Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 286: Em sợ!




Trang Duy và Cố Diễm tâm tình với vợ chồng Trang Dụ và Cố Ngạo một chút thì về. Cậu một mực ôm khư khư Cố Ngạo không buông, đầu dụi tới dụi lui trên người anh:

" Anh luôn ở cạnh em nha. Anh đừng đi đâu hết, em không muốn ở một mình đâu. "

Anh cười cười, nhẹ xoa tóc cậu:

" Ừm, anh không bỏ em một mình đâu ha. Ngoan, em nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt đi. Khỏe rồi anh đưa em về nhà tịnh dưỡng, ở đây hoài ngột ngạt lắm. "

" Em muốn anh ngủ chung với em. Rủi lát em không cẩn thận lăn xuống giường thì nguy a. Anh lên đây nằm ôm em nha. Ông xã! "

Vẻ mặt làm nũng cậu nhích người sang một bên, vỗ vỗ tay xuống giường ra dấu cho anh nằm. Anh lắc đầu, leo lên giường rồi nằm xuống trước:

" Xong rồi nè! Ngoan ngoãn nằm ngủ cho anh. Con chúng ta đang quậy phá để cho baba làm nũng đây nè. Ây da, không biết là con trai hay con gái đây? Mong chờ ghê. "

" Con mình còn nhỏ xíu xìu xiu sao mà quậy được? Anh tào lao quá đi. Trai gái thì chờ vài tháng nữa đi kiểm tra là biết ngay. Anh mong đợt này em sinh con trai hay con gái? Em rất rất muốn biết nha. "

Dang tay ôm lấy cậu, anh ngẫm nghĩ:

" Ờm thì chuyện bất ngờ quá anh chưa có tính tới. Nhưng thiết nghĩ nhà này toàn đực rựa không chỉ có mỗi một người phụ nữ duy nhất trong nhà nên sinh thêm con gái. Hắc hắc! Mà nếu có là con trai thì anh cũng vui bởi vì chúng ta còn có thể sinh thêm được nhiều đứa nữa nha. Anh không tin em sinh 100 lần lại không có một đứa con gái nào. "

Cậu cười khúc khích, đấm đấm ngực anh mấy cái, giọng nói nũng nịu hết sức.

" Anh làm như em là con cá luôn chứ không phải là con heo nữa. Sinh một lần em đã muốn chịu không nỗi rồi chứ ở đó 100 lần. Anh coi chừng đó, mai mốt con em chào đời sẽ trừng trị anh cho mà coi. "

" Ha ha, con trị anh hay trị em thì anh không chắc đâu nha. Để tương lai rồi hẳn tính. "

" Xía, thấy ghét! Em ngủ cho sướng. "

Nhắm mắt lại ngủ một chút cậu lại nằm mơ thấy ác mộng. Trong mơ cậu thấy mình đi xuống giường trượt chân té úp sấp xuống đất. Máu chảy ra lên láng, cậu đau đớn kêu người tới mà không ai xuất hiện. Quơ quào tay chân, cậu lẩm bẩm:

" Cứu, cứu em với... Có ai không cứu với... Cố Ngạo... cứu con anh ơi... Hu hu! A a a... "

Nghe tiếng cậu gào khóc, anh vội vàng tỉnh dậy lay gọi cậu:

" Bà xã! Bà xã, em bình tĩnh lại đi nào. Đó chỉ là mơ thôi. Bà xã, đừng sợ, anh đây, anh ở đây. "

Giật mình thoát khỏi cơn ác mộng, cậu khóc nấc ôm chầm lấy anh:

" Em sợ quá ông xã. Hu hu! Em mơ thấy con mình không còn nữa. Em không muốn đâu. "

Đau lòng khôn xiết, anh ôm chặt lấy cậu, an ủi:

" Đó chỉ là mơ thôi. Giấc mơ không bao giờ xảy ra ngoài đời thực đâu. Anh ở đây, em sẽ không gặp chuyện gì hết. Tin tưởng anh! Em ngoan, không khóc nữa ha. Từ sáng giờ em khóc quá trời luôn, sẽ ảnh hưởng đến con mình đó và cả sức khỏe của em nữa. Nghe anh, em đừng suy nghĩ những gì tiêu cực nữa. "

Run rẩy tay chân, cậu nức nở nói:

" Anh ôm em chặt vào nữa đi. Hức hức! Em không muốn nghĩ những chuyện đó nhưng nó cứ đọng lại trong đầu em hoài. Khó chịu quá! "

" Rồi rồi, anh ôm em. Ngoan, nín nín, anh thương. Tội nghiệp bà xã anh quá. Chắc tại con của cha hư nè, làm vợ cha buồn khóc hoài. Con phải khỏe mạnh mà chào đời nha nếu không cha tét nát mông con đó. "

Sinh linh vừa mới tượng hình trong bụng, hưởng ứng lại chút ít: ' Đánh đi, đánh đi! Cha vô đây tét mông con nè. Lêu lêu. Con không sợ cha đâu. ' ( Đó chỉ là sự tưởng tượng vu vơ vậy thôi:)))

Ổn định tâm trạng, cậu khép khép chân, cọ tới cọ lui ngó về hướng phòng vệ sinh mà không dám đi. Anh nhìn là biết, dở khóc dở cười bế ngang cậu lên:

" Muốn đi vệ sinh thì nói cho anh biết a. Em ngồi đó hồi ướt hết đệm bệnh viện, tội cho cái đệm lắm. Ha ha! ".

Cậu mắt cỡ đến mặt đỏ tai hồng, chu mỏ cãi:

" Tại nãy em mơ thấy mình bị trượt chân té nên mới không dám đi chứ bộ. Em nhịn không được thì cũng phải đi thôi. Anh đáng ghét, biết rồi còn giờ trò chọc ghẹo em hà. "

" Anh đùa tí cho em vui thôi. Dù em có muốn tự đi thì anh cũng không cho. Em bây giờ phải chịu sự kiểm soát của anh cho đến khi em và con hoàn toàn khỏe mạnh. E hèm... Em muốn đi kiểu nào? "

"... "

Cạn ngôn, cậu hét to:

" Thả em xuống, anh ra ngoài đóng cửa lại ngay cho em. Khi nào em xong thì anh hãy vào. Hừ, đáng ghét! "

" Ok! Tùy ý em thôi. Thích anh ở cạnh gần chết mà con ngại. Dù sao từ trên xuống dưới trên cơ thể em có gì anh đều biết hết tất tần tật. Hắc hắc! "

Tặng anh một cái lườm bén ngọt, cậu đai nghiến:

" Anh nhanh cút ra ngoài cho em. Ở đây hoài có ngày mốt em cũng không đi được. "

" Em khẳng định? Anh ở đây thì em dễ đi hơn đó nha. "

Ơ hay, anh nhây dễ sợ nhỉ? Đã nói đến bước đó rồi mà còn không chịu đi. Tức chết đi được! Ông xã mình lợi dụng để ăn đậu hủ mình trong mọi tình huống luôn ấy trời.

Hiểu được nổi bức xúc đến nỗi muốn bức núc của cậu anh biết thân biết phận cười hề hề đi ra ngoài, khép cửa cận thận lại. Lúc này cậu mới thả lỏng tuột quần xuống đi xả sì trét. Anh ngoan vậy thì đâu là Cố Ngạo nữa, len lén hé cửa nhìn trộm cậu đi wc, anh nuốt nước miếng ực ực muốn vồ ăn cậu ngay lập tức. Chỉ tiếc là anh nhìn được nhưng ăn không được. Vì tương lai con cái và vợ khỏe mạnh, anh phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến cùng. Sung sướng kéo quần lên, rửa tay sạch sẽ, cậu gọi anh:

" Ông xã, em xong rồi. Anh vào với em đi. "

Tằng hắng giọng, anh từ tốn giữ gương mặt lạnh đi vào như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

"Khụ khụ! Xong rồi thì để anh bế em về giường. Thời tiết tự nhiên nóng bức quá ta, khát khô cả họng. "

Cậu phì cười, rướn người hôn môi anh một cái nhẹ như chuồn chuồn lướt nước:

" Thưởng anh tí quà nhỏ đấy. Coi như đây là chút lòng thành về sự nỗ lực chăm sóc ba con em. Hi hi! "

" Tự nhiên anh hết khát rồi. Bà xã là dòng suối mát của cuộc đời anh. Moa moa! Anh yêu em nhất trên đời. "

" lẽo mép! "

Một lần nữa dỗ cậu ngủ say giấc, anh lấy điện thoại ra gọi cho Cố Hàm hỏi một số kinh nghiệm về việc chăm sóc ông bầu. Cách tránh cho vợ bị trầm cảm, vân vân và vân mây. Tận tình ghi ghi chép chép, anh gật đầu lia lịa, bắt đầu công cuộc nuôi vợ bầu.

............ Vợ là của trời cho............

Con là của nợ kiếp trước.