Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 301: Anh hai, cạo đầu khô con nhỏ này!




Trang Bảo trả thù rồi lần lượt tới Cố Diễn, Cố Hủ, Hạ Tử Thần toàn đánh với đánh, chụp không biết bao nhiêu tấm hình xấu xí của cô ả kia. Nhìn mọi người chơi vui quá, Trang Dụ cũng phấn khích muốn chơi. Cậu nhanh chân đi lấy mực với cây cọ, nhúng nhúng mực đen thui, đuổi hết mọi ngườ tránh sang một bên cậu quẹt quẹt vẽ vẽ mấy đường trên mặt ả ta. Tính ra cậu cũng siêng ghi đầy mặt cô ả rồi chuyển sang tay, chân, chỗ nào hở hở là be bét vết mực hết ' tôi là hồ ly tinh. Hãy tán tôi 10 cái thật mạnh. '

Cười ha hả, Trang Dụ ngoắc ngoắc Cố Ngạo:

" Ông xã, anh lấy điện thoại chụp lại đem đăng Facebook chơi. Ha ha, cái hình này mà phát tán là ai đang làm tiểu tam hay có ý định làm tiểu tam liền sợ súc quần luôn. "

Thơm lên má vợ một cái, anh vừa khen vừa chụp:

" Bà xã anh quả là nhà họa sĩ thiên tài. Giờ nhìn con hồ ly này như bị yểm bùa, lát chơi đã đem thải con này ra giữa chợ cho thiên hạ thưởng thức. Hắc hắc! "

Cậu lắc đầu, âm hiểm cười gian, đi lại dàn bếp lấy hủ dấm to đùng tới:

" Chưa gọi là tuyệt mỹ đâu ông xã. Hồ ly nó hôi dữ lắm, em phải đem tắm dấm nó bảy bảy bốn chín phút mới đỡ được mùi hôi. Hừ, chứ giờ đem nó ra chợ người ta xỉu vì hôi đó. Tiểu Hủ, em tắm dấm nhỏ này dùm anh. Tẩy ruột nó luôn em. Bé Gấu với tiểu Hi dễ thương quá trời vậy mà nó dám đánh. Nói tới là thấy tức hà! "

" Dạ, anh dâu đứng xa xa coi chừng dính đồ. "

Cố Hủ cầm bình dấm đủ từ trên đầu à đổ xuống, ả cạn kiệt sức lực muốn phản kháng cũng không được. Giờ ả cảm thấy đau rát gần chết, người bây giờ con hôi hơn bãi rác công cộng. Chưa dừng lại chỗ đó, Cố Hủ lấy mùi dẻ ra, bóp họng ả đổ dấm vào ép ả nuốt xuống no bụng. Nùi dẽ lượng lờ bay đi bay lại hồi vẫn về miệng hồ ly.

Gãi gãi cằm, Cố Ngạo nói lên tiếng lòng của mình cho bàn dân thiên hạ nghe. Trình ác của anh hơn thế này nhiều, tại giờ phải tu tâm tích đức thôi. Tính ra con hồ ly này còn hên phết.

" Ây da, nhỏ này phải là con trai thì được rồi. Anh là anh sẽ nhắm ngay cây tăm nhan của nó anh đá cho trăm phát, trứng bể be bét hết khỏi đem mấy con t*ng trùng ung thư phát tán tùm lum. Giờ đá cũng được mà sợ thúi chân a. Hay giờ mình chơi trò khác hen, anh em đem tay con nhỏ này cột lên cao. Chơi trò thọt lét tát hồ ly nhen, làm con hồ ly cười khóc khóc cười thì thắng. Ai thắng tát 5 cái, ai thua tát 10 cái vô nhỏ đó. "

" Trò chơi này hay à. Chơi chơi, chơi liền. "

Oẳn tù tì ra cái gì là ra cái này, lần lượt từng người từng người dùng đủ trò thọt lét ả, Cố Ngạo là chơi cuối cùng. Ả cười muốn ná thở, giải đành đạch uống éo như con cá đập đầu. Anh không chơi dùng tay bình thường đi lấy cái kéo khoét một lỗ để rốn ả hiện ra. Tiếp đến anh lấy bàn chải trét kem đánh răng từ từ chà tới chà lui từ ngoài bào trong rốn ả.

" Ha ha ha... hu hu hu... tha mạng, tha... mạng. Làm ơn lấy nó ra đi... hu hu. Ha ha... hu hu " ( Đoạn này tháo nùi dẻ rồi nhen)

" Không tha đấy, hắc hắc. Anh em à, Ngạo thiếu gia thắng rồi nhen. Anh tát nó trước à. Vợ và anh Bảo đang mang thai khỏi tát, tát quá động thai đấy. Anh thay mặt tát 25 cái đây. "

" Bốp... bốp... bốp... "

Ba anh em hoàn thành 45 cái tát, mặt ả sưng như cái mâm, răng rụng cùng bồn bộn. Cố Chính Khanh không tham gia ngồi coi thôi mà thốn muốn tận rốn. Mấy thằng con ông tát không trượt một phát nào, chơi toàn trò ác không mới ghê chứ. Chàng dâu nhà mình lần là học theo cũng hơi hơi ghê đấy. Mô phật, hy vọng nghiệp quật nhỏ đó đừng quật trúng con. Nghiệp của nhà con cho nhỏ hồ ly đó hưởng hết, con coi vậy chứ phóng khoáng lắm.

Vờn ả thêm chút nữa thì Cố Hàm cùng Uông Nguyệt Hoa đi tới. Trang Bảo lo lắng, chạy lại níu tay chồng mình hỏi:

" Hàm Hàm ơi! Bé Thỏ với bé Gấu có sao không anh? Bảo Bảo lo quá chừng. "

Cố Hàm nhẹ giọng trấn an vợ, xoa xoa cái bụng Trang Bảo:

" Bà xã đừng chạy, đi từ từ thôi. Hai đứa nhỏ không sao, anh dỗ tụi nhỏ ngủ hết rồi. Lát nữa anh đưa em lên coi con ha. "

" Ừm, vất vả cho Hàm Hàm quá đi. Anh bệnh mà còn vất vả lo tới lo lui. Tất cả là do con nhỏ đó hết. Em và mọi người nãy giờ trừng trị con hồ ly thúi đó rồi đó. "

Nhìn bộ dạng te tua của con ả, Uông Nguyệt Hoa chẳng những không thương tiếc mà còn nhào tới giơ chân mang giày cao gót thẩm vào chân ả mấy phát. Ả đau đến nghiến răng " A... a. "

" Bốp... Mày la cái gì hả con ranh trời đánh? Mày làm cho mặt hai đứa cháu yêu của tao sưng đỏ hết lên. Con nít mà mày nỡ lòng đánh vậy đó. Tao đây chưa từng đánh cháu đấy. Vậy mà... Đáng hận! Mày mướn thằng thám tử nào ngu thế, mày có biết đây là đâu không mà dám chọc ghẹo? Tao nói cho mày biết đây là nhà của Cố gia, ai ai nghe qua cũng phải dè chừng. Vợ chồng tao nghỉ hưu thôi chứ có phải là chết đâu... Đánh mày dơ tay quá... Tao đi rửa phát! Chờ chút tao ra hỏi tội mày tiếp. "

Đang đánh chửi ngon ơ, bà tự nhiên nói thế làm cụt hứng dễ sợ. Cố Ngạo cầm cái dao thái 🔪 đưa Cố Hàm:

" Anh hai cho anh dùng nè. Anh cạo đầu khô con nhỏ đó đi. Tại em muốn đích thân anh thi hành án thôi nêu không giờ nhỏ đó đừng hòng còn nguyên nhúm lông hồ ly như thế. Hắc hắc, anh cạo hết luôn, ở hai bên chừa hai nhúm nhỏ nhỏ với sau ót chừa 9 cọng tóc dài dài a. Nhìn vô để ta biết hồ ly 9 đuôi. "

Nhận lấy cây dao, Cố Hàm tới túm tóc ả ta giật mạnh, rẹt rẹt rẹt... Tóc ả lần lượt rớt hết xuống đất, y như lời Cố Ngạo mà làm. Chừa hai chổm tóc ngắn ngắn với 9 cọng dài. Cả tiến trình đều được quay lại không bỏ sót một giây thú vị nào. Xong xuôi, Cố Ngạo lại lấy gương cho ả xem thành phẩm. Cú sốc quá nặng ả xỉu ngay tại chỗ.

Uông Nguyệt Hoa thỏa mãn cười ha hả:

" Tuyệt củ mèo! Ha ha! Trùi ui nhìn như con ấy thấy gớm. Hừm, ngực nhỏ này to phết, không biết có độn hay bơm sinicon không ta? Các con tránh tránh để mẹ kiểm tra thử. "

Công nhận Uông Nguyệt Hoa biến thái hết chỗ nói. Bà thò tay vào bóp bóp giật cái áo độn quăng xuống đất. Bóp cho đã bà chê tới chê lui:

" Nhỏ này ngực cùng tàm tạm, không bự lắm, hình như bị móp a. Mẹ bóp tới đâu lõm tới đó. Cơ mà mẹ ghét ai ngực bự hơn mẹ lắm. Mẹ phải làm cho nó sệ mẹ mới chịu. "

Cố Ngạo che mắt vợ, la ó:

" Mẹ biến thái vừa vừa phải phải thôi. Ngực bóp không bị lõm là ngực sắt rồi. Mẹ muốn làm gì ả thì làm đừng để hư mắt vợ con. "

Bà chống nạnh, chỉ chỉ mặt anh mắng:

" Con nghĩ sao nói mẹ biến thái vậy? Mẹ có để lộ hàng con nhỏ này ra đâu. Mẹ đeo bao tay rồi mới bóp mà. Giờ thì lấy cộng dây cột ngang ngực chặt thiệt chặt, để đó vài tiếng thôi. "

" được, được. Mẹ muốn làm gì thì làm. Trong 2 tiếng nữa con kêu đàn em tới đem nhỏ này quăng ra chợ. Anh em... nhớ nhiệm vụ. "

Cố Ngạo cầm cái máy nghe lén nhỏ như đầu tâm nhan dán vào lỗ tay cô ta. Trừ phi mắt thần tiên chứ không ai có thể nhìn ra. Mọi người thấy vậy đem máy nghe lén của mình dán khắp phụ kiện cùng trên người cô ả. Rủi mà mất cái này thì còn cái khác.

Uông Nguyệt Hoa thỏa sức hành hạ ả tơi bời. Đúng giờ hẹn, hai đàn em của Cố Ngạo đem ả trói như cái đòn bánh tét bỏ vào bao rác đem đi thảy ở đống rác của chợ. Nhiều người đi tới đi lui, phát hiện ra ả liền kéo tụm năm tụm bảy tới bàn tán. Nhìn dòng chữ trên người ả, chị em phụ nữ đem đủ thứ nào là trứng thối, mắm tôm, ớt bột,... thanh tẩy ả tại chỗ. Đánh ả từ xỉu thành tỉnh rồi lại xỉu. Đánh đã tay, họ phun một bãi nước bọt vào mặt ả rồi bỏ đi.

" Đồ con hồ ky đê tiện. Đáng đời! Hứ! "

Chật vật lắm ả mới mò điện thoại gọi người đến cứu. Hazz, ma xui quỷ khiến sau mà ả lọt trúng bệnh viện của Cố Hàm. Chậc chậc, vào viện là trúng tủ của Cố Hàm rồi. Ăn khổ dài dài.

..............................

Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ.

Cười không đúng chỗ lấy rổ đựng răng!

:)):D