Hạnh Phúc Tái Sinh

Chương 123-1: Hài tử rất khó dạy (1)




Ý tứ trong cung? Trinh Nương mờ mịt mặc lại y phục, rốt cuộc Yên Nhiên được bao nhiêu quý nhân trong cung yêu thích? Nàng có bao nhiêu núi lớn để dựa vào?

Trừ An Ninh công chúa, thì còn có người nào nữa? Là hoàng hậu nương nương?

Trinh Nương từng nghe nói Thất hoàng tử đối với Triệu Duệ Kỳ có vài phần kính trọng.

Triệu Duệ Kỳ đã từng cứu mạng Thất hoàng tử, nhưng Thất hoàng tử được ghi tạc dưới danh nghĩa của hoàng hậu nương nương lại được hoàng thượng sủng ái.

Trong mắt người ngoài hắn là lựa chọn tốt nhất cho ngôi vị thái tử, nhưng Trinh Nương biết hắn chỉ là vật hi sinh là bia ngắm cho kẻ khác.

Hoàng tử đắc sủng nhất chính là loại  sương khói đạn, nghe nói Thất hoàng tử rất trí tuệ, cũng nghe nói hắn ỷ vào sự sủng ái của hoàng thượng mà làm không ít chuyện hồ nháo, các vị hoàng tử lớn hơn sẽ không phục.

(Yul: sương khói đạn theo nghĩa đen là ống phóng đạn khói tạo màn sương nhằm ngụy trang cho xe tăng tránh kẻ địch, theo nghĩa bóng gần đồng nghĩa với "kẻ chết thay")

Các vị hoàng tử nhất định sẽ tranh đoạt ngôi vị thái tử, hiện tại người đắc sủng đắc nhất chưa chắc sẽ là người thắng cuối cùng.

Ngược lại không chừng người không có cơ hội kế thừa lại thừa dịp bọn hắn tranh chấp mà hưởng lợi.(truyện được đăng ở wattpad.)

Trinh Nương từng thấy nhiều triều đại có nhiều hoàng tử tranh đoạt, nàng không hề xem trọng Thất hoàng tử.

Còn không xuống xe?

Nếu không phải Nhữ Dương vương cố kỵ lời Bình Nhất Chỉ cảnh cáo, thì hắn nhất định sẽ ân ái hai ba lần...

Trinh Nương vừa mềm mại lại căng chặt thân thể thật tiêu hồn, nam nhân đã hưởng qua loại tư vị này rất khó quên.

Nghe tiếng nàng rên rỉ vui sướng như cầu xin, Nhữ Dương vương có cảm giác như trở lại lúc cùng Nhàn Nương thành thân.

Hắn ở trên người Trinh Nương rong đuổi có thể nhớ lại hồi ức từng phong nhã hào hoa năm ấy.

Nhi tử hiểu biết có tài cán, hơn nữa còn được hoàng thượng tin dùng, nhi tức xử lý sự việc trong vương phủ rất gọn gàng ngăn nắp.

Dù Nhữ Dương vương nhàn rỗi cũng không muốn quản lý sinh ý, trước kia này nọ đã có Nhàn Nương xử lý, hơn nữa nàng cũng không lấy chuyện tài chính đến phiền hắn.

Nhi tức cẩn thận thủ lễ, tuyệt đối sẽ không một mình chạm mặt Nhữ Dương vương, hắn là người nhàn nhã nhất trong vương phủ.

Nhữ Dương vương sẽ hoài niệm Nhàn Nương, nhưng hắn đem cảm tình cùng hồi ức phân chia rất rõ ràng, no ấm nghĩ dâm dục, hắn không phản cảm cùng Trinh Nương ân ái.

Cho dù hoài nghi Trinh Nương, thì hắn cũng không có cách gì lãnh đạm với Trinh Nương.

Nhữ Dương vương tự mình nâng đỡ Trinh Nương xuống xe ngựa, Trinh Nương mềm mại...

Bờ môi Nhữ Dương vương khẽ cong chứa mấy phần ý cười, một màn này bị thái phi nhìn thấy.

Bộ dáng Trinh nương kiều diễm ướt át quyến rũ, vừa xem liền biết bọn hắn ở trong xe ngựa làm cái gì.

Thái phi không có cách gì khiến Nhữ Dương vương thanh tâm quả dục, cũng không thừa nhận nhi tử không biết yêu quý thân thể, tất cả đều là tại Trinh Nương dụ dỗ câu dẫn.

Ở trên xe ngựa cũng không buông tha cho nhi tử, thật là lẳng lơ dâm dục.

Thái phi nhìn về phía Lý trắc phi, ở đây trừ các vị quận chúa chưa xuất giá, thì tất cả phu nhân đều biết.

Trinh Nương không có cách gì che dấu phong tình, bị Nhữ Dương vương chải vuốt bộc lộ mị hoặc.

Lý trắc phi là người nhạy bén liền nhận ra ám chỉ của thái phi.

Nhưng nàng không chỉ nhìn ra ý tứ của thái phi, mà nàng càng nhìn ra ánh mắt của Nhữ Dương vương ẩn chứa đau sủng cùng vừa lòng.

Nếu nói nàng không ghen tị là nói dối, tuy nàng mở miệng khó xử Trinh Nương sẽ khiến thái phi vui vẻ.

Nhưng vạch trần chuyện Nhữ Dương vương ở trên xe ngựa giao hoan, Nhữ Dương vương có thể không ghi hận nàng sao?

Còn chưa nói đến chuyện ở trước mặt nhi nữ, nhi tức nhi vạch trần chuyện Nhữ Dương vương phong lưu, sau này chờ thất sủng đi.

Lý trắc phi làm bộ không nhìn thấy không hiểu, dùng khăn tử lau khóe miệng.

Đắc tội thái phi còn có thể giả bộ hồ đồ, nhưng đắc tội Nhữ Dương vương sẽ không có gì tốt.

Ở ngoại gia nàng cũng từng chịu giáo dục chính thống, quan sát sắc mặt người khác, cân nhắc nam nhân cũng không kém hơn Trinh Nương.

Thái phi có thể ép buộc nhi tử sủng ái nàng sao? Lý trắc phi nghiêng người bước đi.

Đến sau lưng thái phi bên cạnh xe ngựa nói chuyện với nhị quận chúa có chút say xe, nhỏ giọng hỏi:

Choáng váng sao? Một hồi sai người chuẩn bị một chút bạc hà, rất nhanh sẽ tốt hơn.

Nhị quận chúa nhỏ giọng nói lời cảm tạ, nàng có thể cảm thấy không khí không thích hợp.

Chính phi cũng không thể biết là đắc sủng hay là không được sủng, thái độ của phụ vương rất ái muội.

Các nàng chỉ biết phụ vương không có cách gì quên được Nhàn Nương, Trinh Nương mới vào cửa lại không được thái phi yêu thích.

Thế tử phi đối với kế phi cũng rất lãnh đạm xa cách, các nàng là thân thích mà còn như vậy.

Thế tử phi cũng không phải là người khó ở chung, trừ chuyện nàng kính trọng tiên vương phi ra, thì kế phi mới nhập môn cũng không phải là người giống như vẻ bề ngoài ngại ngùng yên tĩnh.

Làm thứ xuất quận chúa từng bước đi đều phải cẩn thận, các nàng so với người bình thường càng biết xem hướng gió.

Nhị quận chúa cùng tam quận chúa tôn trọng kế phi, nhưng không thấy rõ ràng tương lai phía trước thì các nàng sẽ không tùy tiện tới gần kế phi.

Tuy kế phi nắm giữ tương lai sau này của các nàng, đáng lẽ các nàng phải lấy lòng.

Nhưng nếu kế phi muốn ở trong vương phủ đứng vững gót chân, dù là giả hiền lành cũng sẽ không tùy tiện đem các nàng tùy ý xứng người.

Nếu như kế phi làm chuyện quá phận, các nàng sẽ có cớ nháo đến chổ thái phi, thái phi sẽ càng lãnh đạm kế phi.

Hai vị quận chúa lớn nhất đã sớm suy tính tương lai, đối với kế phi sẽ không gần không xa.

Không thể thân cận kế phi nếu không sẽ khiến thái phi chán ghét, phụ vương rất hiếu thuận với thái phi

Chỉ cần có chuyện vì kế phi mà ngỗ nghịch với thái phi bị truyền ra ngoài, thì danh dự của Nhữ Dương vương phủ sẽ mất hết.

Đương nhiên các nàng cũng không thể đứng về phía đối lập với Trinh Nương, một khi kế phi được nhiều người yêu thích, các nàng thân cận cũng không muộn.

Trắc phi có tâm tư của trắc phi, quận chúa có tâm tư của quận chúa.

Thái phi không tìm thấy người có thể sai sử, không có ai chịu làm mũi nhọn, ngu ngốc không phân biệt được hướng gió.

Yên Nhiên đang cùng biểu ca đùa giỡn, nàng sẽ không hỗ trợ thái phi, cũng không phải nàng không muốn khiến Trinh Nương đẹp mặt, nhưng nàng khinh thường làm chuyện đó.

Mẫu phi, môi của người như thế nào lại sưng lên? Là ong mật chích sao?

Trinh Nương bị mọi người có mặt ở đây liếc nhìn đánh giá, nàng quẫn bách xấu hổ đến nổi muốn tìm một cái hố để nhảy vào.

Là sỉ nhục, Trinh Nương chưa bao giờ cảm thấy bị sỉ nhục đến như vậy...

Nhữ Dương vương không hiểu này đó, thấy Trinh Nương đỏ bừng hai má, thân thể run rẩy mềm mại...

Trong lòng phát sinh mấy phần trìu mến, còn thấp giọng hỏi nàng có phải hoạt động không thoải mái?

Lúc hắn bị Trinh Nương buông bỏ cánh tay, Nhữ Dương vương cũng không tức giận, bởi vì trong lòng hắn đã có hoa mẫu đơn kiêu ngạo tồn tại.

Hắn không đem Trinh Nương đặt tới vị trí của Nhàn Nương, Trinh Nương là cần đau tiếc che chở, không kiêu ngạo bằng Nhàn Nương, thú Trinh Nương về không phải là để hầu hạ hắn sao?

Trước kia ở trong thư Trinh Nương đã từng biểu đạt loại tâm ý này, trước kia Nhữ Dương vương còn cho rằng Trinh Nương là người rất trí tuệ.

Nhưng hôm nay hắn không nghĩ như vậy, lúc nghe tứ quận chúa nói câu này, sắc mặt Nhữ Dương vương có mấy phần xấu hổ:

Kỳ nhi, ta có lời muốn nói với ngươi.

Nhữ Dương vương cùng Triệu Duệ Kỳ rời đi, để một mình Trinh Nương ở lại chịu ánh mắt soi mói của mọi người.

Trinh Nương cắn nhẹ môi dưới, tứ quận chúa ngây thơ nhìn nàng:

Trên cổ mẫu phi còn có rất nhiều vết đỏ, nhất định là ong mật chích bậy, nữ nhi có dược trị sưng đỏ, trộn với nước rồi bôi lên vết thương, rất nhanh sẽ không đau nữa, nữ nhi đi lấy cho mẫu phi.

Nàng rất cao hứng khi mình có thể đi lấy dược cho mẫu phi dùng.

Trinh Nương túm chặt tay nàng, nở nụ cười dịu dàng từ ái, thấp giọng nói:

Không cần đi, ta không sao.

- Sao có thể không có việc gì? Nữ nhi cũng từng bị ong mật chích, rất là đau.

Chúng ta vẫn nên đi vào biệt viện trước đi, sớm thu xếp chuẩn bị, rồi ta sẽ kể chuyện xưa cho ngươi nghe.

Trinh Nương cố gắng bình tĩnh, Yên Nhiên đi đến bên người thái phi:

Tứ muội muội vẫn nên giáo dưỡng thật tốt, ngây thơ một chút cũng không sao, nhưng ít nhất cũng nên biết được cái gì nên nói cái gì không nên nói, ta cùng các vị tiên sinh từng nói đến chuyện này, tứ muội muội quá ngây thơ thật lòng, cho nên không phân biệt được tốt xấu, cho nên tiên sinh mới nghiêm khắc hơn một chút, mẫu phi, người còn cho rằng tiên sinh trách móc nặng nề tứ muội muội sao?

Tứ quận chúa ngây thơ hỏi:

Mẫu phi, nữ nhi nói sai rồi sao?

Thân thể béo mập trốn sau lưng Trinh Nương, trắc phi quận chúa cúi đầu, nhịn cười rất vất vả.

Tứ quận chúa không biết nhìn sắc mặt, cũng vì tham ăn béo mập mà tự ti, tiên sinh quản giáo lại nghiêm khắc.

Nếu quận chúa vương phủ quận chúa ăn nói không suy nghĩ sẽ khiến vương phủ gặp tai họa.

Nếu không cẩn thận đắc tội với người, không chừng sẽ khiến vương phủ có thêm nhiều kẻ địch, cho nên tứ quận chúa rất ít khi ra ngoài xã giao.

Yên Nhiên nhìn thần sắc Trinh Nương quẫn bách, không phải ngươi rất quan tâm tứ quận chúa luôn muốn biểu hiện sự hiền lành.

Tình cảnh ngươi gặp bây giờ, để xem ngươi có thể thừa nhận hay không.

Trinh Nương thu hồi xấu hổ cùng ngượng ngùng, ý cười trong mắt vẫn giống như trước ấm áp dịu dàng.

Đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mập mạp của tứ quận chúa:

Ta không có trách ngươi, nhưng sau này trước khi nói chuyện phải suy nghĩ đắn đo, ngây thơ không hiểu thế sự cũng không phải là chuyện tốt, nhưng mà đừng lo, ta là mẫu phi của ngươi đương nhiên sẽ không để ngươi tiếp tục như vậy.

Mẫu thân, vào biệt viện thôi.