Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 254: Quẩy banh cái nhà!




Sau khi mọi chuyện được phanh phui, cả nhà xúm sụm lại chơi đùa. Kéo cái loa tới, tiểu Minh, tiểu Tinh mở nhạc sôi động lên, cầm cái loa nói:

" E hèm! Để chúc mừng ngày bé Gấu gia nhập binh đoàn Cố gia sau đây 6 anh em tụi con xin gửi đến quý dị một tiết mục múa a. Điệu múa này đã được anh em tụi con sáng tác rất lâu rồi, nó có tên là ' lưỡng lờ chim cúc chim bơ '. Sau đây tiết mục xin được phép bắt đầu. "

Cả nhà vỗ tay nồng nhiệt, tiếng reo hò cỗ vũ 6 nhóc múa, vừa xem vừa nhấp rượu ngon. Tiểu Hi ngồi trên ghế cao chung với bé Gấu, tay cầm hộp sữa đút bé gấu uống. Mắt bé gấu chăm chăm nhìn mấy nhóc múa, chỉ tay cười khúc khích:

" Hi hi, mấy anh đó nhảy hay quá đi. Bé Gấu cũng muốn nhảy nữa. Na na, na na nan na. Ba ba, na na nan na... "

" Được, vậy chúng ta ra nhảy chung với mấy anh em hén. Cha ơi, bế tụi con xuống đất đi cha. "

Cố Hàm nghe nhóc gọi đứng lên bế nhóc và bé Gấu xuống. Tiểu Hi nắm tay bé Gấu lại nhảy cùng. Vì được thấy điệu múa này mấy lần rồi nên tiểu Hi nhanh chóng bắt kịp động tác nhảy theo. Còn bé Gấu thì nhảy đại, nhún nhún nhảy nhảy, lắc lắc mông, vui sướng hét lên:

" A a a... Vui quá! Na na ba ba nan na... "

Hứa Sinh ngồi chống chằm nhìn mấy nhóc nhảy sao mà vui tươi, hồn nhiên thấy sợ. Có cái Hứa Sinh thấy điệu múa này hơi kì kì, gãi gãi cằm suy nghĩ này là con chim cúc hả ta?

Nhảy thấm mệt, mấy nhóc tắt nhạc thở phì phò:

" E hèm, vì sức lực có hạn nên chúng con xin kết thúc điệu nhảy ' chim cúc chim bơ ở đây '. Bây giờ ai muốn thể hiện giọng hát của mình nào, hãy cầm míc và cất cao tiếng hát của mình lên. Uông Nguyệt Hoa sung phong, chạy lên cầm míc:

" Để bà hát cho. Ha ha! Bà xin hát bài ' Hãy trao cho em '. "

Bốn chàng con trai và Cố Chính Khanh biết trình độ hát hò của Uông Nguyệt Hoa thế nào, vội vàng bịt tay lại trước.

" Hey hey! Hãy trao cho em đi, trao cho em những yêu thương nồng cháy... Ey ey, trao hết đi trao hết đi... "

Giọng ca ' thánh thót ' của bà cất lên làm cho cả gian nhà đều chấn động. Mấy chàng vợ đang uống rượu đèua bị sặc ho bán sống bán chết, Hứa Sinh nghe xong cũng bị sặc đồ ăn. Ôi mẹ ơi cái cảm giác nó muốn vỡ tung, chết đi sống lại mấy lần. Mấy nhóc đứng gần chỗ bà nhất, nằm lăn lộn bịt tai la oai oái:

" Trời ơi! Cứu người đi, lủng màng nhĩ rồi. Bà nội ơi, ngừng hát dùm tụi con. A a a! "

Cố Ngạo nhịn không nổi nữa, tiến lên giật mic của bà lại, mặt hầm hầm đẩy bà về chỗ ngồi:

" Con lạy mẹ. Mẹ làm ơn làm gì thì làm ngoại trừ việc hát hò ra. Nghe còn hơn tiếng con heo bị thiến nữa. Bó tay! Con không hiểu sao hồi đó ba lại chịu lép vế lấy mẹ kia chứ? Chẳng lẽ tai ba có vấn đề? "

Cố Chính Khanh lắc đầu, thở dài thường thượt:

" Eo ôi, hồi đó ba đeo đuổi mẹ con cái mẹ con làm giá không chịu. Tới cái hôm biểu diễn văn nghệ ở trường, mẹ con cũng tài lanh tài lẹ đăng kí hát. Bã vừa cất giọng lên cái ta nói... dép bay tứ tung, ghế đập ầm ầm, toàn trường giải tán. Từ đó đâu có thằng nào chịu lấy mẹ con đâu, thấy ba hiền mẹ con đưa ba vô khách sạn thịt luôn. Làm xong mẹ con nói câu này này: ' Em sẽ chịu trách nhiệm với anh '. Ba đúng thiệt là khóc không ra nước mắt a. Vừa bị cường bạo vừa phải lấy phù thủy. "

Cả nhà ngỡ ngàng nhìn hai vợ chồng già, im lặng lúc lâu mọi người đập bàn rầm rầm cười lộn ruột:

" Ha ha ha! Tướng ba vầy mà để mẹ cưỡng gian nhe. Ha ha ha. Mẹ bạo quá đi. Ha ha ha. Tội quá, tội quá. "

Uông Nguyệt Hoa giận tím tái mặt mày, bà dọng bàn cái rầm há mồm đính chính lại:

" Có gì đâu mà cười? Các con im miệng hết cho mẹ. Ba con nói không rõ ràng, mẹ làm gì có cưỡng gian ông ấy. Mẹ rủ ổng vô khách sạn bỏ thuốc mê ổng uống, xong mẹ đem tay chân của ổng trói lại, lột sạch đồ ra chừa lại cái quần shịp. Chờ ổng tỉnh lại, mẹ mới cầm cộng lông gà hỏi ' Anh bây giờ có muốn lấy em làm vợ không '. Ông lắc đầu không chịu, mẹ mới dùng lông gà thọt lét ổng toàn thây chứ bộ. Ổng cười quá chịu không nổi, ứa nước mắt cầu xin ' Anh lấy em... ha ha! Đừng quấy nữa nhột quá... ha ha. Vô tình mẹ hưng trí vui quá giở quần shịp của ông ra coi súng ống to cỡ nào. Ông giải đành đạch nói mẹ cướp đi sự trong trắng của ổng bởi vậy mẹ mới nói ' tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh '. Toàn bộ quá trình là vậy á. "

Cả gian già nít bặt, một lần nữa lại ầm ầm vỗ bàn cười ha hả:

" Ối trời ơi! Chết vì cười vỡ mật mất thôi. Ha ha. Mẹ quả nhiên thâm sâu, thâm sâu. Ba quả nhiên là số khổ. Rồi cái đó của ba nhỏ hay lớn vậy mẹ. "

Bà họ khụ khụ, đỏ mặt nói:

" ờm, cũng tạm chấp nhận được. Có cái t*ng trùng ổng sản xuất bị cụt đuôi mới để mấy đứa con trai mê giai như các con. Hừ, làm mẹ biến thành một người phụ nữ độc nhất trong nhà này. Mẹ lấy ba con là còn hời cho ổng đấy chứ. "

Cố Chính Khanh tức tối, lúc nào cũng chạm đến lòng tự ái của người ta là sao trời. Ông chu mỏ cãi lại:

" t*ng trùng cụt đuôi mà lòi ra được bốn thằng con khỏe mạnh, đẹp trai, cao ráo vầy à? Bà nên nói là trứng bà bị lép mới hại con mình đó. Hồi xưa người ta còn trai tơ, bà giở trò dâm dê có tổ chức với người ta. Bà là biến thái, dê xồm tui đó. Cái bà già thúi. "

Á trời, t*ng trùng cụt đuôi × trứng lép. Mọi người cắn miếng mồi, nhấp ngụm rượu xem hai ông bà tấu hài. Bé Gấu chớp chớp mắt, hỏi tiểu Hi:

" Anh Thỏ ơi, ông nội bà nội bị bệnh về thần kinh hả anh? Mấy chú nữa, bị tăng động quá trời, chắc tính đập bàn sập mua cái bàn mới. Để bé Gấu lại góp sức làm sập bàn cho. "

Bé Gấu chạy lại chồm lên, dùng tay đập bàn, tay còn lại, bóc miếng khô mực bỏ vô miệng nhai nhai. Bé Gấu cười hi hi:

" Mấy chú khoan làm sập bàn nha. Bàn sập là đổ đồ ăn hết đó. Để con tém đồ ăn vô bụng trước rồi mấy chú hãy đập bàn tiếp nhen. "

Cố Ngạo thấy nhóc dễ thương, bồng bé Gâu lên cười tươi rói:

" Được, bé Gấu cứ ăn tự nhiên đi. Cả bàn ăn này cho con hết. "

Tiểu Hi lườm mắt trừng Cố Ngạo, hừng hực khí thế ghen tuông, nhóc kéo tay Trang Dụ:

" Chú ba ơi bế con lên với. Con muốn ngồi cùng bê Gấu. "

" A, được thôi! "

Trang Dụ bồng tiểu Hi lên, hơi sững người khi thấy ánh mắt sát khí bé dành cho Cố Ngạo. Lắc lắc đầu, cậu thầm nghĩ chắc do mình uống rượu hơi nhiều nên hoa mắt chống mặt. Tiểu Hi nắm tay bé Gấu, chu mỏ ra:

" Bé Gấu anh muốn thơm a. Em thơm anh một cái nha. "

" Chụt! Rồi đó anh Thỏ. Anh ăn mực nè, ngon lắm. Măm măm! "

Thể hiện tình yêu xong, tiểu Hi hất mặt liếc nhìn Cố Ngạo cười tà. Cố Ngạo cũng nhìn tiểu Hi cười tà:

" Hắc hắc, con đang ghen hả tiểu Hi. Bé Gấu là của con chú không có dành đâu. Chú có vợ rồi nha. "

" Vậy còn được. Chú mà có ý đồ xấu xa với bé Gấu con liền kêu 500 anh em tới cho chú một bài học. Hì hì! "

Nhạc lại tiếp tục mở lên, các chàng trai hát hò, reo vui, gõ đũa gõ chén lắc lư theo nhạc.

" Quẩy lên nào anh em ơi! Dô dô! A lề à lế à lê. "

............. Chơi hết mức, hết sức học:))...............