất an.

Tẩu tử, ta lại hỏi sai rồi sao? Phụ vương thật sự không thể thích mẫu phi sao? Không thể sủng ái mẫu phi nhiều một chút sao?

Hai kiếp làm người Yên Nhiên vẫn không hiểu thấu tứ quận chúa, mặc kệ là tứ quận chúa cố ý hay vô tình, thì nàng cũng đã đắc tội Trinh Nương.

Kiếp trước để lại ấn tượng quá sâu, phàm là người Trinh Nương không thích nhất định sẽ gặp chuyện không hay ho.

Mọi chuyện không những không thuận lợi, cuối cùng còn có kết quả rất thê thảm, hoặc là khẩn cầu Trinh nương giúp đỡ.

Phàm là người chống lại Trinh Nương, đột nhiên sẽ biến thành ngốc tử, hay là sinh đứa nhỏ, thì cũng là nhi tử chết, nữ nhi sống.

Ở trong kí ức của Yên Nhiên chỉ nhớ Trinh Nương sinh một đôi long phượng thai, cũng chỉ có một mình mẫu tử Trinh Nương bình an.

Yên Nhiên có mấy phần lo lắng cho tứ quận chúa, mặc kệ nàng hiểu hay giả vờ không hiểu, cũng không thể để nàng xa gả, trực tiếp bị Trinh nương "tra tấn".

Tứ muội muội sau này nói chuyện, vẫn nên chú ý nhiều một chút mới tốt, chắc tiên sinh đã dạy ngươi, đánh người không đánh mặt, vạch trần người không nói rõ chỗ yếu, nói thật cũng không phải là chuyện tốt.

Nhưng mẫu phi từng nói nàng thích người chân thành tha thiết, mẫu phi nói nếu ta nói nói sai cái gì, thì nàng cũng không trách ta.

Yên Nhiên kiên nhẫn giảng giải đạo lý cho tứ quận chúa hiểu:

Đó là chuyện không quan hệ gì đến nàng, mới vừa rồi ngươi không phát hiện nàng không vui?

Ta thật sự không muốn để mẫu phi một mình trông phòng, tẩu tử phải tin tưởng ta, ta thật sự muốn tốt cho mẫu phi, nếu phụ vương là...Súc sinh, ta có thể làm cái gì đây? Mẫu phi có tức giận với ta không? Ta...

Tứ quận chúa rời khỏi Yên Nhiên:

Ta đi tìm mẫu phi, nàng thiện lương từ ái như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho ta.

Tứ muội muội, tứ muội muội.

Tứ quận chúa xông tới cửa thì quay đầu lại cười với Yên Nhiên:

Tẩu tử không cần lo lắng cho ta, mẫu phi thiện lương từ ái, ta so với tẩu tử còn biết rõ hơn.

Yên Nhiên nhìn nàng như một cơn gió xoáy chạy nhanh ra khỏi cửa:

Nàng? Nàng?

Trong trí nhớ của nàng khuôn mặt của tứ quận chúa dần dần mơ hồ, tứ quận chúa béo mập trước mắt lại dần dần rõ ràng.

Kiếp trước nàng tự coi mình là đích nữ hầu phủ xem không nổi thứ nữ trong vương phủ.

Sau khi gả vào lại làm thế tử phi, từng nghe Trinh Nương nói tứ quận chúa là người khiêm tốn nhát gan.

Yên Nhiên chưa bao giờ để nàng vào mắt, hay liếc nhìn nàng.

Ai cũng không có cách gì phủ nhận Trinh Nương thiện lương, cho dù không thích tứ quận chúa, kiếp trước nàng...Mà nàng lại...

Biểu muội?

Triệu Duệ Kỳ vào phòng đi đến bên Yên Nhiên:

Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?

Mười ngón tay đan xen vào nhau, Yên Nhiên dựa sát vào trong lòng Triệu Duệ Kỳ, biểu ca vẫn sẽ luôn như vậy, vẫn luôn ấm áp bao dung.

Dù nàng gây ra đại họa, thì biểu ca cũng sẽ không do dự mà bao dung nàng.

Tứ muội muội đi...

Yên Nhiên cười lắc đầu:

Không có việc gì, biểu ca không cần lo lắng cho ta.

Hắn bao dung nàng, nàng cũng không muốn biểu ca vì chuyện hậu viện mà phiền não, Triệu Duệ Kỳ môi lướt nhẹ qua trán của thê tử:

Có chuyện gì không giải quyết được nhất định phải nói cho ta biết.

- Ừ.

Yên Nhiên đột nhiên đẩy Triệu Duệ Kỳ ra, nôn không ngừng:

Ọe...Ọe...Biểu ca...Ta thật sự khó chịu.

Triệu Duệ Kỳ đỡ lấy Yên Nhiên:

Biểu muội.

Hắn không sợ Yên Nhiên nôn lên người hắn:

Người đâu, mau tới đây.

Ma ma hầu hạ Yên Nhiên bước vào cửa liền nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt mang theo vui sướng.

Thế tử phi đã chậm trễ hơn một tháng.