Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 394: Đâu có dễ ăn vậy!




Hôm nay đã là ngày thứ ba ả tiểu Kỳ vào nhà Cố gia ở rồi. Ả ta vô cùng sốt ruột, đi đi lại lại tính toán xem nên làm gì để dụ Cố Ngạo mê luyến mình mà bỏ Trang Dụ trong thời gian sớm nhất.

" Mình không thể cứ thụ động trông chờ vào tên quỷ nhỏ này được. Nó ngoài việc đêm đến ngăn vợ chồng hai người đó không làm ăn gì được với nhau thì chẳng còn tích sự gì cả. Mình nhất định phải làm gì đó để Cố Ngạo sập bẫy mới được. Làm sao đây, làm sao đây? A, haha, có rồi có rồi. Cứ trực tiếp cho Cố Ngạo xem full là được. Mỡ đã dâng tới miệng, mình không tin anh ta không có cảm giác gì với mình. "

Ả âm thầm tính toán kế hoạch xong xuôi rồi bước vào nhà tắm xả nước, thoát y chui vào bồn. Từ trong phòng tắm, ả gọi với ra ngoài:

" Tiểu Đông, mày vào đây tao biểu. "

Đông Đông đang ngồi xếp gọn quần áo, đồ chơi, vật dụng mà hôm qua cha với baba mua cho mình thì nghe tiếng the thé của cô gọi mình. Bé nhanh chóng trèo xuống giường, ba chân bốn cẳng chạy vào nhà tắm. Miệng bi ba bi bô trả lời lại cô:

" Dạ, con tới liền! Mẹ đợi con xíu... Mẹ gọi con có chuyện gì không ạ? "

Bé có phần sợ cô đứng nép nép bên cửa phòng, cô vờ mệt mỏi, gạt bé:

" Mẹ tự nhiên thấy chống mặt quá. Mày đi qua kêu cha đến, nói là mẹ chóng mặt sắp xỉu trong nhà tắm rồi, đi không có nổi. Mày đi lẹ đi! "

Đông Đông nhíu nhíu mài, rõ ràng mẹ vừa nãy còn khỏe dữ lắm mà ta, sao chưa đầy một phút đã đổ bệnh rồi. Hông lẽ mẹ bị bệnh thần kinh giống như trong phim ta. Chắc vậy rồi, anh Minh anh Tinh nói mấy người hay nổi nóng đánh người là những người bị bệnh về não, phải đưa vô bệnh viện tâm thần nhốt ở trỏng luôn. Cơ mà, cơ thể mẹ xấu quá đi, không có đẹp bằng baba gì cả.

Chờ hoài mà không thấy Đông Đông đi, cô ả nổi nóng quát lớn:

" Mày có đi ngay không thì bảo. Đứng chần ngần ở đó làm gì hả? Mày không đi một lát tao đánh mày no đòn. "

" Dạ, dạ con đi liền. Mẹ đừng giận! "

Thiệt luôn, mẹ bị thần kinh rồi. Đông Đông sợ bị đánh chạy qua phòng Cố Ngạo:

" Cha ơi, cha ơi! Mẹ bị bệnh thần kinh, sắp xỉu trong nhà tắm rồi. Giờ mẹ đi không có nổi. Cha qua cứu mẹ, đưa mẹ vô bệnh viện tâm thần liền đi cha. "

Cố Ngạo khó hiểu với mấy lời bé nói, sắp xỉu mà bị bệnh thần kinh đưa vô bệnh viện tâm thần. Chấm hỏi thật sự. Anh ôm bé lên, gắng hỏi lại để hiểu vấn đề:

" Ý con là sao Đông Đông? Nói rõ cho cha nghe lại lần nữa xem. "

" Dạ, ý con là mẹ chóng mặt sắp xỉu trong bồn tắm, cha qua đưa mẹ đi bệnh viện tâm thần ạ. "

Trang Dụ nghe bé nói vậy dù biết người ta gặp nạn nhưng vẫn không nhịn đuoqwcj phì cười. Có xỉu không thì đưa vào bệnh viện thường khám ai lại đem vô bệnh viện tâm thần. Chắc con nó nghĩ chóng mặt liên quan đến cái đầu có vấn đề. Ha ha!

" Con trai của baba sai rồi. Chỉ có người tâm thần mới đưa vào viện tâm thần thôi. Mẹ con nghỉ ngơi lát là khỏe lại ấy mà. Ông xã, chúng ta mau qua xem tình hình tiểu kỳ như thế nào đi. "

" Ừm, anh biết rồi. "

Anh ôm Đông Đông cùng Trang Dụ đi xem cô ả thế nào để có gì còn giúp đỡ. Đến trước cửa phòng anh đột nhiên ngừng lại, tay đưa ra cản không cho cậu đi vào. Cậu nhíu mài, xoay qua hỏi anh:

" Anh bị sao vậy, tự nhiên không vào trong a? Bộ anh chờ người ta có chuyện thật rồi tới hốt xác hả? "

" Không phải đâu, nãy con có nói tiểu Kỳ trong phòng tắm mà. Lỡ em ấy không mặc đồ mà mình đờn ông vô thấy hết của con gái thì kì lắm. Em ấy còn phải đi lấy chồng mới nữa, giữ giá chút vẫn hơn. "

" Vậy bây giờ mình tính sao đây anh? "

" Để anh tính!"

Cố Ngạo chợt nhớ ra trong nhà này còn sót lại một người thuộc giống cái, bây giờ có thể nhờ vả được.

" Anh có cách rồi, bây giờ em đi kêu mẹ lại đây đi. Mẹ giúp mình được, đều đàn bà con gái với nhau đỡ ngại hơn. "

" Anh thông mình quá, em đi liền. "

" Chậm chậm thôi, ngã bây giờ. "

Cậu khen ngợi anh xong liền nhanh chóng qua tìm Uông Nguyệt Hoa kêu gọi sự giúp đỡ. Bà nghe tin thì lò tò theo cậu, hất hất mặt lên:

" Tiểu Ngạo muốn mẹ làm gì đây? Con mà cũng biết ngại, giữ giá cho người ta nữa cơ. Mẹ nghe là biết con đang nói dóc rồi. Khai thật đi, lý do vì sao con không vào? "

Mẹ này có cần hỏi quạch tẹt ra vậy không chứ. Đúng là, không chuyện gì có thể qua mặt được bà.

" Thì tại con sợ vợ con thấy chứ sao. Lỡ đâu em ấy chê làm thụ cực quá cộng thêm thấy cơ thể phụ nữa rồi thẳng băng lại thì chết con. "

" Ha ha, tóm lại là con ghen chứ gì. Mẹ không tin đã làm thụ bị ấy ấy nhiều năm thế này còn thẳng lại được. Cúc dùng muốn banh rồi, chơi phụ nữ đâu còn sướng nữa. Ha ha, dấm chua của tiểu Kỳ con muốn ăn cũng ăn không được. "

Hai mẹ con nói chuyện làm cậu mắt chữ a mồm chữ o luôn. Cái nhà này bao nhiêu chuyện xấu đều tập trung hết vào hai người này, lý do lý trấu gì cũng nói cho được. Sao trước kia hai người này không đi làm luật sư luôn đi. Cãi trăm phần trăm thắng kiện.

Bà cười ha hả, chuyển qua chọc cậu:

" Con dâu không nói mẹ cũng biết con nghĩ gì nha. Con đang nghĩ tại sao mẹ với tiểu Ngạo không đi làm luật sư chứ gì. Con biết sao không, tại vì đầu óc mẹ với nó đã đen sẵn rồi đi làm luật sư thì trắng sẽ cãi thành đen hết a. Nhiều người vô tội bị xử oan thì nghiệp nặng lắm. Ha ha, đi làm giang hồ vui hơn. "

" A ha ha, mẹ mau vào giúp tiểu Kỳ che chắn lại đi. Xong rồi thì kêu vợ chồng tụi con vào giúp. Mẹ lần quần ở đây chắc tiểu Kỳ chết tám kiếp rồi đó. "

" Biết rồi, biết rồi! "

Nghe tiếng bước chân, ả tưởng Cố Ngạo đi vào liền cố gắng diễn sâu, anh càng hết sức ra mà ỏng ẹo.

" A, đau đầu quá... "

Uông Nguyệt Hoa vào thấy cảnh này thật sự mà nói thấy gớm muốn chết, con gái con lứa không biết kín đáo gì cả. Tắm thôi có cần banh dữ vậy hôn. Bà lấy khắn tắm định phủ lên người cô nhưng chưa chi đã bị cô với tay câu cổ, cọ tới cọ lui, bưởi cọ bưởi. ( Hắc hắc!)

" Á, con làm gì vậy tiểu Kỳ. Buôn dì ra! "

Cảm giác là lạ, ả buôn ra nhìn kĩ mới phát hiện người vào lại là Uông Nguyệt Hoa. Định la làng rồi nhưng còn đang diễn phải diễn tiếp, nếu không lộ tẩy mất.

" A, con xin lỗi! Con nhức đầu quá dì ạ. "

" Ừ ừ, dì biết. Dì choàng khăn tắm che người cho con đã. Choàng xong bà lớn tiếng gọi anh vào: ]

" Tiểu Ngạo xong rồi, mau vào đây phụ mẹ coi con. "

Sợ khăn tắm rớt giữa chừng, bà dùng sức nắm chặt làm ý định vừa nảy mầm của cô bị chết ngay tức khắc. Anh tới phụ bà khiên ả bỏ lên giường, đắp mền lại kín mít không để lộ chút điểm nhạy cảm nào.

" Em thấy sao rồi tiểu Kỳ, anh đi qua gọi anh hai khám giúp em. "

Ả xanh mặt vội vàng cản anh lại, tay với kéo cổ áo anh vô tình ả thấy được những vết xanh xanh đỏ đỏ cùng dấu răng sau trận chiến kịch liệt tối qua cậu tặng anh. Nén cơn phẫn nộ trong lòng, ả lắc đầu:

" Dạ, không cần đâu. Em mệt nằm chút là khỏe ấy mà. "

Anh đã là hoa có chủ nên rất giữ ý giữ tứ, gỡ tay cô ra nhét lại vào chăn, kéo kéo áo mình chỉnh lại cho chỉnh tề.

" Đâu có được, bệnh là phải chửa. Anh đi gọi anh hai. "

" Anh... "

Một lúc sau, Cố Hàm khám cho cô thấy không có bệnh gì cả, nghĩ nghĩ chắc cô suy nhược cơ thể tuột can xi, phải chích thuốc thôi. Vốn cho uống thuốc cũng được nhưng lần trước cô nói xấu vợ anh thù này anh nhất định phải trả. Anh dùng cây kim to nhất, bự nhất, không đợi cô kịp phản ứng nhanh chóng tuột quần cô đâm thẳng vào một góc 90 độ. Ả đau điến người, á một cái ngất luôn tại chỗ.

" Anh hai có cần ra tay nặng dữ vậy không a? Chật nát mông con nhỏ. "

"" Bảo Bảo của anh bị ức hiếp thì mũi kim này có là gì đâu. Anh đã nhẹ tay lắm rồi đấy. Anh sẵn còn giúp em ấy trị bệnh nữa mà. "

Hazz, ta nói quân tử báo thù 10 năm chưa muộn là đây. Cố Ngạo tặt lưỡi, đem vợ con nhanh chóng rời khỏi phòng. Ở lâu sợ anh hai lên cơn tiêmcho vài mũi chắc chết.

Ha ha, người tính chẳng bằng Cố Ngạo tính. Muốn dụ anh đâu có dễ, chỉ có Dụ Dun của anh mới dụ được anh thôi.