Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 312: Cha! Phát lương cho tụi con.




Tới tối, cả 6 nhóc rủ nhau vào phòng Cố Ngạo đòi tiền lương. Hai vợ chồng đang vui vẻ, mặn nồng trò chuyện với nhau đều bị mấy nhóc phá đám. Tiểu Minh, tiểu Tinh cười hề hề xung phong đến nắm tay lấy lòng Cố Ngạo.

" Cha ơi! Tụi con nghe nói cha bị thương nên tới thăm hỏi ấy mà. Cha phải vui vẻ, hạnh phúc vì có con hiếu thảo chớ. Mặt cha nhăn nhó vậy là không được đâu nha. "

Biết hai tên tiểu yêu này tới không có chuyện gì tốt đẹp, anh hờ hững ra mặt:

" Có gì thì nói thẳng luôn đi. Các con vòng vo tam quốc chi cho mệt. Suốt ngày phá hoại hạnh phúc cha và baba mình thì hiếu thảo ở chỗ nào? "

Cười chủm chủm, tiểu Minh chớp chớp mắt tỏ vẻ thiên thần nhỏ.

" Cha kì quá đi hà. Tụi con có hiếu lắm mà. Không có hiếu thì không phụ cha quét nhà, lau nhà đâu nha. Có cha mới là phũ phàng với tụi con á. Rõ ràng mấy hôm trước còn con ơi, con à, để cha tắm cho,.... Cha trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng. Hic hic, tụi con quá đáng thương. "

Tiếp lời anh trai, tiểu Tinh phũ còn hơn cha của nhóc.

" Vì cha đã đối xử với tụi con như thế nên tụi con quyết định đòi tiền công làm việc cực nhọc suốt mấy ngày qua. Hi hi, cha phát lương đi cha. Cuối tuần tụi con mua quà tặng vợ nhân ngày lễ tình nhân. "

Trang Dụ nhẩm nhẩm trong miệng tính ngày, quả thật chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ tình nhân a. Năm nào ông xã cũng tặng quà vô cùng hoành tráng cho mình. Hừm, xem ra năm nay mình phải tặng quà lại ông xã thôi. Dạo này ảnh ăn chay nhiều quá, phong độ hơi hơi giảm sút. Tặng gì mới hợp với ông xã đây ta??? Thôi tặng anh ấy đóa hoa hướng dương to bự đi. Dù sao mông mình giờ nở rộ cũng chẳng thua gì hoa hướng dương. Biểu tượng đặt trưng. Hí hí!

Anh thấy cậu ngẩn ngơ cười ngốc lăng, kề sát tai cậu trầm giọng:

" Bà xã đang nghĩ gì mà vui thế? Anh đang chán nè, kể anh nghe với. Hắc hắc! "

Bụm tai hơi dần dần chuyển màu hồng của mình, Trang Dụ tằng hắn giọng:

" E hèm, em nghe tụi nhỏ đòi lương nên mắc cười vậy thôi. Con mình thực dụng quá mà. "

Bắt đầu lí sự, tiểu Minh dẩu dẩu cái mỏ phản bác lại.

" Baba, tụi con có vợ rồi cần kiếm thêm thu nhập lo cho vợ nha. Ai có vợ mà không tính toán đâu. Cha giàu như thế tốn tí tiền có sao đâu. Baba đừng tiết kiệm tiền dùm cha. Chồng giàu lo hưởng phước, lấy tiền dằn túi chờ lúc lỡ có chia tay thì không bị lỗ. "

Dám trù vợ chồng anh chia tay, hai thằng nhóc này đáng ghét quá đi. Con ai mà xấu tính thế không biết? Gặp cha mẹ chúng phải mắng cho một chập. ( Con anh đó anh ơi!) Éc... Phi phi, bỏ bỏ. Bọn nhỏ thật ngoan.

" Vậy các con muốn bao nhiêu tiền lương? "

" Dạ tính sơ sơ thì cũng ít lắm! Một ngày có 24 giờ, tụi con làm 2 giờ rưỡi tính chẳng 3 giờ đi, 3 ngày 9 giờ. Mỗi giờ 10 ngàn x 9 tổng cộng 90 ngàn tính chẳng 100 ngàn cho dễ. Hắc hắc, ở đây có 6 người thêm phần thầy sinh nữa là 700 ngàn làm tròn cha cho tụi con 1 triệu đi hén. Một triệu 7 người khó chia, cha thưởng thêm tụi con 400 ngàn nữa chẳn triệu tư. "

Trời ạ, bọn nhóc này tính tiền khôn thế. Hồi xưa cậu đi làm lương chắc 10 năm mới được nhiêu đó tiền. Thời giờ bọn nhóc làm giàu dễ ghê. "

Nhăn nhăn mày, Cố Ngạo nhìn đám nhóc hỏi:

" Cha chỉ trả tiền cho hai đứa thôi chứ. Mấy đứa kia phải tìm cha chúng đòi lương a. "

Nắm tay bé Gấu tiến lên, tiểu Hi giải thích:

" Dạ, con có đi đòi cha rồi. Mà cha kêu con qua đòi chú ba á. Chú ba nợ tiền khám bệnh của cha con. Bởi vậy con qua đòi chú. "

Tiểu Hiếu với tiểu Hòa lần lượt giải thích do Cố Diễm nói anh thiếu tiền xăng kêu qua đòi cộng thêm tiền chở dùm con đi học. Nghe lý do lí trấu này Cố Ngạo tự nhiên không hiểu sao mình thiếu nợ nhiều dữ vậy luôn a. Anh em như cái quần què, ông đây chưa tính phí bảo kê a. Vài bữa qua đòi tiền lại. Hừ, chơi Cố Ngạo không có dễ đâu. Thấy anh đây bị thương qua ăn hiếp. Trước mắt cứ đưa tiền để bọn nhỏ bấm nút biến ra ngoài đã. Moi bóp phát từng đứa 200k, tèn ten bay mất 1tr4. Bọn nhóc nhận tiền chạy ngay ra ngoài khoe với đám đàn em Cố Ngạo. Dụ dỗ nói giờ anh đang vui, tiền đang dư dã vào xin là cho liền. Bị dụ, bọn đàn em kéo bè kéo phái đứng xếp hàng ngay ngắn gõ cửa vào phòng.

Vợ chồng đang chủ môi chuẩn bị hôn mà bị phá đám tiếp. Anh ra mở cửa nạp kinh cho đám đàn em một tăng, lương nhân 0. Đau đớn vì mất sạch tháng lương, đàn em liền xông vào nài nỉ Trang Dụ. Cầu mong sự cứu rỗi từ cậu.

" Đại tẩu ơi cầu xin đại tẩu giúp tụi em đi mà. Ở nhà tụi em còn có chồng, có cha mẹ già, con cái đùm đề chờ đồng lương ít ỏi tụi em đem về. Đừng trừ lương tụi em mà. Hu hu, mới vô có ngày đòi trừ lương hoài tụi em chết đói a. Tại lúc nãy hai tiểu thiếu gia nói đại ca đang vui, dư tiền kêu tụi em vào xin chứ bộ. "

Khó xử quá chừng, tiền của anh đàn em của anh sao cậu cầu xin được. Thôi tự chi tiền túi vậy. Đến lúc hỏi lương tháng của bọn họ bao nhiêu, mặt cậu tái xanh, mồ hôi chảy đầy đầu. Phát xong tháng lương là cậu không còn đồng nào trong ngân hàng. Vậy mà họ than thấy ớn, giàu hơn mình mà than.

" Cái đó... thôi thì để đại ca mấy người phát lương đi ha. Đại tẩu vô năng, không trả nổi lương cho mấy người. "

Đi qua đám đang chấp tay cầu xin đáng ghét kia, anh kéo vợ ôm vào lòng, đè hôn môi ngay tại chỗ. Cái này chắc là ăn cẩu lương trừ tiền đây. Hôn đến độ cậu muốn ngất nb mới buông tha, giọng ngọt như mía lùi:

" Tiền của anh là tiền của em mà. Hắc hắc, em dư quá trời điều kiện để trả lương cho họ đấy chứ. Thôi nể mặt em, anh tha bọn họ lần này vậy. Một nụ hôn của em đổi lấy tiền lương của mấy tên này là quá dư luôn. "

Cảm động chùi chùi vài giọt nước mắt không khí, đám đàn em khoanh tay, cúi đầu:

" Cám ơn đại tẩu ban phát lương cho tụi em. Đại tẩu thật là có tấm lòng bao dung vĩ đại. Xin nhận bọn em là con nuôi. Baba nuôi! "

Ôi thật kinh khủng làm sao. Bổng dưng chỉ trong vòng một ngày cậu có mấy chục thằng con nuôi to xác, già hơn trái cà.

Xấu hổ dán mặt vào ngực anh, Trang Dụ lí nhí

" Ai thèm đám con nuôi như mấy người. Tôi nuôi không nổi. Làm ơn tha cho tôi đi. "

" Nghe đại tẩu mấy người nói rồi chứ? Đừng có nhận thân nhân bừa bãi thế a. "

Đến cuối cùng, anh rũ lòng từ bi phát cho mỗi tên 2 đồng đi mua thuốc bổ não uống. Lớn già đầu mà bị mấy nhóc con miệng còn hôi sữa gạt là thôi rồi.

Đóng chặt của lại, Cố Ngạo sắc lang sờ mó lung tung trên người Trang Dụ, làm nũng cọ tới cọ lui.

" Sắp tới lễ tình nhân rồi a. Bà xã muốn quà gì anh tặng nè. Năm nay không thể hấp hôn nhứ năm trước rồi. Mình hấp một cái là con mình chín luôn. Hắc hắc! Hay là mình chuyển qua hấp đậu hủ hén em. Lâu rồi không được ăn thịt, anh thèm quá đi. "

" Anh thèm kệ anh. Anh chờ thêm mấy tháng nữa mới có ít thịt vụn. Giờ thì miễn, đậu hủ cũng không được ăn. Đừng sờ... nhột mà. Bỏ tay ra coi. Anh đáng ghét... "

Ngọ ngậy phản kháng vô tác dụng, anh vẫn thế đè ăn cậu chỉ là chưa đến bước cuối cùng. Vợ đẹp kế bên, dụ dỗ suốt ngày thì ai mà chịu cho nỗi.

.......................

Chạy ngay đi trước khi bị đè.