Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 308: Cho chúng nếm chút vị ' ngọt '




Ả hồ ly nằm trong bệnh viện một ngày một đêm vô cùng khó chịu và đau đớn. Bây giờ ả không dám soi gương cũng không muốn cho ai thấy bộ dạng con hồ ly cạo của mình. Lão quản gia đi vào, ả trùm mền kín mít, giọng nũng nịu bánh bèo chảy nhớt ( bánh thiu:))).

" Anh đi về đi, hiện tại em không muốn gặp ai hết. Bộ dạng này em sống còn có ý nghĩa gì nữa? Hu hu! "

Ông ta ngồi xuống ghế, giật cái mền ra, quát lớn:

" Cô khóc lóc cái gì? Chẳng phải hôm qua tôi đã thấy bộ dạng người không ra người ma không ra ma của cô rồi sao? Đã nói là đừng tự ý hành động vậy mà không nghe. Giờ động chạm đến Cố gia thì mọi chuyện càng khó giải quyết hơn. "

Nước mắt cá sấu, ả cãi bướng:

" Em làm gì biết đó là Cố gia thế lực mạnh trong truyền thuyết a? Anh chỉ kêu em trà trộn vào dụ dỗ lão già kia làm nội gián chứ em có biết gì về thương trường đâu. "

" Cô câm miệng! Chuyện đó mà dám nói lớn tiếng như vậy. Cô có muốn đi tù thì cũng đừng lôi tôi theo. "

Nhìn dáng vẻ ông ta trừng mình, gương mặt đỏ ngầu không khác gì quỷ dữ làm cô ả hồ ly sợ rụt đầu. Lấp lấp, ả lo lắng hỏi:

" Bây... bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Hay là mình mặc kệ thằng Dương Bình đó đi, nó có 30% cổ phần không làm gì được ta đâu. Chỉ cần 65% cổ phần của Dương Tuấn là chúng ta đã chiếm đoạt được công ty rồi. Em sẽ cho người... "

Ả làm dấu ám chỉ thủ tiêu Dương Tuấn. Ông ta cười khẩy, thở hắt một hơi lạnh giọng nói:

" Cô quá ngây thơ rồi. Chúng ta muốn cướp cổ phần đó đâu có dễ, thêm nữa không biết Cố gia có nhúng tay vào chuyện này không thì chưa biết. Bây giờ bức dây động rừng chỉ tổ thiệt thân. Cảnh sát cũng đang điều tra vụ ám sát Dương Tuấn và tai nạn của lão Dương đấy. Thằng đó công nhận may mắn, mướn sát thủ bắn ba phát trúng chỗ hiểm thế mà không chết. Bất quá, thằng nhóc vắt mũi chưa sạch đó mãi mãi phải nằm trên giường bệnh. Ha, tôi đã cho người thường xuyên tim thuốc an thần cho nó, kéo dài lâu ngày tự động nó chết mà không ai có thể nghi ngờ chúng ta. Về thằng nhỏ Dương Bình chúng ta phải khử nó. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, cô chỉ là vợ lão già cùng lắm chia được phân nữa còn phân nữa lọt vào tay thằng nhóc đó. Cô bây giờ cứ ăn tâm nghỉ ngơi, chỉ là mấy cộng tóc vài tháng mọc lại chứ gì. Cô phải cùng tôi hưởng vinh hoa phú quý chứ. "

Ả ta xiêu lòng, cười ngọt ngào gật đầu.

" Anh quả nhiên thông minh hơn người. Lão già cùng con đàn bà kia chắc chưa biết vì sao mình chết đâu. Ha ha! "

Thực chất ông ta không có chút tình cảm gì với cô ả hồ ly này, bây giờ còn giá trị lợi dụng thì ông để đó. Đến khi lấy hết tài sản Dương gia, ông sẽ không để ả tồn tại trên đời. Bởi chỉ có người chết mới không nói được gì. Cố Ngạo cùng Cố Diễm ngồi trong mật thất của bệnh viện nghe lén. Ghi âm lại sao chép ra nhiều bản, Cố Ngạo nhết mép cười khinh khỉnh:

" Anh nãy giờ có nghe rõ không? Bọn chúng quả nhiên súc sinh còn không bằng mà. Em trước triệt tiêu tên nội gián trong bệnh viện, bí mật đưa Dương Tuấn đi điều trị nơi an toàn. Cho người thay thế Dương Tuấn nằm đó một thời gian. "

Cố Hàm, xem hồ sơ bệnh án nhíu nhíu mày:

" Ừm, em nhớ cẩn trọng. Anh đã kiểm tra bệnh trạng Dương Tuấn nó không nghiêm trọng như bọn chúng nghĩ đâu. Hừ, tim cậu ấy hơi lệch hơn so với người thường thêm, lượng thuốc chưa đủ nhiều để giết cậu ta. Đúng là ông trời có mắt a. Chuyến này phải cho chúng nếm chút mùi vị đã. "

" Anh hai tính làm gì đó? "

" Ầy, dạo này không khám bệnh, anh có chút ngứa tay. Bọn đó thiếu chất làm người nên anh đi tiêm vài mũi bổ sung giúp chúng. Em cứ ở đây xem trò vui. "

Khoác áo blue tên người khác, đeo khẩu trang chuẩn bị đồ nghề chu đáo, Cố Hàm theo mật thất đến phòng bệnh của mình. Tư thái bình tĩnh, Cố Hàm từ từ đi đến phòng bệnh ả hồ ly. Cố Hàm mở cửa đi vào giả giọng:

" E hèm, tôi đến kiểm tra tình hình sức khỏe của bệnh nhân. "

Cô ả lẫn lão quản gia không hề phòng bị, gật gật đầu đồng ý. Cố Hàm mạnh tay, bóp mặt cô ả vờ xem xét kỉ lưỡng. Ả ta đau đến xanh mặt:

" Đau quá, có biết khám không vậy hả. "

Nheo mắt, Cố Hàm nói như mình là một bác sĩ mẫu mực:

" Làm phiền cô im lặng để tôi khám. Với từng trường hợp sẽ có cách khám khác nhau. Đau có tí mà cô la vầy thì ai dám khám cho cô? Cô chờ tới năm sau mặt cô vẫn sưng như cái đầu heo. Đừng trách vị bác sĩ có tâm nhất hệ mặt trời đây không báo cho cô biết sớm. "

Lão quản gia nghiến răng:

" Cô bớt ỏng ẹo để bác sĩ khám. La ó chắt hết bệnh. Giọng cô bây giờ muốn la cũng khó, nói chuyện y như con heo bị cắt tiết. "

" Em... em! "

Tiếp tục cầm dụng cụ đè lưỡi lên, anh không nặng không nhẹ kêu:

" Cô há miệng ra xem nào. Hôm qua cô bị nhét cả đống ớt, bọn tôi phải súc ruột, súc miệng cho cô vất vả lắm đấy. Cay lắm chứ chẳng đùa. " ( Đeo bao tay, bịt khẩu trang mà cũng cay được. Hay à nha anh.)

Ả vừa há miệng, Cố Hàm cố tình đưa cây đè lưỡi sâu vào trong. Ả quằng quại muốn tránh nhưng bị anh ghìm chặt không thoát được. Xong xuôi, không đợi ả ta bình tĩnh trở lại, anh xoay người cô ta dùng ống chích có cây kim to nhất nhắm thẳng mông cô ta đâm mạnh. Ả hét to " á aa " ngất luôn tại chỗ. Chưa tha, anh tiếp tục bơm thuốc tiêm thêm cho ả một mũi nữa. Lão quản gia nhìn thôi cũng đủ nổi da gà, ông ta nghi ngờ hỏi:

" Bác sĩ có thật chuyên nghiệp không vậy? Sao tôi thấy bác sĩ hình như không chuyên nghiệp cho lắm. "

Thọt tay vào túi, chuẩn bị cầm dao mổ, anh cười cười:

" Chuyên nghiệp hay không người ngoài ngành như ông đây làm sao biết được. Nếu không tin, ông cứ đi hỏi mọi người trong bệnh viện thì biết thôi. Không có việc gì nữa tôi đi trước. "

Anh vờ vấp té, quẹt dao mỗ xướt tay lão quản gia. Làm tình hình nghiêm trọng lắm, anh hô lên:

" Thôi chết rồi, ông bị dao quẹt chảy máu a. Dao này tôi mới mổ cho người bị nhiễm HIV xong chưa kịp thanh lý a. Ông mau đi kiểm tra sớm, cẩn thận bị bệnh đấy. "

Anh nhanh chân vọt cái vèo chạy ra cửa mất tích. Lão quản gia vừ tức giận vừa sợ hãi vội chạy đi kiểm tra. Cố Ngạo cười nắc nẻ, hả hê khen Cố Hàm vừa vào tới.

" Ha ha ha! Anh hai quả nhiên dùng chiêu vừa độc vừa thâm sâu ấy mà. Lão ta chắc phải mất một thời gian ăn không ngon ngủ không yên đây. "

Tháo khẩu trang cùng áo blue ra, Cố Hàm cầm dao mổ quơ tới quơ lui:

" Em có muốn nếm thử mùi vị của cái dao này không? Ha ha. Anh có ác cũng không lấy dao nhiễm bệnh thật trị ông ta đâu. Ông ta như vậy đi lây bệnh cho người ta thì anh mang tội chết. Đây là dao mới ra lò đàng hoàng đấy. Anh chỉ sợ máu ông ta có vấn đề thì em toi. "

Cố Ngạo lui ra xa vài bước, cười gượng khua khua tay:

" Thôi, anh làm ơn tha cho em. Em còn vợ con phải chăm sóc, không muốn chết sớm đâu. "

Đem con dao đi thanh lý, Cố Hàm ngồi an vị tại ghế, trầm tư chốc lát mới lên tiếng:

" Em nhân cơ hội này đem Dương Tuấn đi càng sớm càng tốt. Thiên về bé Gấu, anh phải bảo vệ kĩ càng hơn nữa. Cấp này chúng ta cho đầu bếp nghỉ một thời gian, việc nấu nướng anh em ta chia nhau làm. Lòng người khó đoán, ai biết khi nào họ sẽ vì tiền bán đứng chúng ta. Bây giờ an toàn của bé Gấu là trên hết, bé Gấu lỡ xảy ra chuyện gì nữa anh thật hối hận suốt đời. "

Cố Ngạo gật đầu, vỗ vai anh an ủi:

" Anh hai yên tâm, em cùng mọi người trong nhà sẽ dốc hết sức lực bảo vệ bé Gấu. Chúng ta là người của Cố gia đương nhiên sẽ tiêu diệt được những kẻ ác ôn muốn hại người ta yêu quý. Về nhà thôi, em đã gọi người đến đưa Dương Tuấn đi rồi. Chắc lát nữa họ sẽ hành động. Vợ con đang chờ đó. Em không an tâm để bà xã một mình a. Vợ em hậu đậu dữ lắm. "

" Ừm, vợ anh cũng chẳng kém. "

Hai anh em khoác tay nhau về với vợ con. Còn bên ả hồ ly nằm phơi mông giữa chợ, lão hồ ly sợ sệt thấp thỏm không yên.

............ Họ ác với mình mình phải ác hơn họ. Ác thông minh, ác văn minh............