Hạnh Phúc Tắc Đường

Chương 14




Nếu như hai người đã quyết định kết hôn thì chuyện gặp mặt hai gia đình là chuyện nên làm.

Theo như kế hoạch thì hôm nay hai gia đình gặp mặt ăn cơm. Vừa bước vào phòng ăn đã đặt trước thì mẹ của anh đã vui mừng tay bắt mặt mừng với cô, phản ứng nhiệt tình của bá ấy làm cô có chút sợ.

“ Nào nào để bác xem, quả nhiên là một cô gái xinh đẹp, cái thằng con này cũng có ngày làm cho người mẹ như bác đây cảm thấy hài lòng ” 

“ Dạ! Con chào hai bác ”

“ Nào nào ngồi xuống bên bác này ” mẹ anh vừa định kéo cô đi ngồi kế mình thì anh đã nắm tay kéo cô lại ôm vào lòng.

“ Mẹ à! Cô ấy là vợ của con rồi mới đến là dâu của mẹ ”

“ Thằng nhóc thối tha trong phòng này đều là người nhà cả không có người ngoài không ai thèm cướp vợ của anh đâu mà anh lo mất như vậy ”  Mẹ anh tức giận gõ đầu anh một cái nhưng cũng không tranh giành cô với anh nữa.

Trong phòng ăn ngoài cô út, dượng cùng nhóc em nhà cô thì cũng chỉ có ba mẹ anh, Như và bác sĩ Vũ là bạn trai của Như.

Anh có giới thiệu qua nhà anh với cô nên cô cũng biết sơ sơ về họ. Ba anh cũng là bác sĩ, mẹ thì là luật sư. Gia đình tri thức như vậy cô có chút hơi sợ, sợ họ không thích cô.

Thấy cô cắn môi nên anh nắm tay cô an ủi, cô ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười.

Hai gia đình gặp nhau bàn chuyện đám cưới, ngày đám cưới định vào hai tháng sau. Anh và cô đều có nhà riêng nên nhà của cô thì cho thuê cô sẽ dọn qua sống ở ngôi nhà anh mới sau mua khi về nước.

Tất cả mọi chuyện mẹ anh và cô út lo nên cô và anh không quá bận rộn để chuẩn bị. 

“ Em cũng đi sao? Mình anh đi là được rồi ” Hôm nay anh định hẹn gặp Bác sĩ Diệp nhưng anh lại muốn cô đi cùng.

“ Em không lo cô ấy cướp anh đi hả? ”

“ Cái đó....”

“ Ngoan! Đi gặp cô ấy xong dẫn em đi đến một nơi ”

Nếu anh đã nói vậy thì cô cũng chịu thôi nhưng mà bác sĩ Diệp hung dữ như vậy thật là cô có chút hơi sợ.

“ Anh hẹn em ra đây mà còn đưa cô ta đến là ý gì đây? ” cô ta rất vui vì anh hẹn gặp cô ta nên cô ta đã trang điểm và ăn mặc thật đẹp nhưng không ngờ vừa đến lại thấy anh và con nhỏ kia tình cảm tay trong tay bước vào.

Nhìn anh săn sóc kéo ghế cho cô ngồi, gọi nước cho cô thì cô ta đã muốn phát điên lên rồi.

“ Tuần sau bọn anh tổ chức đám cưới muốn mời em đến dự ” anh đưa thiệp mời cho cô ta.

“ Anh...” cô ta nhìn thiệp mời mà tức giận đến run người.

“ vợ chồng anh rất vui vì em đến”

“ Ha...ha...Vợ chồng...” cô ta cười, cười sự ngu ngốc cười thê lương cho người thua cuộc.

“ Em quen anh đã bảy năm nhưng em không ngờ anh lại ác độc với em như vậy. Hừ... bảy năm này anh luôn lạnh nhạt hờ hững nhưng em luôn tin nếu em cố gắng theo đuổi, cố gắng bên cạnh anh rồi sẽ có ngày anh sẽ thay đổi mà quay lại nhìn em nhưng thật không ngờ bảy năm nay em lại làm một điều ngu ngốc và dư thừa” 

“ Anh đã nói rồi em không nên đặt tình cảm lên người anh. Anh chỉ xem em như một người bạn, tình cảm con người mà không phải cứ bỏ ra là nhất định người ta sẽ đáp lại, anh không muốn bảy năm quen biết của cúng ta bây giờ thành kẻ thù ”

“ Em thật không hiểu, em có gì thua cô ta mà anh lại gạt bỏ tình cảm của em để đi kết hôn với một người anh quen chua đến một năm. Chẳng lẽ cô ta đơn thuần ngây thơ nên cần người yêu thương còn em thì đáng bị người ta ruồng bỏ sao. Anh đối với em có công bằng hay không?” cô ta cầm thiệp mời mà điên cuồng xé nát nó.

“ Em bình tĩnh một chút. Đừng để mọi người coi thường em. Đúng...em hơn cô ấy mọi thứ ” anh ôn nhu quay qua nhìn cô rồi nói tiếp: “ Nhưng anh lại yêu cô ấy. Anh cũng không biết vì sao lại yêu thích và muốn bảo vệ cô áy như vậy ”

“ Anh có tùng nghĩ là mình vì quá yêu vợ trước nên nhìn cô ta anh lại nghĩ đến chị ấy mà yêu thương hay không? Anh hãy tỉnh táo lại đi ” cô ta khóc rồi hét lên với anh.

“ Người nên phải tỉnh táo là em đó. Anh không phủ nhận là anh còn nhớ đến vợ trước của mình nhưng anh biết Vi không phải là cô ấy ”

“...”

“ Anh nghĩ bây giờ anh cũng phải nên nói một câu xin lỗi với em vì bảy năm qua anh đã không dứt khoát với em để em hy vọng và rồi dẫn đến hiện tại hôm nay ” anh đứng dậy xin lỗi cô ta.

Cô ta  nhìn anh đứng dậy xin lỗi mình làm lòng cô ta rất đau. Đến cuối cùng anh vẫn xem cô ta như một người bạn mà đối xử. 

Trách ai bây giờ, người ta không yêu mình mà tự mình đa tình đơn phương theo người ta chứ người ta có nói có hứa hẹn gì đâu đến cuối cùng lại thu nhiều đau khổ và quả đắng như vậy.

“ ha...ha...xin lỗi, bây giừ xin lỗi thì có ích gì chứ. Tình cảm đã bỏ ra cứ nghĩ là sẽ có kết quả lại đi làm người xấu nhưng thật không ngờ đến cuối cùng lại chẳng được gì còn khiến mình thê thảm như vậy! Em cứ nghĩ là mình đã có được anh nên đã làm rất nhiều việc nhưng lại làm trò cười cho thiên hạ...Xin lỗi vì em ích kỉ không thể chúc hai người hạnh phúc và đám cưới của hai người em không thể đến dự ” nói rồi cô ta đứng dậy bỏ đi.

Nhìn Bác sĩ Diệp khóc lóc bỏ đi như vậy làm cô rất áy náy và tội nghiệp cho cô ấy, chỉ vì yêu nên mới theo đuổi nhưng lại yêu không đúng người.

“ Làm gì đứng ngốc ra vậy ” anh đưa ta vén nhẹ tóc cho cô bị gió thổi bay.

“ Em chỉ là thấy tội nghiệp cho Bác sĩ Diệp thôi, nhìn cô ấy rất là đau lòng ”

“ Anh biết nhưng anh thà làm cô ấy đau lòng hiện tại hơn là cô ấy vẫn cố chấp như xưa ” anh biết mình quá đáng nhưng anh không muốn cô lại nghe lời người khác rồi suy nghĩ lung tung.

“ Thật ra cũng không thể trách cô ấy được mà ” cô cuối đầu nói nhỏ.

“ Gi? Không trách cô ấy chẳng lẽ trách anh ” 

“ Ai biểu anh đẹp trai lạnh lùng như vậy làm tim người ta thổn thức làm chi nhưng mà em vẫn rất hâm mộ chị ấy dám theo đuổi người mình yêu ” 

Nếu đổi lại là cô thì chắc cô không đủ can đảm để theo đưởi anh những bảy năm đâu. Cô ấy là một cô gái can đảm nếu yêu được thì sẽ buông được. 

“ Ngốc ”

Gặp bác sĩ Diệp xong anh đưa cô đi đến thăm mộ của chị Vân vợ trước của anh. Anh mua cho chị ấy một bó hoa đỗ quyên là loài hoa chị ấy thích nhất lúc còn sống. 

Nhìn vào di ảnh của chị làm cho cô lòng cô thắt lại bất ngờ rơi nước mắt, trong ảnh là một cô gái rất trẻ với nụ cười tỏa nắng hiền lành.

Anh lau di ảnh rồi nói rất nhiều chuyện với chị.

“ Vì cô ngốc này ghen tị với em nên anh đưa cô ấy đến gặp em, mặc dù cô ấy có hơi chút ngốc, có chút nhát gan nhưng lại rất biết nghe lời và chăm sóc anh vì thế cho nên em cứ yên tâm mà an nghỉ anh sống rất tốt, rất hạnh phúc. Xin lỗi vì không thể giữ lời hứa là sẽ yêu em suốt đời nhưng anh vẫn vĩnh viễn không bao giờ quên và mãi mãi nhớ đến em nhớ đến người con gái luôn luôn tươi cười” nói rồi giọng anh nghẹn ngào, một giọt nước mắt vừa rơi từ viền mắt của anh.

Cô ngồi xuống nắm tay anh, lau nước mắt cho anh.

“ Chào chị, em là Vi, em hứa em mạnh mẽ và sẽ chăm sóc cho anh ấy. Em xin lỗi vì lòng ích kỉ của mình nhưng em chỉ cho anh ấy khóc lần này thôi, lần sau chúng em đến là anh ấy sẽ cười hạnh phúc hơn không phải mít ướt như vậy nữa ” cô cười cười ôm anh nhưng nơi khóe mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt chưa rơi.

Anh nắm tay cô bước ra khỏi nghĩa trang. Nhìn bán tay ấm áp đang nắm chặt tay mình cô mỉm cười hạnh phúc.

Bắt đầu từ hôm nay em sẽ thay chị nắm tay anh ấy đi hết quãng đời còn lại, thay chị cho anh ấy hạnh phúc và vui vẻ chia sẻ những khổ đau vì anh ấy chủ nhân của đôi bàn tay này đáng được hưởng.

Chẳng qua hạnh phúc tắc đường nên đến muộn, chẳng là anh ấy lỡ bước nên lạc đường trễ hẹn với cô nhưng đến cuối cùng người con gái nắm chặt tay anh và dựa vào tấm lưng vững chắc an toàn đó chính là cô, là người con gái hạnh phúc nhất.