Tới nhà, Uông Nguyệt Hoa kêu người làm một bàn đồ ăn ngon đãi hai bà cháu một bữa no bụng. Đem cất đồ này nọ xong, caenhà xuống phòng khách ngồi chơi chờ đồ ăn nấu xong. Tiểu Hiếu không một phút nào không nhìn Hứa Sinh, sợ làm như vợ mình bị người ta cướp mất ấy. Tiểu Minh, tiểu Tinh và Trang Hòa tức tốc ấn điện thoại gọi điện cho vợ tới. Một bữa tiệc ngon, đông vui thế này không có vợ thì chán chết, đừng nói là ăn bị núi cẩu lương đè chết thì đúng hơn. Đời này ăn thịt vợ là ngon nhất, ăn cẩu lương là dở nhất. ( Trích câu nói độc quyền của Cố Ngạo viết trong bí kíp trang xx cuốn xx.)
Tiểu Hiếu vui hết ý, ngồi trong lòng Hứa Sinh kể lể đủ thứ chuyện. Nói ra nổi khổ tâm trong mấy ngày qua ra sao, nhớ thầy ra sao, yêu thầy cỡ nào. Ối giồi ôi nghe mà nhũn cả tai.
" Thầy Sinh kì ghê luôn á, em đã sợ làm phiền thầy ôn thi rồi nên mới không gọi cho thầy. Em lâu lâu chỉ nhắn tin cho thầy chút xíu vậy mà thầy trả lại em có 2 chữ ' cám ơn ' nhạt nhẽo gần chết. Thầy phải nhắn cho em vài câu nha ví dụ như ' thầy yêu em quá đi. Tiểu Hiếu là ông chồng toẹt vời của thầy. Thầy sẽ mãi là người vợ chung thủy, yêu tiểu Hiếu nhất. Kèm theo một tràn kí tự hôn môi 💋 💋 😙, trái tim ❤❤ ' chẳng hạn. Mỗi ngày không thấy thầy như một năm không đi vệ sinh, khó chịu lắm luôn á. Nhớ thầy chết được được. Thầy có nhớ em chút chéo nào hơm dạ? " ( một sự so sánh cực kì thơm tho:)))
Hứa Sinh gãi gãi đầu cười trừ, cúi đầu thơm thơm tiểu Hiếu mấy cái trừ nợ.
" Thầy xin lỗi tiểu Hiếu nha. Thầy dạo này bận dữ lắm với lại thầy không biết nhắn tin sến súa kiểu đó. Giờ thi xong rồi, thầy được nghỉ mấy ngày nè, thầy có thời gian bồi em rồi. Tiểu Hiếu ngoan, tha lỗi cho thầy nha. "
Nhóc cười hề hề, chỉ chỉ mặt mình:
" Mặt dù em không có giận thầy nhưng em muốn thầy thơm em thêm mấy cái nữa. Đầu em đủ thông minh rồi, thầy thơm hoài não úng chết. Thơm mặt cho mặt em đẹp trai hơn, mai mốt lớn lên mới xứng đôi với thầy a. Hông mấy thầy free cho em mấy cái thơm môi cũng được. Em không sợ chịu thiệt thòi vì bị cướp nụ hôn đầu đời đâu tại em còn nụ hôn giữa đời và cuối đời nữa. Ha ha. "
" Hôn môi cái đầu sói nhà em. "
Kí đầu nhóc một cái, Hứa Sinh mới trao cho nhóc vài cái thơm má thắm thiết. Đã quá nhóc nhào tới ôm hôn lại cậu. Một tràn cẩu lương như thế được sản xuất không biết ngừng nghỉ là gì ra ngoài xã hội loài người. Đau đớn nhất là tiểu Minh, tiểu Tinh và tiểu Hòa ăn cẩu lương ngập mặt trong thời gian chờ vợ đến chơi.
Tám chuyện một lúc bé Hạo và a Thuận cũng đến, ba nhóc con vui mừng chạy ra đón vợ, chấm dứt quãng thời gian đau khổ. Buổi tiệc nhỏ chính thức được bắt đầu, ai cũng gắp đồ ăn cho hai bà cháu. Sau bữa ăn no nê ai về phòng nấy, Hứa Sinh thì vô phòng tiểu Hiếu ngủ chung, bà Hứa thì vào phòng Uông Nguyệt Hoa. Tự nhiên ai cũng có đôi có cặp kéo nhau đi hết trơn chủ còn mỗi Cố Chính Khanh trơ trọi ở lại. Ông lính quýnh chạy theo bà:
" Bà xã, bà nói vậy là đuổi tôi ra ngoài đường ngủ đó hở? Ê, sao kì vậy? Tui cũng sở hữu một nữa căn phòng này mà. "
Uông Nguyệt Hoa từ trong phòng lấy ra một túi đồ thảy cho ông. Chống nạnh nói:
" Ông ngộ ghê hà, tui đương nhiên phải đuổi ông ra khỏi phòng rồi. Chả nhẻ ông định ngủ chung với hai người phụ nữ quý phái, xinh đẹp như tôi? Đừng có mơ nha! Ông cầm đồ tự tìm chỗ tá túc đi. Dù sao lớn tuổi rồi tôi và ông cũng có mần ăn gì được nữa đâu. Báy bay!... ầm "
Bà đóng cửa cái rầm lại, chưa được 3 giây lại mở cửa ra đạp mông ông một cái. Cười mỉa mai:
" Lêu lêu! Cố Chính Khanh bị vợ đá đít ra khỏi phòng. He he! Đáng đời, ai kêu ông suốt ngày ăn hiếp tôi, trộm đồ lót của tôi tự sướng. Xía!... ầm... "
" Bà... Hừ "
Đau khổ còn hơn chữ khổ đau. Cánh cửa một lần nữa đóng lại. Ông cầm túi đồ đi tới đi lui, suy nghĩ coi tối này nên cùng ai ngủ chung đây. Ông chắc chắn không muốn ngủ một mình vì ông rất sợ ma, ma sẽ tới bắt ông đi, hù ông tới bệnh tim luôn. Bất quá con vợ vẫn ghê hơn con ma, lần nào vợ cũng hành mình suýt mất mạng không hà. Lòng vòng một hồi ông thấy mấy nhóc ôm chăn ôm gối đi ra, thấy vậy ông mới lại hỏi:
" Các con tính đi đâu vậy? "
Tiểu Minh cười hi hi ha ha nói:
" Dạ tụi con định qua ghép giường ngủ chung với thầy Sinh và anh Hiếu á. Ông nội chắc bị bà nội đuổi ra khỏi phòng rồi chứ gì. He he! Ông nội có muốn gia nhập đi ngủ chung với tụi con hơm? Tối nay chúng ta chơi lô tô, đánh cờ tướng. "
Cố Chính Khanh sĩ diễn biện hộ cho mình:
" Ông khôg có bị vợ đuổi à nha. Ông là một người rất rộng lượng và bao dung nên nhường chỗ cho bà Hứa ngủ đấy. Ông là một thanh niên trai tráng đâu thể để một người phụ nữ lớn tuổi ngủ cô đơn lẽ loi được. Các con làm như ông sợ vợ lắm ấy. "
Tiểu Tinh bước lên cười phì:
" Ha ha! Ông mà là thanh niên trai tráng cái giề? Ông nội là một ông già lớn tuổi hết xí quách thì có. Đúng không các anh em. "
" Đúng đúng. Ông nội hết xí quách. Ha ha ha. "
Cố Chính Khanh nhục muốn chết, đi đâu cũng bị chê tinh lực đàn ông hết trơn. Ông đỏ lừ mặt, cãi lại:
" Ông còn khỏe lắm nha. Hết xí quách đâu mà hết. Nếu ông nội hết rồi thì tại sao bà nội con ngày nào cũng cầu xin ông phục vụ? Hừ, ông là ba của 4 đứa con trai cao lớn, đẹp trai, phong độ đó. "
" Dạ, dạ! Nói túm lại là ông nội có đi theo tụi con không? Không nhập bọn vậy tụi con xin phép đi trước nha. "
Ông ngập ngà ngập ngừng rồi cũng gần đầu:
" ờm tại vì ông nội thương mấy con với có trò chơi vui nên ông nội mới gượng ép ngủ chung đó nha. "
" Dạ dạ! Ông nội nói gì cũng đúng. Đi nào đi nào. "
Đám nhóc bao vây kéo ông qua phòng Cố Hiếu. Một làn kéo qua xin xỏ ngủ chung, Cố Hiếu mới gật đầu chấp nhận. Mấy nhóc sung sướng kêu mấy cha mình qua dùng sức mạnh khiên thêm hai cái giường qua ghép. Mặt dù rất không bằng lòng nhưng bốn chàng trai cũng đi khiên giường. Có con nít trong nhà thật là mệt mỏi a.
............ Ngủ hội đồng mới vui............