Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 406: Cô không hiểu gì cả




Tiểu Kỳ bị mấy nhóc hành hai ngày nữa thì Đông Đông được xuất viện về nhà nên đám nhóc tạm tha, không quấy phá ả nữa. Với lại dạo này phải đi học, trốn hoài nhà trường mời baba lên uống nước trà nữa mắc công bị ăn mắng. Mặt dù có hơi hôi thối nhưng quả thật thuốc của đám nhóc có hiệu quả. Thế là, ả liền xin mấy nhóc một hủ tự thoa. Nếu như biết nguyên liệu làm được hủ thuốc đó là từ những thứ gì chắc chắn ả sẽ tức chết. Đám nhóc cười trộm, đi trộn combo luôn cho ả 10 hủ thuốc, lấy đủ 10 loại nước tiểu nhân đạo.

Cố Ngạo bồng Đông Đông về nhà, mọi người vui mừng chạy ra đón bé.

" Ấy du, cháu của bà về rồi. Mau vào, mau vào, bà nội chuẩn bị rất nhiều món ngon cho Đông Đông đó. "

" Dạ, con chào bà, chào mọi người. Đông Đông mới về ạ. "

" Ngoan quá, cưng gì đâu ấy. "

Anh để cậu ngồi với Đông Đông trước còn mình đem đồ đi cất, nghĩ nghĩ anh qua phòng tiểu Kỳ báo một tiếng. Dù ả ta thế nào thì ả vẫn là mẹ ruột của Đông Đông.

" Đông Đông được xuất viện về rồi đấy. Cô bây giờ cũng đi lại được chút đỉnh rồi, có muốn xuống lầu xem thằng bé không? Sẵn tiện ăn cơm luôn với gia đình. "

" Tôi không đi! Mặt mũi bị các người làm be bét thế này, tôi còn dám đi gặp ai? "

Cô ả chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài mà không hề đếm xỉa tới con. Anh thật không thể ngờ, trên đời còn có loại mẹ như cô ta, loại mẹ chó chê mèo mửa. Thật tội nghiệp cho Đông Đông. Anh lắc đầu, không nói thêm gì nữa đi xuống lầu cùng vợ con. Hôm nay cho cô ăn cháo trắng nữa, đáng đời.

Ngồi trong bàn ăn mấy nhóc nhiều chuyện kể việc mình trả thù ra sao cho Đông Đông nghe. Đặt biệt là hai nhóc con Minh - Tinh, luyên thuyên cái mồm không ngưng nghỉ.

" Trồi ôi, em không biết đâu, lúc mà tụi anh bị tán sấp mặt í, tụi anh như đứng hình, hồn bay phách lạc, lang thang giữa chợ vậy đó. Cái cái... cha ghê lắm, vô an ủi tụi anh cái quá tán cho dì í mũi xẹp lép như trái chuối dập, mặt sưng phù, hai cái mông ôi giồi ôi ghê lắm cả chân nữa làm dì ta không đi được luôn. Baba anh thì chơi trò thâm sâu hơn, 3 hôm nay cho dì í ăn cháo trắng không hà. Giờ mặt dì í còn trắng hơn cả tờ giấy ấy, ha ha. "

Hai nhóc thì cười nhưng Đông Đông chỉ gật đầu, cảm giác không có gì vui hết a. Mẹ tuy không tốt, cơ mà bé cũng không muốn mẹ bị đánh như vậy. Chắc mẹ giờ đói lắm nhỉ? Đói rất khó chịu a!

Nghĩ nghĩ Đông Đông đem cái đùi gà định ăn của mình bỏ vào chén để dành. Ăn no rồi, Đông Đông chỉ chỉ mấy kiếng thịt bò:

" Baba, bỏ vô chén con vài miếng thịt bò nha. "

" Được, để baba gấp cho con. "

" Dạ, Đông Đông cám ơn baba. "

Đông Đông trèo xuống người anh, cầm cái chén muốn đi. Trang Dụ biết nhưng vẫn hỏi bé:

" Đông Đông không ăn ở đây, đem đồ ăn đi đâu vậy con? "

Bé ngập ngừng, dù không muốn nhưng vẫn phải nói dối baba. Bé sợ baba biết rồi sẽ không cho bé đem đồ ăn cho mẹ.

" Con... con để dành lát đói ăn nữa. Đồ ăn hôm nay rất ngon a. "

" Ừm, vậy con bê cẩn thận đấy. "

Cậu hỏi vậy thôi chứ không làm khó Đông Đông để làm gì. Cậu hy vọng sự bao dung, yêu thương của Đông Đông có thể làm thay đổi được con người tiểu Kỳ. Có thể cô ta quá hận người chồng kia nên đối xử không tốt với Đông Đông vậy thôi. Đã làm mẹ, chắc cô ta không đến nỗi ác độc vậy đâu.

Đông Đông cẩn thận bê chén thức ăn đến phòng cô, bé đẩy cửa đi vào, giọng non nớt gọi cô:

" Mẹ... ee... con đem đồ ăn tới cho mẹ nè. Mẹ mấy nay có khỏe không mẹ? "

Ả lườm lườm bé, đã bị hành tới nông nỗi vậy còn cố lên giọng quát.

" Mày còn dám vác xác vào đây gặp tao? Cũng do mày mà đám người đó mới hại tao ra nông nỗi này. Mày nhìn đi cả người tao bây giờ thành bộ dạng quỷ quái ma chê quỷ hờn này rồi. Mày vui chứ? Hả... "

Bị quát, Đông Đông sợ hãi giữ chặt cái chén để không bị rơi. Lấy hết dũng khí, bé đi tới đặt nó lên bàn:

" Con... con xin lỗi mẹ. Mẹ chắc đói rồi, con có mang đùi gà với thịt bò để mẹ ăn tẩm bổ nè. "

" Biến... "

" Dạ... con đi ngay, mẹ đừng giận. "

Nói rồi bé nhanh chân chạy ra ngoài, trước khi đóng cửa còn cố liếc nhìn cô một cái xem cô có ăn không.

Ả chửi thì chửi bé vậy nhưng ăn vẫn ăn. Vừa ăn ngấu nghiến ả vừa chửi rủa Đông Đông:

" Cái thằng quỷ nhỏ, khốn kiếp. Tao hận mày, hận cả cái gia đình này. Mày đừng tưởng như vậy tao sẽ tha cho mày. Hừ! "

Đông Đông mặt buồn thiu, vò vò vạt áo đi lòng vòng. Bây giờ mẹ không cho bé ở đó, cha baba với mấy anh còn ở dưới chưa lên, bây giờ bé không biết đi đâu. Trang Dụ và anh đi tới thấy vậy liền ôm bé lên, quan tâm hỏi han bé:

" Đông Đông sao lại đứng ở đây? Con mới khỏi bệnh phải vào phòng nằm nghỉ nha "

" Tại, tại con không dám vào? Con tùy tiện vào phòng của baba như vậy là xấu, baba sẽ giận. "

Cố Ngạo phì cười, xoa xoa đầu bé:

" Con đó, suy nghĩ đi đâu không hà. Con muốn vào thì vào, con vào phòng cha chứ có phải vào phòng người lạ đâu mà sợ. Đi, cha bế con vào. "

Anh nhẹ nhàng để Đông Đông nằm xuống giường, yêu thương hôn lên má bé. Cậu thì vẫn cảm thấy bé không vui, làm mình có hơi lo.

" Đông Đông con buồn vì chuyện của mẹ phải không? Baba biết con đem đồ ăn cho mẹ chứ không phải để dành ăn gì hết. Có phải mẹ lại mắng con không? "

Đông Đông lắc đầu: " Dạ mẹ không có làm gì con hết. Tại... tại con thấy tội nghiệp mẹ thôi. Chắc mẹ đau lắm! Đông Đông xin lỗi vì đã giấu baba, baba đừng giận Đông Đông nha. "

Nhéo nhéo mũi bé, cậu cười cười:

" Con ngốc quá, baba giận làm chi a. Con trai của baba thật tốt bụng, biết hiếu thảo với mẹ nà. Baba thương còn không hết ấy chứ. Nhưng con sau này không có được nói dối baba như vậy nữa, con muốn gì baba sẽ đáp ứng. "

" Dạ, Đông Đông cám ơn baba! "

Dỗ bé ngủ say, cậu mới kêu anh mở camera phòng tiểu Kỳ cho mình xem. Không lý nào ả không la con thì làm sao con buồn như vậy được. Cậu phải làm cho ra lẽ. Xem xong, cậu tức muốn hộc máu:

" Cô ta đúng là điên rồi. Chẳng những không cảm ơn Đông Đông mà còn mắng chửi. Em lần này không nhẹ nhàng vầy đâu. Tối nay em sẽ cho ả chạy xúc quần, dù có mệt cũng phải lăng lê bò lết... "

Cố Ngạo nhướng nhướng mày, dùng ánh mắt mạc danh kỳ diệu nhìn cậu:

" Em muốn làm gì vậy bà xã? "

" Lát nữa anh sẽ biết. Anh đi pha cho em ly nước cam, em cần gấp. "

" A... ha ha... anh đi liền. "

Cố Ngạo tò mò lắm mà không dám nán lại thêm, ý vợ là ý trời không được cãi lời. Anh đi pha nước cam còn cậu qua phòng Cố Hàm xin một ít thuốc xổ. Tới lúc thấy cậu bỏ nó vào ly nước cam anh mới hiểu ra vấn đề. Vợ anh chơi chiêu này thốn lắm nha.

Trang Dụ tự tay đem nước cam qua phòng cô, lấy danh nghĩa của anh mà đem. Mấy thôi ả nghĩ là cậu đem hất đổ thì hư hết kế hoạch.

" Chồng tôi nghĩ còn chút tình nghĩa với cô nên kêu tôi đem nước cam tẩm bổ cho cô này. Uống đi, để thông họng còn sức chửi mắng người ta. "

Ả hận ý nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi:

" Anh nói vậy là có ý gì? "

" Ha, cô phải hiểu chứ, hỏi tôi làm gì a? Đông Đông thương cô, có lòng hiếu thảo đem đồ ăn đến cho cô vậy mà cô nở lòng mắng con. Cô mắng dữ lắm mà, sao còn ăn làm gì? "

Ả cười khẩy, xem cậu chẳng ra gì:

" Ha! Anh đây là đang dạy đời tôi sao? Tôi không cần anh dạy. Nó ngu thì nó chịu, tại nó mà tôi mới ra nông nỗi này thì cớ gì tôi phải mang ơn nó. Thật nực cười! "

Cậu lắc lắc đầu: " Cô không hiểu gì cả. Hazz, tôi hy vọng từ đây tới khi cô chết cô sẽ nhận ra mình sai chỗ nào. "

Xong chuyện, cậu nhếch mép cười tà đi ra ngoài. Ả ta lại ảo tưởng nghĩ Cố Ngạo có ý với mình, vui vẻ tu hết nước ly nước cam vào bụng. Chưa được năm phút sau, ả ôm bùng, dùng hết sức bò vào nhà vệ sinh. Mỗi lần đi ả chỉ muốn khóc vì mông quá đau, thốn đến tận biển sâu.

Trong phòng, Trang Dụ ngồi tựa vào lòng anh, canh đồng hồ đúng 1 tiếng đồng hồ mới gọi điện kêu xe cấp cứu tới rước cô ta đi. Cách trả thù này hơi bay mùi một chút nhưng khá hiệu quả a, sức công phá ghê gớm!