Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 447: Muốn đánh chồng tôi đâu có dễ!




Trang Dụ thì biết mình có chút đặc biệt nên luôn đội nón, choàng khăn che kín mặt để không ai nhận ra cậu không phải phụ nữ. Vì đàn ông mà vác cái bụng bầu thì người ngoài nhìn vào ai chẳng thấy như quái nhân. Cậu nhìn quanh không thấy ai để ý mình rồi mới thì thầm bên tai anh:

"Ông xã, anh nhìn xem em giống con gái không? Không ai nhận ra khác thường phải không anh?"

Anh gãi gãi cằm, đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới:

"Nói giống thì không giống lắm! Vòng một của em lép xẹp, có trái bưởi trái quýt gì đâu, cùng lắm chỉ là hai hạt đậu bé tí ti."

"Anh chọc em! Đáng ghét!"

Cậu hờn dỗi, đánh anh mấy cái cho hả giận. Chọc vợ là một niềm vui, Cố Ngạo cười đến khoái chí:

"Anh đâu có chê em đâu. Với lại anh còn chưa nói hết mà. Ờm, làn da em láng mịn, thân hình nuột nà, bụng tròn nhô to, mông căng hết cỡ... Chậc chậc, em đẹp hơn phụ nữ mang bầu ấy. Ha ha, em cứ yên chí đi mua đồ thoải mái. Trừ phi em lên tiếng, mấy thôi ai nhận ra em là nam. Có anh ở đây bảo kê cho em, em không cần phải sợ gì cả."

"Ân, em tin anh!"

Những gì anh nói trông không nghiêm túc nhưng đều là nói thật. Cho dù người ta biết cậu như nào cũng chẳng làm sao cả. Biết thì biết thôi! Ai dám ăn nói bậy bạ bất kể là nam hay nữ anh tát cho vỡ mồm, với trẻ nhỏ anh cho con anh tát, người già anh cho mẹ anh tát. Khỏi sợ người ta đồn anh không biết kính trên nhường dưới. Trên đời này không có chuyện gì anh không làm được. À nhầm trên đời này hễ chuyện gì Cố Ngạo anh muốn làm đều phải làm cho được. Vì có những chuyện anh dư sức làm được nhưng lại không làm. Tỉ như việc làm thụ chẳng hạn.

Trang Dụ nhìn lướt qua thấy những váy em bé rất xinh, lòng kiềm không được nên đến xem. Cậu lấy mỗi tay một bộ giơ lên cho anh em.

"Anh nhìn này! Đẹp không anh? Con chúng ta mặc vào khẳng định rất đáng yêu luôn. Một bé công chúa xinh xắn, người gặp người yêu đó nha."

Nhờ cậu kêu gọi, anh thoát khỏi cái mớ suy nghĩ bòng bong, có chút biến thái ẩn hiện đâu đó của mình. Anh cười cười, tấm tắc khen ngợi:

" Đẹp lắm em! Người cầm váy còn đẹp hơn nữa. Hắc hắc!"

"Anh... Anh lại bắt đầu lời ong bướm nữa rồi đấy. Đáng ghét! Người ta... Người ta muốn hỏi là anh xem cái nào đẹp thì mua mà."

Cũng tại anh làm cậu ngượng đến đỏ mặt, lời nói ra cũng ấp a ấp úng. Anh không nói nhiều, đem hai cái váy bỏ vào sọt luôn.

"Cái nào cũng đẹp, chọn làm gì cho mệt. Anh lấy hết! Em còn thích cái nào thì chọn đi."

Vẫn bá đạo như ngày nào, thật hết nói nổi với anh. Nhưng anh nói đúng thật, cứ mua đại mấy bộ vì con mình cũng đâu phải chỉ mặc mỗi một cái váy. Chỗ vợ chồng người ta đang vui vẻ thì có hai người đi tới. Người phụ nữ õng a õng ẹo, làm nũng với người đàn ông:

"Anh yêu, em thích hết mấy bộ đồ này. Anh mua để cho con mặc nha anh."

Không nghe thì tưởng ông này là ba của cô ta, mà nghe rồi thì mới biết là chồng. Ông ta vỗ về cô:

"Em mới mang thai, mua đồ sớm cũng đâu có biết là trai hay gái đâu. Lãng phí lắm, hay em mua một vài bộ thôi."

"Không... Em không chịu! Bác sĩ nói em mang thai song bào một trai một gái. Anh phải mua hết a. Không là em giận giận giận anh à. Anh phải chìu em, anh không chìu em em không sinh con cho anh nữa. Anh về mà kêu mụ vợ của anh mà sinh cho. Chi có chút tiền mà tiếc lên tiếc xuống. Công sức em sinh con cho anh đáng giá hơn nhiều."

"Con mụ đó em nhắc làm anh thấy tức thêm. Đàn bà không biết đẻ con lại còn đi xin con nuôi về làm tốn tiền tốn của của anh. Hừ! Sớm muộn gì anh cũng li dị bà ta, danh chính ngôn thuận rước em về. Ờm... Vì em vì con anh chi hết. Mua hết thì mua hết."

Trang Dụ mới đầu cũng nghĩ tình yêu không phân biệt tuổi tác nhưng rồi nó tác mình bốp bốp nát mặt ấy. Càng nghe cậu càng sởn gai óc, dẹo gì dẹo thấy ớn. Một người thì xem con mình như vật mua bán, còn một người thì già không nên nết. Chung quy hai người này cùng loài sống cùng nhau là hiển nhiên. Chỉ tội bà vợ lớn ở nhà, người sống chung với thứ không phải người thì khổ lắm. Này cũng không phải là cậu nhiều chuyện mà là tại ai kia cố tình khoe khoang, lỡ lọt vào tai cậu thôi. Chuyện nhà ai người nấy biết, cậu cũng không muốn chen vào làm gì. Trừ phi có người nhờ vã.

Tự nhiên cảm thấy không còn chút hứng thú nào mua đồ nữa, cậu khều khều anh, nói khẽ:

"Ông xã, chúng ta qua bên kia đi. Mua hai bộ đủ rồi!"

"Ừm, để anh dìu em!"

Muốn đi cũng đi không được, cô ả đứng chắn trước hai người, giọng kênh kiệu:

"Khoan đã, ai cho hai người đi?"

Anh có chút không vui, lạnh mặt hỏi:

"Muốn đi hay ở là quyền của vợ chồng tôi. Cô tới tháng à? Sao vô duyên thế không biết."

"Ha, tới tháng cái đầu anh! Vợ chồng anh muốn đi hay ở cũng được nhưng phải để hai cái váy này lại. Chồng tôi đã mua hết chỗ này rồi nha."

Miệng nói tay làm, cô nhanh tay với lấy đồ trong xe đựng đồ của anh. Trang Dụ đang mang thai, tính khí cũng không tốt mấy, giằng co giật lại đồ, miệng quát lớn:

"Đây là đồ tôi mua cho con, ai cho cô lấy. Cô muốn ăn đòn hả? Trả đây!"

Nghe giọng của cậu, cô hơi thất thần quên luôn chuyện cậu lấy lại đồ.

"Cô... cô là đàn ông..."

"Tôi..."

Cậu nghẹn họng không nói được câu gì. Ả được nước lấn tới, tháo nón trên đầu cậu:

"Đúng là đàn ông nè. Anh yêu à, anh xem... Hắn ta thế mà lại là đàn ông. Bụng còn to thế nữa... Ha ha, thì ra là đồng tính... Bụng to thế này là thật hay giả đây?"

Đưa tay vỗ bụng cậu bốp bốp: "Hàng..."

"Chát..." ả đang hả hê chế giễu cậu thì bị Cố Ngạo giữ chặt tay đang chạm bụng cậu ra, tiện tay tặng ả một cú tát trời giáng.

"Cái tay bẩn của cô đừng có tùy tiện đụng chạm vợ tôi. Lần này là cảnh cáo, lần sau không chỉ một cái tát đâu."

"Anh... anh..."

Ả nước mắt ngắn nước mắt dài, quay qua mách người tình:

"Anh yêu, anh xem hắn dám đánh em kìa. Anh mau đòi lại công bằng cho mẹ con em. Hắn đánh em có khi động thai nhi đó."

"Được, được! Em ngoan không khóc ha. Anh xử thằng này cho!"

Ông tiến lên trước, chỉ tay thẳng mặt anh:

"Mày dám đánh vợ tao! Chán sống! Mày là đàn ông mà đánh phụ nữ không biết nhục à? Tao hôm nay sẽ thay trời hành đạo đánh chết mày. Cái tên bán nam bán nữ, tởm!"

"Chát!" lần này người bị đánh là ông ta còn người đánh là Trang Dụ. Cậu ngứa tay đánh thêm hai bộp nữa, đầu ngẩn cao lên mặt ngược lại:

"Ông muốn đánh chồng tôi thì phải bước qua ải của tôi trước. Đau không? Ây da, ông không đau mà tôi đau tay quá. Tay không đánh trâu, đánh bò không đau mới là lạ. Chồng tôi là đàn ông hay không thì có liên qua gì? Phụ nữ đáng được tôn trọng nhưng cô ta không phải phụ nữ, là con hồ ly tinh thuộc giống cái nha. Ông đã mắng chồng tôi bán nam bán nữ thì dù cho chồng tôi có đánh phụ nữ thật cũng chẳng mất mặt vào đâu được. Có khôn thì tránh xa vợ chồng tôi ra. Đừng ỷ mình có chút tiền muốn làm gì làm. Khả năng chúng tôi mua đứt mấy cửa hàng này như chơi mà không hề do dự nhá. Hảo hảo về chăm sóc vợ con rồi học cách làm người lại đi. Đi với súc sinh thì lây tính nó mấy hồi."

Ông tức đến mặt mũi đỏ rần rần: " Mày... Mà chửi ai trâu bò?"

"Chửi ông đó! Vì chỉ trâu bò mới thích ăn cỏ non thôi. Có điều cỏ non này cũng như rác thải bên đường, có cho cũng không thèm."

Cậu cười cười, đẩy ông sang một bên, tới trước mặt cô ta:

"Còn cô nữa, đừng có chọc tôi! Tôi đây hiền thì hiền lắm mà dữ thì cũng không ai dữ bằng đâu. Đây, hai cái váy này cô đem về đi. Tôi không lấy nữa, nó bẩn rồi, toàn mùi hồ ly tinh. Hazz, tôi tính tặng cho cô và ông ta hai cái quần kìa. Để đem về trùm đầu cho đầu óc khai sáng hơn tí nhưng thôi nghĩ lại ngu gì tốn tiền với hạng người như cô. Về tự lấy quần mình đội đi!"

Cậu quay đầu định đi rồi nhưng nghĩ nghĩ lại quay về tán cô một cái nữa, lượm nón đội lên:

"Hì hì, má hồng đánh một bên thì kì lắm. Tôi đánh bên còn lại cho nó đều."

Phủi phủi tay, Trang Dụ cười rạng rỡ khoác tay anh đi:

"Ông xã, đi thôi!"

Cậu kéo anh đến chỗ quầy thu ngân, nói với nhân viên:

"Đồ trẻ em trong tiệm chúng tôi mua hết, bao gồm cả giày dép. Ông xã đưa tiền!"

Anh không nói một lời, móc thẻ đưa cho nhân viên. Xong xuôi, cậu lại dặn dò tiếp:

"Đồ tôi không lấy, cô cứ để bán đi, bán với giá bình thường là được. Nhưng với vợ chồng đằng kia cô bán giá gấp mười lần cho tôi. Tiền của ai tôi không lấy nhưng tiền của ông ta tôi lấy, cô bán được bao nhiêu tiền đều chuyển vào tài khoản này cho tôi. Số còn lại coi như tiền thưởng. Mà... Trung thực một chút, đừng gian dối nêu không đừng trách tôi."

Chờ đi ra ngoài, Cố Ngạo ôm bụng cười đến khoái chí:

"Ha ha, vợ của anh hôm nay thật là ngầu nha. Em đánh hay lắm, giỏi lắm! Đã vậy em còn rất biết kinh doanh nha. Quéo quèo, tính sơ sơ anh thấy chúng ta lời chứ không lỗ đâu."

"Cười cái gì chứ! Tại em bực thôi, ai bảo họ chọc em chi. Làm mất hứng mua đồ muốn chết. Đi, qua chỗ khác mua đồ."

Không còn bộ dáng nhe nanh múa vuốt nữa mà lại trở về đúng chuẩn chàng vợ thẹn thùng, cười tủm tỉm khi được chồng khen. Trang Dụ trình lật mặt cũng đỉnh không hề thua kém chồng mình.