Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 297: Cô có quyền gì đem con tôi đi?




Cố Hàm cố giữ cho mình một gương mặt thật lãnh đạm và tiêu soái rồi đi ra phòng khách tiếp chuyện. Hình ảnh đập vào mắt anh là một người phụ nữ lẵng lơ, son phấn lòe loẹt, ước chừng chưa được 30 tuổi. Anh ngồi xuống đối diện cô, đảo mắt qua nhìn vợ chồng bạn mình ngồi run rẩy kế bên ả. Nhăn mặt, anh lạnh nhạt hỏi cô:

" Cho hỏi vị khách không mời mà tới đây là ai? Đến nhà tôi có việc gì? "

Cô ả nhết mép cười, thải một tập hồ sơ xuống bàn.

" Xin tự giới thiệu, tôi là vợ của chủ tịch tập đoàn Dương thị. Tôi tới đây là để đón con trai của chồng tôi về nhà. Đây là giấy giám định DNA cùng giấy chuyển quyền nuôi con lại cho tôi. Anh có gì thắc mắc thì hỏi luật sư của tôi sẽ rõ. "

Cố Hàm không thèm động chạm gì đến sấp tài liệu đó, nhìn anh cũng không thèm nhìn. Anh quyết chống đối lại cô đến cùng:

" Hửm? Chủ tịch Dương là nhân vật cóc tí nào vậy cà? Tôi đó giờ không có nghe qua cái tên này à nha. Huống hồ, cô nói con chồng cô ở đây cái là ở đây chắc. Bằng chứng nào cho thấy thằng bé ở đây? Cô có quyền hạn gì bắt tôi xem đống giấy rách nát này? Ha! Đồ điên. Bây giờ tôi có thể kiện cô về tội xâm nhập vào nhà tôi khi chưa có sự cho phép đấy. "

Ráng gượng cười, cô ả ỏng ẹo nói tiếp:

" Anh đúng là cái tên ếch ngồi đáy giếng. Chồng tôi trong giới thương trường ai mà chẳng biết. À quên, anh chỉ là một cái dạng bác sĩ quèn thì làm sao xứng để biết mặt chồng tôi. Anh cùng lắm được cái mã bên ngoài còn não vừa phẳng vừa nhỏ còn hơn trái nho. Nói cho anh biết, trước khi đến đây tôi đã điều tra kĩ lưỡng hết tám đời nhà anh rồi. Dương Bình chắc chắn có ở đây. Kể ra thằng nhóc Dương Bình này cũng khổ lắm. Mới sinh ra đã bị điên, số khắc tinh hại mẹ nó chết sớm. Tôi mạng lớn phước lớn mới còn sống đến giờ này chỉ là bao nhiêu bào thai trong bụng đều bị nó khắc chết. Chồng tôi vì đi tìm thằng nhỏ này cũng bị tai nạn chết quách cách đây mấy tháng rồi. Hừ, không phải vì di chúc chồng tôi để lại thì đừng có mơ tôi nuôi nó. Anh ngu quá nhận nuôi thằng nhỏ sao chổi ấy làm gì? Coi chừng nó khắc cả nhà anh chết hết đấy. Hừ! Anh biết điều giao nó ra thì tôi cho anh được rất nhiều lợi ích mà anh có thể chưa từng nghĩ đến bao giờ. Còn anh chống đới thì chờ đơn kiện ra tòa và sự nghiệp tiêu tan đi. "

Không còn từ nào để diễn tả, anh tật lưỡi chê bai cô:

" Cô quả là con đàn bà độc ác. Hèn gì cô mãi mãi không thể sinh ra được một bụng con khỏe mạnh. Tụi nhỏ sợ ra đời bị cô dạy hư nên mới đầu thau vô chỗ gia đình tốt hơn đấy. Chồng cô mù nặng mới lấy con đàn bà độc mồm độc miệng như cô. Cơ mà chắc cô là dạng hồ ly tinh cướp chồng người ta hề. Vợ người ta chết không bao lâu thì cô đã vào làm bà nội thiên hạ rồi. Từ chuyện đó tôi càng không thể để cô có được thằng bé. Nếu tôi tìm được nhóc thì cũng đem về nuôi tốt hơn. Cô nhìn đi, nhà tôi giàu có, rộng rãi thế này mà. Nuôi thêm một đứa con thì tốn có nhiêu tiền. Những lợi ích cô nói á, tôi không thèm nghỉ đến luôn ấy chứ ước cái khỉ gì? Biết tự trọng thì phắng về dùm cái. "

Ả tức đến run bần bậc, nghiến răng kêu luật sư:

" Thằng khốn mày đợi đó. Luật sự mau giải quyết vụ này cho tôi. Cả vợ chồng mấy người nữa, khuyên bạn hướng nào nên đi thì đi đừng phá hoại chuyện tốt của người khác. Nội trong 3 ngày tới nếu tôi không thấy Dương Bình ở nhà tôi thì các người tự lãnh hậu quả. Hừ! "

Ả vừa xoay người định đi thì đã bị Cố Diễm đánh cho một cái tát thần thánh phẫn nộ. Quá bất ngờ cùng đau điếng, ả té sấp mặt xuống nền nhà, rên rỉ không dứt:

" Azz! Cái thằng khốn nạn, mày dám đánh tao. Tao nhất định phải cho mày biết tay. "

Ả đứng dậy muốn xông vào đánh Cố Diễm liền bị ánh mắt lạnh băng của anh hù dọa. Cố Diễm túm lấy tóc ả, giật thật mạnh, không nặng không nhẹ nói:

" Có ngon lại mắng em tao một lần nữa xem. Tát hạng đàn bà như mày tao cảm giác tay bẩn lắm rồi đấy. Mày nhanh cút khuất mắt tao, lượng lờ ở đây thì tự nhiên chết mất xác. "

Nói xong, Cố Diễm đẩy ả ra phủi phủi tay như bị dính bùn. Có tức cỡ nào ả cũng không dám làm gì Cố Diễm bèn vắt chân lên cổ tháo chạy. Bộ dạng thê thảm rất đáng ghét.

" Chờ đó, rồi tụi bây không sống yên ổn đâu. "

Ông luật sư cứng họng, không dám hó hé nói câu gì. Anh bạn của Cố Hàm im lặng một chút rồi mới lên tiếng:

" Xin lỗi! Tao bắt buộc phải kí vào tờ giấy chuyển quyền đó. Chờ sau khi con tao được cứu rồi mày muốn làm gì tao tao cũng chịu. "

Cố Hàm khẽ thở dài, đuổi ông luật sư ra khỏi nhà rồi nhẹ giọng hỏi anh ta:

" Mọi chuyện từ đầu đến cuối lag sao? Tao biết mày có nỗi khổ riêng. Mày nói đi, tao biết đâu giúp được mày. Bạn bè lâu năm tao hiểu mày mà. "

" Con trai tao bị bắt cóc cách đây ba ngày. Vốn tao định gọi cảnh sát thì có người gọi điện đến uy hiếp nếu tao báo cảnh sát thì chờ nhận xác con tao. Hazz, rồi tối quá có cô ả đó đến bắt buộc vợ chồng tao kí tên vào tờ giấy thỏa thuận chuyển quyền nuôi thằng nhóc mày nhờ tao đứng tên nhận nuôi ấy. Khi nào ả có được thằng bé thì mới thả con tao ra. Tao bị bức ép đến đường cùng thôi... "

Nói đến đây, anh ta đã nghẹn lời, vợ anh ta tựa vào vai chồng khóc nức nở đòi tìm con. Cố Hàm liếc Cố Diễm cùng Cố Hủ tìm cách giải quyết. Cố Ngạo từ xa bước tới, vỗ vai Cố Hàm, cười xảo quyệt:

" Anh hai và mọi người để chuyện đó em lo cho. Miễn thằng bé con ông anh đây còn sống thì tôi sẽ đem nó trở về an toàn với các người. Bây giờ vợ chồng anh tạm thời về trước, dặn ả ngày mai đến đây gặp anh em thỏa thuận. Hắc hắc, đợt này ả sống không được bao lâu đâu. "

Hai vợ chồng gật đầu rồi ra về. Cố Hàm cùng mấy anh em còn lại thắc mắc hỏi Cố Ngạo:

" Em đang âm mưu cái gì đó? Nói anh nghe với! "

Uông Nguyệt Hoa từ đâu xuất hiện nhào vô:

" Mẹ cũng muốn biết nữa! "

Chụm đầu lại xì xà xì xầm, cả nhà cười thỏa mãn đều khen kế sách của Cố Ngạo hay. Cố Ngạo cao giọng khoe khoang:

" Ôi! Bình thường em sẽ không xài cách này đâu. Em kêu người đem con ả đó đi làm mắm là xong chuyện. Nhưng vì bây giờ vợ em đang mang thai, em phải tích đức để vợ con em bình an. Mô phật! "

Mọi người phì cười:

" Ha ha! Em tu thấy mà sợ. "

...........................

Mẹ cho con cuộc sống mới rạng ngời.

Cho tiếng khóc chào đời rồi đi mất.

Cha ơi cha! Cha còn hay đã mất?

Sao không về nơi đất mẹ tìm con?

😢😢😢

Công sức viết chương tự nhiên mất hết phải viết lại. Sùng máu! 😤😤!