Dương Tuấn nằm trong bệnh viện cả tuần lễ được Tạ Huân chăm sóc vô cùng chu đáo. Sáng sớm Tạ Huân sẽ mang đồ ăn sáng đến cho cậu rồi mới đi học, nghỉ trưa liền chạy qua bệnh viện đưa cơm trưa xong đi học tiếp, chiều tắm rửa này nọ đem đồ ăn qua rồi ngồi nói chuyện với cậu đến khi nào cậu ngủ mới về. Anh còn giúp cậu chép bài tập, giảng kĩ lại bài học cho cậu. Dương Tuấn thấy cũng tội cho Tạ Huân lắm, có khuyên anh không cần đến mà vẫn không được nên thôi. Hôm nay là ngày cậu xuất viện anh thu thập đồ đạc, đưa cậu ra xe, Tạ Huân dặn dò đủ thứ trên đời:
" Lát về ăn cơm xong em nhớ uống thuốc đó. Tối thì đi ngủ sớm, em cảm thấy chưa khỏe thì mai không đến trường cũng được. À về nhà nhớ gọi điện cho anh. "
Dương Tuấn gật gật đầu, cười cười hạnh phúc:
" Em biết rồi, anh cũng nhớ giữ gìn sức khỏe đó. Về nhà em sẽ gọi điện cho anh liền. Sắp đến giờ học rồi, anh đến trường đi, dạo này em làm phiền anh quá trời. Cám ơn anh nha! "
Tạ Huân kề sát tai cậu nói nhỏ:
" Không cần cám ơn đâu. Em là người yêu của anh mà. Đi đường cẩn thận! "
Dương Tuấn đỏ mặt, ngượng ngùng vào trong xe để Cố Hàm chở mình về nhà. Cậu cười tủm tỉm, công nhận Tạ Huân dịu dàng, yêu thương cậu ghê. Cố Hàm nhìn cậu qua kính chiếu hậu rồi lắc đầu cười trừ. Xem ra, a Tuấn nhà mình sắp phải gả về nhà chồng rồi. Cũng đúng thôi, trai lớn gã chồng là chuyện bình thường.
Đến nhà, việc đầu tiên cậu làm là báo tin bình an cho Tạ Huân biết. Mọi người đá mắt nhìn nhau đầy ẩn ý vài giây rồi kéo cậu đi tổ chức buổi tiệc nhỏ xả xuôi giúp cậu. Ăn no nê, hai nhóc tiểu Minh và tiểu Tinh kéo cậu về phòng tra khảo. Tiểu Minh nhịp nhịp chân:
" Anh Tuấn, có phải anh với anh Huân đã xác định quan hệ yêu đương rồi đúng không? Dạo này em qua thăm thấy hau người thân thiết, yêu thương nhau dữ lắm rồi nhen. "
" Làm gì có, tụi anh chỉ là bạn bè bình thường thôi hà. Mấy em đừng có suy nghĩ lung tung. "
Tiểu Tinh trề trề môi, nhìn cái bộ dáng yểu điệu, hạnh phúc ra mặt thế kia muốn lừa gạt con nít 3 tuổi chắc.
" Anh lừa được ai chớ không lừa được tụi em đâu. Không có bạn bè nào mà chăm sóc anh kĩ càng thế kia. Trội ôi, có hôm tụi em còn thấy hai người hôn môi với nhau nữa kìa. Khai thật đi anh giai ơi. "
Biết mình giấu không được nữa, Dương Tuấn đành miễn cưỡng thú nhận:
" Ừm... thì bọn anh chính thức làm người yêu của nhau rồi. Ngay cái hôm mà anh bị đánh nhập viện ấy, Huân tỏ tình với anh. Lúc đó anh cũng sốc lắm, không ngờ anh ấy có cảm tình với mình luôn í. "
Hai anh em nhìn nhau, đắc ý cười ha ha.
" Tụi em quả nhiên là thiên tài trong tình yêu. Hí hí, anh Tuấn giỏi lắm, mới ba ngày mà đã cua được anh Huân rồi. Vậy anh ấy chịu làm vợ anh luôn hả? Hai người dự định khi nào ra mắt gia đình? Khi nào cho tụi em uống rượu mừng đây? "
" Cái này thì ngược lại, anh ấy muốn anh làm vợ của anh ấy. Ảnh hứa hẹn là sau khi tốt nghiệp đại học xong hai người sẽ kết hôn a. Các em có cách nào giúp anh chuyển lại vai vế được không? Mặt dù anh rất vui khi được đáp lại tình cảm nhưng anh có tìm hiểu sơ sơ, làm thụ đau dữ lắm mà anh thì sợ đau a. "
Hai nhóc đồng thanh hô lên:
" Cái gì? Anh ấy đòi làm chồng của anh. Trời ơi, anh Tuấn sao anh dễ dãi quá vậy? Anh phải cứng rắn đòi làm chồng anh Huân cơ, thế này thì nửa đời sau của anh phải chịu làm kèo dưới đó nha. Bọn em không có cách nào giúp anh đâu. Tụi em còn tưởng anh sẽ là người duy nhất trong nhà lùn hơn vợ chớ. Xem ra, muốn làm công của người ta thì phải cao hơn thụ. Thôi anh chấp nhận số phận đê. "
Nghe hai nhóc nói vậy, bao nhiêu hi vọng mà Dương Tuấn ấp ủ bỗng chốc tan thành mây khói. Cậu rầu rĩ, lí nhí hỏi hai nhóc:
" Thật sự không có cách nào giúp anh sao? Anh còn tưởng tụi em có cách chớ. Buồn dễ sợ! "
" Ầy, nếu tụi em có cách thì bây giờ người mang bầu không phải là baba mà là cha của tụi em. Tụi em khuyên anh đừng cố phản kháng, cứ chấp nhận số phận mà sống cuộc đời an nhàn đi. Chớ mà phản kháng như baba tụi em là ăn khổ dài dài. Lần nào baba muốn đảo chính cũng bị cha quật te tua, 3 ngày 3 đêm nằm liệt trên giường không đi nổi bước nào luôn ấy. Tội nghiệp, thật tội nghiệp. "
Hai nhóc vỗ vỗ vai Dương Tuấn tỏ vẻ đồng cảm, chia buồn cùng cậu. Tối đó, Dương Tuấn nằm xụi lơ trên giường suy nghĩ thật lâu về lời khuyên nhủ của hai nhóc. Rồi thêm mấy chuyện Trang Dụ đảo chính thất bại và cái kết rất thê thảm cũng đủ hù dọa cậu. Hai nhóc nói đúng, cho dù người đàn ông có ôn nhu đến mức nào một khi đã lên giường thì điên cuồng như con thú hoang, mình càng phản kháng càng ăn đau nhiều. Thôi chịu vậy, coi như số cậu xui. Cậu nghĩ ngợi lung tung đến khi ngủ quên lúc nào cũng không biết luôn.
Ngày hôm sau, cậu dậy sớm đến trường học. Trước khi đi, Uông Nguyệt Hoa dặn cậu phải mời Tạ Huân đến nhà ăn cơm tối để cảm ơn anh đã chăm sóc cậu chu đáo. Dương Tuấn ngây thơ chẳng biết ý đồ thật sự của Uông Nguyệt Hoa nên gật đầu liền. Cậu bước vào cổng trường ai cũng nhìn cậu bằng con mắt sợ hãi, cúi đầu chào cậu còn nhiệt tình hơn chào giáo viên. Từ đó, cậu đã biết mức độ khủng bố của hai nhóc là như thế nào, danh tiếng của cậu tăng lên trăm bậc. Ngồi trong lớp, cậu phát hiện tất cả các cậu bạn con trai đều có quả đầu trọc lóc. Cậu nhớ hai nhóc ra lệnh cạo có một chỏm ở giữa thôi mà ta. Chắc tại xấu quá nên cạo hết để dễ nhìn hơn. Đám con gái còn đỡ đỡ, tuy mất cặp chân mày nhưng còn vẽ lại được chung quy vẫn bình thường. Theo lệnh lớp trưởng, cả đám đồng loạt đứng lên xin lỗi cậu vì đã hành động lỗ mãng, không đúng với cậu. Dương Tuấn cười cười cho qua, xem như cậu bắt đầu làm bạn bè với họ ngày hôm nay vậy. Nhờ vậy cậu mới biết được ả hoa khôi kia đã chuyển trường ra nước ngoài du học vì bị cộng đồng mạng tấn công quá dữ dội. Thôi thì coi như tình địch đáng ghét đã không còn, về kêu mấy nhóc xóa mấy clip đó đi là vừa. Dù sao chỉ 18 tuổi đầu, hành động thiếu chính chắn là chuyện bình thường, tha người cũng là tha cho mình.
Học xong, đên giờ ra chơi Tạ Huân đã đứng trước cửa lớp chờ cậu. Anh vẫy vẫy tay:
" A Tuấn, chúng ta đi ăn cơm thôi. "
Cậu hớn hở chạy ra nắm tay anh xuống căn tin trường.
" Ừm, nay em không có nấu cơm trưa cho anh. Để mai em nấu bù ha. Anh thích ăn gì em nấu. "
" Thôi chờ đến khi em khỏe hẳn đi. Em phải ăn no ngủ kĩ, đừng thức sớm vì anh. Anh đang đi học lớp nấu ăn đó, khi nào ổn anh nấu thử cho em ăn. "
Dương Tuấn gật gật đầu, cười tít mắt dán sát vào người Tạ Huân.
" Được thôi! Anh nhớ nấu ngon ngon đó, nấu dỡ em cười anh xấu hổ đến độn thổ luôn. He he! "
" Em thử cười anh xem, anh sẽ để em hối hận vì dám cười nhạo anh. Đến lúc đó, em cười không nổi đâu. "
" Anh ỷ mạnh ăn hiếp em. Hừ! "
Cậu dẩu dẩu mỏ, làm bộ giận dỗi anh dữ lắm. Tạ Huân thấy bộ dáng này cậu cậu đáng yêu vô cùng, nhìn trái ngó phải không có ai anh thơm lên cái môi mềm mềm hồng hồng kia một cái.
" Em đáng yêu ghê! Anh cảm giác mình càng ngày càng thích em a. "
Bùm... Dương Tuấn mặt đỏ như trái cà chua chín 🍅:
" Anh... anh đáng ghét. Lỡ ai thấy thì sao? "
" Kệ, người ta thấy càng tốt. Anh sẽ để họ biết Dương Tuấn là người yêu của anh, ai ăn hiếp chính là kẻ thù của anh. Hì hì! "
" Dẻo miệng! À quên nữa, bà nội nói mời anh chiều này qua nhà em ăn cơm đó. Anh đi được không vậy? Nếu bận em gọi về báo cho nội biết. "
" Không bận, chiều này anh sẽ qua nhà em. Nhớ cho anh cái địa chỉ. "
" Ok! Em đến đón anh luôn cũng được. Hì hì. "
Hai người vui vẻ ăn vừa ăn cơm vừa trò chuyện vụn vặt với nhau. Tình cảm tuy chưa sâu nặng nhưng cũng dần dần chuyển biến tốt hơn.
.................................:))
Mông phải chuẩn, đít phải cong, công thụ vô trận.