Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 314: Anh thích lắm!




Đuổi Cố Ngạo ra khỏi phòng, Trang Bảo đóng chặt cửa rù rì vào tai Trang Dụ:

" Ngày mai là lễ tình nhân a. Anh Bảo muốn tặng quà cho Hàm Hàm. Quà thì có rồi, cơ mà anh còn muốn viết thư tình nữa. Anh soạn nội dung sẵn á, anh còn ghi ra giấy nháp nữa nè. Tiểu Dụ coi dùm anh có sai chính tả chỗ nào không. Em kiểm tra xong sửa lại để anh viết vô tấm thiệp tình yêu. "

Cầm miếng giấy coi coi chút, Trang Dụ cười chủm chủm, khen ngợi Trang Bảo:

" Anh Bảo thật là sến súa quá nha. Trùi ui, anh vì anh hai mà học chữ luôn a. Anh hai đọc xong bức thư tình này chắc hạnh phúc lắm đây. Tuy là có vài chỗ sai chính tả nhưng không sao. Em lo cho! "

Gãi gãi đầu ngượng ngùng, Trang Bảo uống éo lắc qua lắc lại.

" Tại người ta muốn làm ông xã vui chứ bộ. Tiểu Dụ chắc cũng chuẩn bị quà cho tiểu Ngạo rồi chứ gì. Lâu lâu mình phải ga lăng với ông xã xíu thì ông xã mới thương nhiều. Mấy nhóc cảnh báo anh để chồng lo hoài riếc chồng chán anh đó. Vợ phải thực hiện nghĩa vụ mang lại hạnh phúc cho chồng. Chồng không hạnh phúc là mình múc cám heo ăn. Anh Bảo không muốn ăn cám heo đâu. Dỡ lắm! "

Cậu mặt dần dần cũng đỏ lên, gật gật rồi đi đến mở tủ ra lấy một sấp thư tình.

" Em có viết thư tình như anh vậy đó. Khổ nỗi là chưa có xong, Cố Ngạo cứ vào làm phiền hoài em rất ít thời gian chuẩn bị a. Sẵn hai anh em mình làm cho xong luôn. Ngày mai là đến lễ rồi, chậm nữa là không kịp đó. "

Hai anh em tiếp tục công việc chuẩn bị quà bất ngờ cho chồng. Trang Bảo bậm bậm môi, tay nắn nót viết từng nét từng nét chữ hơi xiêu vẹo lên tấm thiệp tình yêu. Trang Dụ thì ngồi viết xé, viết xé mấy bận mới xong phần thư tình. Đem quà gói tự tay gói kĩ trong hộp, hai anh em nhìn nhau hài lòng, cười rất ư là vui vẻ. Đập tay với nhau:

" Yea! Hoàn thành rồi. Chúng ta sẽ tạo hạnh phúc cho chồng. Hí hí, đem giấu quà cái đã. Chồng mà phát hiện sớm là không còn gì vui luôn. "

Hôm sau, mới sáng sớm bốn anh em đã đi ra dắt vợ đi ra khỏi nhà. Mấy nhóc con thì kéo vợ tương lai về nhà mình tổ chức ngày lễ tình yêu. Uông Nguyệt Hoa nhìn có chút ngưỡng mộ nên kéo chồng đi ăn nhà hàng rồi đến một khách sạn nổi tiếng hấp hôn. Lâu quá không hấp là tìn cảm nguội lạnh hết.

Đến khu tắm suối nước nóng, Cố Ngạo dắt cậu xuống xé, thần thần bí bí dắt che mắt cậu:

" Em không được nhìn liền bây giờ nha. Anh có bất ngờ muốn tặng cho em đó. Đi từ từ! "

Tự nhiên anh làm vậy cậu hơi hơi hồi hộp, không biết anh tặng mình cái gì nữa? Chậm rãi theo anh một lúc thì dừng lại. Cố Ngạo mở cửa một căn phòng ra, dẫn cậu vào trong:

" Xong rồi! Anh đếm tới ba em mở mắt ra nhìn nha. 1... 2... 3. Mở mắt ra nào! "

Đập vào mắt cậu là cả một căn phòng chứa toàn quần áo, giày dép, đủ thứ. Bốn bức tường còn dán hình anh áo trần khoe cơ bắp rắn chắc, nở nụ cười tà mị làm cậu xém xíu nữa máu máu xỉu ngay tại chỗ. Trang Dụ cúi thấp đầu, xoay qua tay đấm yêu vào ngực anh mấy cái, miệng lầm bầm mắng:

" Cố Ngạo sắc lang. Tự nhiên anh đem mấy tấm hình đó dán lên chi vậy? Còn sexi như vậy nữa, anh đây là muốn độc chết vợ mà. "

Anh cười sắc lang, thơm nhẹ lên đôi môi mềm mại của cậu một chút:

" Bởi vì anh chính là đem mình thành quà tặng cho bà xã đó. Em có thích món quà này không? Ôm trọn nguyên con! Anh còn kêu nhà thiết kế làm thật nhiều quần áo để em mang bầu tùy theo tháng, theo kích thước bụng to nhỏ bận a. Ha ha! "

Anh đắt ý nắm tay cậu dạo một vòng tham quan căn phòng cùng đồ dùng. Cậu nhìn thấy mấy thứ này đảm bảo chúng khá đắt tiền so với món quà cậu tặng chắc khác xa một trời một vực luôn. Cậu ngập ngừng hỏi anh:

" Em thích thì có thích đó. Nhưng... Nhiêu đây tốn hết bao nhiêu? Anh lãng phí quá đi. Em làm sao mà trưng dụng hết mấy thứ này a? Tiền kiếm vất vả phải để dành, chi tiêu hợp lý chút. "

" Có gì đâu mà chi tiêu không hợp lý? Anh đây có lấu tiền bao gái gú gì đâu. Chi tiền cho vợ được sống tiện nghi hơn là quá hợp tình hợp lý. Tiền kiếm nhiều không dùng để dành một đống tới chết có đem theo được đâu. Azz! Vợ anh thích cái gì anh sẵn lòng lấy cái đó về cho em. Hạnh phúc của em, niềm vui của em cũng là hạnh phúc của anh a. Bây giờ anh là vật sở hữu của em rồi. "

Tim đập thình thịch thình thịch như lúc vừa mới yêu, Trang Dụ câu cổ anh nhón nhón chân lên kề sát tai anh khẽ nói:

" Anh không phải vật sở hữu của em. Từ trước đến nay anh là người chồng em yêu quý nhất a. Em được nhận rất nhiều, rất nhiều hạnh phúc anh mang đêm cho em. Cuộc đời này gặp được anh, yêu anh, lấy anh, sinh con cho anh là điều mỹ mãn nhất trong cuộc đời Trang Dụ này. "

Như rót mật vào tim, cả hai nhìn nhau chăm chú quấn quýt lấy nhau trao một nụ hôn nồng thắm. Qua giây phút ân ái sương sương, Cố Ngạo lại mở cửa phòng kế bên chuẩn bị một bàn đồ ăn lãng mạn. Anh lại lấy một hộp chocolate nữa tặng cậu:

" Đây là chocolate do chính tay anh cực khổ làm ra đó. Tay anh còn đau bởi vậy không làm đẹp như ý muốn lắm. Bất quá chờ khi khỏe hẳn, anh làm lại nó ngon và đẹp hơn tặng bù em ha. "

Mở hộp chocolate cậu bỏ vào miệng một viên ăn thử, cười híp mắt:

" Ngon lắm! Em rất thích. Anh đến thử một viên nè. Em làm chưa chắc ngon bằng anh đâu. Lâu quá không nấu nướng gì em nghĩ chắc tay nghề mình sa sút rồi. "

Cậu mở túi lấy một hộp quà lớn đưa anh. Hơi hơi, lo lắng giọng cậu nói nhỏ như tiếng muỗi kêu:

" Em... em tặng anh đó. Mấy món quà này không có giá trị nhiều, anh đừng thất vọng a. "

" Quà bà xã tặng là vô giá trị đấy. Ha ha, anh vui quá, phải mở ra xem mới được. "

Bên trong là một cái áo len màu xanh, anh vừa nhìn là biết do chính tay cậu đan. Trong đó còn có một cuốn album, lật ra xem anh cảm giác mình như quay lại từng khoảng thời gian cùng cậu trãi qua. Album là cả hành trình tình yêu của hai người, chỉ duy nhất hai người.

" Em muốn anh giữ nó làm kỉ niệm a. Bảy năm nay chúng ta đi đâu, ở đâu nếu có chụp hình em đều lưu vào album hết. Sao này chúng ta vẫn tiếp tục viết lên kỉ niệm tình yêu. Đến lúc già yếu, không còn sức lực đi đâu nữa em và anh sẽ lật lại xem, kể lại chuyện tình cho con cháu nghe. "

" Ừm, nhất định phải một đời hạnh phúc. A? Đây là gì a? Em viết thư tặng anh a. Tận 7 bức thư, ôi chao anh phải đọc liền. "

Cản không để anh mở ra, cậu mặt đỏ tai hồng lắc đầu:

" Anh đừng xem ở đây a. Về nhà, về nhà rồi anh hẳn xem. Em... em... azz! Mắc cỡ quá đi. Nói chung em bây giờ không cho anh xem. "

Cẩn thận cất quà cẩn thận, anh cười phì:

" Không xem bây giờ thì không xem. Về nhà xem cũng vậy thôi. Đi chúng ta ăn sáng thôi. "

Ngồi ăn trong căn phòng lãng mạn, nói chuyện vui đùa một lúc anh lại dẫn cậu đi dạo xung quanh, đến cuối mới đưa cậu đi tắm suối nước nóng.

Hai vợ chồng cứ thế chơi nguyên ngày, tới lúc về nhà Trang Dụ đã mệt lã người tắm sạch sẽ xong liền an giấc ngủ say. Anh bấy giờ mới mở từng bức thư tình cậu biết ra đọc. Mỗi bức là mỗi năm tình cảm cậu dành cho anh, nó có cả kỉ niệm vui buồn, cả lúc xa nhau hay gần nhau trái tim cậu luôn hướng về anh. Một tình yêu vừa lúc bắt đầu có chút vội vàng rồi chia xa lại trùng phùng. Hai người ban đầu chẳng ai nghĩ mình sẽ yêu đối phương sâu đậm đến vậy, một người đi ngang qua đời nhau nhưng lại gắn bó không tách rời được. Có lẽ đây là duyên phận ông trời định sẵn cho hai người.

Đọc thư xong, mắt anh có chút cay cay nhìn người mình yêu ngủ say. Nhẹ hôn lên trán cậu, anh thì thầm:

" Cám ơn em! Anh rất thích món quà này. "