Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 446: Nồi nào úp vun nấy!




Vào siêu thị, Trang Bảo vui vẻ lôi kéo tay Trang Dụ, miệng tíu ta tíu tít:

"Tiểu Dụ, chúng ta đi mua đồ ăn vặt đi. Dạo này Hàm Hàm không chịu cho anh Bảo ăn kẹo ngọt ngọt a, toàn bắt anh uống sữa bò không. Anh ngán muốn chết luôn vậy đó. Toàn bộ bánh kẹo đều đem cho bé Gấu với bé Thỏ hết. Hừ! Anh Bảo mang bầu chứ có phải con nít đâu mà uống sữa miết."

Vỗ vai anh trai, Trang Dụ cười cười gật đầu đồng ý:

"Dạ được! Em cũng muốn mua chút đồ ăn cho tụi nhỏ. Đặt biệt là Đông Đông, thằng bé đôi khi thèm ăn cái này cái kia mà không dám nói với em. Em bây giờ phải ra sức bù đắp cho thằng bé để thằng bé hết e dè với mình nữa. Mà nha, anh hai bắt anh Bảo uống sữa là đúng đó. Bởi vì uống sữa sẽ giúp em bé thông minh, da trắng trẻo mịn màng. Ăn bánh kẹo nhiều sẽ làm em bé sinh ra bị súng răng đó."

Nghe mấy lời cậu nói, Trang Bảo suy ngẫm hồi lâu thì chợt nhớ ra chuyện gì đó mới bật thốt lên:

"Ah... anh Bảo nhớ rồi! Hèn gì bé Thỏ hồi đó mới sinh không có cái răng nào. Thì ra là do anh lén ăn kẹo nên răng bé Thỏ rụng hết từ trong bụng. Không ngờ kẹo lại độc dữ vậy luôn. Ối mà thôi kệ, bé Thỏ sau mấy tháng vẫn mọc răng đó thôi. Rụng nhiêu đó rụng, miễn mọc lại là được. Anh Bảo vẫn muốn ăn kẹo ngọt ngọt ngon ngon."

Cái lý do gì ngộ vậy trời? Trang Dụ đau đầu không biết nên giải thích thế nào. Vì vốn con nít mới sinh ra làm gì có răng để sâu. Nhưng hồi nãy cậu vừa lừa Trang Bảo ăn kẹo nhiều làm con sinh ra bị sâu răng. Giờ làm sao là làm sao?

Trang Dụ đứng ngây ngốc một lúc rồi xoay qua nói với Cố Ngạo.

"Chồng ơi, em bị khùng rồi!"

Anh không nhịn được cười ha hả vì chàng vợ ngốc của mình. Xoa xoa đầu cậu, anh thì thào:

"Có ai khùng mà đẹp trai, đáng yêu như em đâu. Triết lý sống của anh Bảo là ở trên mây không thì dưới bảy tất đất, em người thường sao mà hiểu được. Cái đó để anh hai lo liệu, vợ chồng mình đi chơi riêng đi. Lâu lâu mới có dịp vui mà!"

"Ế ế... ai cho? Anh Bảo không cho tiểu Ngạo cướp tiểu Dụ đi nha. Rõ ràng tiểu Dụ lên kèo đi với anh trước rồi. Em cút xéo qua chỗ khác chơi."

Tự nhiên đang lơ đãng có chút xíu mà bị mất em trai yêu dấu, Trang Bảo tức tối kéo Trang Dụ đứng ra sau lưng mình, phồng mang trợn má lên như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đem anh ra xé xác. Cố Hàm thở dài, khuyên can vợ mình:

"Bảo Bảo ngoan ngoãn trả vợ cho người ta đi. Vợ chồng chúng ta đi riêng, bồi đắp thêm tình cảm. Em muốn mua gì anh cũng chìu em hết. Được chưa!"

Giữa chồng và em trai nhất thiết chỉ có thể chọn một, Trang Bảo do do dự dự vẫn quyết định chọn chồng mình. Vì chồng là của riêng mình còn em trai là vợ của người ta rồi. Em trai thì lâu lâu gặp cũng được còn chồng mất là mất luôn.

"Thôi được! Trả tiểu Dụ cho em nè! Tiểu Ngạo lo mà chăm em trai bảo bối của anh Bảo cho thật tốt đó. Lát nữa em nhớ cho anh mượn tiểu Dụ tâm sự thầm kín chút nha. Ha ha, từ này Bảo đại gia ta lại được ăn kẹo thỏa thích."

Niềm vui ấy mới vừa chớm nở đã bị Cố Hàm làm cho lụi tàn:

"Ai nói anh cho em ăn bánh kẹo thỏa thích? Anh cho em mua thôi, ăn vẫn phải hạn chế. Em có biết ăn kẹo nhiều sẽ làm con chúng ta phì như cục mỡ không? Em thử tưởng tượng xem, con mình bụng mỡ cỡ như mẹ mình thì thế nào. Em có muốn hai đứa con gái thiên thần chúng ta giống mẹ không?"

Nụ cười trên môi dần biến mất, Trang Bảo bắt đầu trí tưởng tượng phong phú. Con của cậu cái bụng và cái mặt giống Uông Nguyệt Hoa, nhe răng cười thiệt tươi, lắc eo mỡ động đậy. Trang Bảo lắc đầu lia lịa:

"Không không không,... con em đáng yêu chứ sao lại giống mẹ được. Bảo Bảo không chịu, không ăn kẹo nữa. Bảo Bảo cai kẹo vì tương lai tươi sáng của hai cô công chúa cục cưng của chúng ta. Mập không xấu nhưng giống mẹ thì không đẹp. Nụ cười của mẹ,... như phù thủy bắt bạch tuyết ăn táo độc vậy đó. Hàm Hàm... ông xã!"

Tưởng tượng đã, Trang Bảo giãi đành đạch mếu máo muốn khóc như thể con mình mặt định sinh ra giống bà nội rồi vậy. Cố Hàm cười cười, vòng tay ôm eo cậu vừa đi vừa an ủi:

"Bảo Bảo đừng sợ nha, con chúng ta sinh ra không giống mẹ đâu à là giống Bảo Bảo đó. Ngoan ngoãn nghe lời anh ít ăn bánh kẹo lại là mọi chuyện đều ổn hết. Anh không cấm em ăn nhưng ăn phải có chừng mực. Bảo Bảo hiểu chưa?"

"Ân, em hiểu rồi!"

Vậy là Trang Bảo nghe lời chồng trong tích tắt liền, khịt khịt mũi cà nịu cà nịu theo chồng đi chơi, quên luôn thằng em trai của mình. Trang Dụ há hốc mồm nhìn trăng trối theo bóng dáng hai vợ chồng anh trai đi khuất dần trong đám đông.

"Anh hai thật giỏi! Chỉ vài câu đơn giản là thuyết phục được anh Bảo luôn. Quá nhanh quá nguy hiểm."

"Vợ chồng thì phải hiểu ý nhau thôi. Anh hai coi vậy chứ trong người không có được bình thường, đặc biệt là não bộ. Ta nói nồi nào úp vun nấy, cũng như anh và em. Đẹp đôi quá trời mà. Ha ha!"

Khịa anh trai xong lại bậc sang chế độ tự luyến, trên đời này chỉ có một mình Cố Ngạo thôi chứ không ai vào đây nữa. Trang Dụ gật gù, khoác tay anh kéo đi:

"Được, được! Anh nói gì cũng đúng! Đi chơi thôi, đứng ở đây phí thời gian chúng ta lắm."

"Ok bà xã đại nhân! Em có muốn anh bồng anh bế kiểu công chúa không? Đi siêu thị kiểu mới cho thiên hạ trầm trồ."

"Miễn đi! Sức nặng em bây giờ ngàn cân không có nhẹ như xưa đâu. Anh vỗ béo em quá giỏi mà. Với lại em muốn yên bình mà đi chơi, không thích bị người khác nhìn ngó với ánh mắt khác thường đâu."

"Không cho thì thôi! Moa! Giờ vợ muốn đi đâu?"

Lợi dụng hôn cậu giữa chốn đông người mới chịu, Trang Dụ ngượng ngùng kéo khăn che đi khuôn mặt hồng hồng, nói lí nhí:

"Đi mua đồ chơi cho tụi nhỏ trước đi!"

..............................:>>

Dạo này càng ngày càng u mê cặp đôi chén bác rồi a. Thêm Boss và trợ lý tiểu Đông của anh ta. Hic hic! Mô phật, tập trung ôn thi. Đầu óc thanh tịnh!:>>