Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 245: Anh hùng bảo vệ đúng lúc!




Lần này Trang Dụ dừng xe tại một chỗ massage lớn. Cậu dẫn Trang Bảo đi vào, được nhân viên hướng dẫn đến chỗ thay quần áo. Trang Bảo ngó đông ngó tây, tay chỉ chỉ: " Wow! Chỗ này nhìn đẹp quá đi hà. Em thấy không, quá trời đèn màu lắp lá lắp lánh luôn a. Mình mua về chơi chắc vui lắm á. Hi hi! Mà nhiều người đến đây ghê, chẳng thèm bận gì ngoài quấn cái khăn trắng. Lỡ đi gió mạnh thổi một cái chu cha, rớt khăn là thấy hết liền. Chắc nơi này là nơi khoe hàng nè. "

Trang Dụ cười cười, bó tay với cách suy nghĩ của anh trai luôn. Cậu tường tận giải thích:

" Đây không phải chỗ khoe hàng đâu. Tại người ta đi massage phải thay như vậy đó, bên trong có quần chíp, không sợ lộ hàng đâu. Giờ họ đi xông hơi đó, chút anh muốn em dẫn anh đi thử đủ mọi sung sướng luôn. Ở đây có nào là xông hơi, nào là massage, nào là tắm suối nước nóng, có đắp mặt nạ dưỡng da, còn có tắm bùn làm trắng da nữa đấy. Em đảm bảo anh Bảo mà làm hết mấy cái này xong là da mịn màng như da em bé luôn nha. "

Chồm người qua hôn Trang Dụ một cái, Trang Bảo sung sướng tung hô: " Đã quá hà. Anh muốn làm hết mấy cái này luôn. Anh sẽ chăm sóc da thiệt đẹp để bé Thỏ không còn khả năng tranh sủng Hàm Hàm của anh nữa. Hi hi! Anh sẽ thành người đẹp không tuổi, đẹp nhất thế gian. Tiểu Dụ cũng đẹp nhất thế gian luôn. Chúng ta là những chàng trai quá ư là đẹp. "

Trang Bảo có hơi kích động, nói to quá làm mọi người dồn lực chú ý vào hai người max cao. Bịn miệng Trang Bảo lại, cậu cúi đầu cười hì hì xin lỗi mọi người. Ôi trời, xấu hổ quá đi mất. Nói nhỏ vài tai Trang Bảo dặn anh khẽ tiếng chút xíu, do không chú ý cậu đã va vào một người đàn ông cao lớn. Trang Dụ vội vàng xin lỗi, tính đi tiếp lại bị người đó chặn lại làm khó làm dễ:

" Yo! Đụng người ta nói xin lỗi thế là xong à? Chưa được đâu chàng trai xinh xắn. Cũng phải đền cho anh đây một chút gì đó đi chứ. Hắc hắc! "

Gã nâng cằm cậu lên, cười mỉa mai nhìn cậu. Trang Dụ khó chịu gạt tay hắn ra: " Ông chú muốn làm gì tôi vậy? Tôi đã xin lỗi rồi mà. Phiền ông chú tránh ra cho, nếu không đừng trách tôi báo cảnh sát đến áp giải ông đi vì tội quấy rối người khác. "

Hắn há họng cười lớn, nói chuyện tự tin tới muốn mựa luôn: " Em nói sao í. Anh nhìn trẻ phết mà kêu ông chú. Gọi bằng ông xã đi cưng. "

Đúng là đâu đâu cũng có mấy thằng biến thái. Trong lòng Trang Bảo nghĩ thế đấy. Kéo Trang Dụ sang một bên, Trang Bảo chống nạnh, tuôn lời chê bay: " Ê! Ông là ông già cú đế luôn ấy, gọi ông chú còn đỡ chứ ở đó gọi bằng ông xã, anh cái con khỉ mọc ghẻ á. Ông đi soi gương nhìn lại coi mình xấu tới cỡ nào. Người gì đâu mà bụng to còn hơn bà bầu sắp đẻ, tướng cao to thô như cây cổ thụ, từ trên xuống dưới ông không có chỗ nào coi vừa mắt luôn ấy. Giờ ông nên đi thẩm mỹ viện đập người xây lại hết đi nha. Làm ơn tránh ra cho anh em tụi tui đi. Ông mà còn ăn hiếp tiểu Dụ nữa là tui cắt con lăng quăng của ông đó nha. Hừ! "

Trang Dụ cười khúc khích, thầm khen Trang Bảo chửi hay phết. Công nhận anh Bảo ra dáng người anh bảo vệ em trai ghê. Vui gì đâu á.

Hắn ta tức muốn hộc máu, thô bạo nắm tay Trang Bảo: " Mày dám chê tao. Cái thằng chó chết này, hôm nay ông sẽ cho mày một trận, cưỡng mày ngay tại đây cho thiên hạ coi. "

Trang Bảo đau đến nhăn nhó mặt mày, mếu máu giật tay lại: " Ông mau buôn tôi ra. Đau quá! Tiểu Dụ cứu anh a. "

Trang Dụ gỡ tay ông ta ra cũng bị ông ta hung hăng đẩy một cái muốn ngã nhào. Đâu dễ dàng chịu thua, Trang Dụ chơi chiêu cẩu sực, há miệng cắn tay ông ta hết sức. Đau quá, ông ta thả Trang Bảo ra vun tay muốn tán Trang Dụ.

" Cái thằng ranh này. Mau nhả ra! "

Cố Ngạo tới kịp lúc, thấy cảnh này mắt liền nổi lửa, nhào tới đấm cho hắn một cú đau điếng, rớt luôn cái răng. Hiện trường náo loạn hết cả lên. Anh vừa đánh vừa mắng: " Ông đây còn chưa nỡ làm em ấy đau vậy mà mày muốn tán em ấy. Cái thứ già còn mất nết này, tao đánh cho mày khôn ra, bỏ tật nha con. "

Trang Dụ bần thần một lúc, sợ anh đánh chết tên kia thì mang họa, chạy đến kéo anh ra: " Cố Ngạo! Anh đừng đánh nữa mà. Đánh nữa ông ta chết thật đó. Anh nghe em! "

Cố Ngạo bình tĩnh, xoay qua nhìn từ trên xuống dưới, sờ tới sờ lui, lo lắng hỏi cậu: " Em có bị thương hay đau chỗ nào không? Để anh xem thử coi. Em đau một anh đánh cái tên chó chết đó đau trăm lần. "

Trang Dụ cảm động, ôm anh nhẹ giọng nói: " Em không sao hết, ngoại trừ cái miệng cần làm sạch thôi hà. Anh đánh hắn răng môi lẫn lộn vầy là được rồi. Cám ơn anh! "

" Không sao là tốt rồi. Anh không để ai ăn hiếp em đâu. "

Còn Trang Bảo lúc bị têm đó đẩy ra thì được Cố Hàm đỡ lấy. Nhìn rõ là ai, Trang Bảo òa khóc lớn: " Hàm Hàm ơi! Bảo Bảo sợ quá đi. Hu hu. Tên đó xấu xa lắm, ăn hiếp Bảo Bảo với tiểu Dụ hoài luôn. Hu hu! Tay em bị hắn nắm sưng đỏ hết rồi nè, đau lắm luôn. Hu hu! "

Cố Hàm xoa tay cho Trang Bảo, vỗ về an ủi: " Ngoan! Bảo Bảo không đau, không đau nữa ha. Anh thương ha. "

Dỗ được Trang Bảo nín rồi, Cố Hàm buông Trang Bảo ra, mặt không cảm xúc đi tới chỗ tên khốn nạn hồi nãy. Anh rất ư là bình thường, cầm tay hắn lên vặn một cái không thương tiếc, làm gã đau điếng la oai oái.

" Mày cẩn thận đấy, nhớ là nhìn rõ xem người mày muốn đụng là ai. Còn để tao thấy mày một lần nữa là mày sống không yên với tao đâu. Cút! "

Gã vật vã, khó khăn lắm mới chạy đi: " Tụi bây nhớ mặt mình đi. Có ngày mày cho tụi bây biết thế nào là đau đớn. " ( cái ông này bị đánh đến ngu luôn rồi. Mặt mình còn không nhớ thì mắt có vấn đề đấy.)

Mọi người thấy hết chuyện vui dần giải tán đi làm việc của mình tiếp. Mặt kệ tên khùng kia, Cố Hàm đến lau nước mắt cho Trang Bảo, yêu thương cũng pha chút bông đùa nói: " Bây giờ em còn dám bỏ chồng đi chơi nữa không? Mới đi có chút mà xảy ra bao nhiêu chuyện rồi nè. "

Trang Bảo lắc đầu, thút tha thút thít: " Em không dám nữa. Hức hức! Em chỉ muốn đi chơi hưởng thụ cuộc sống riêng tư với tiểu Dụ thôi a. Ai ngờ lại bị đau như vậy đâu. Hức hức! "

" A! Anh nói chơi thôi. Bảo Bảo ngoan nà, em muốn đi đâu chơi anh cũng chìu. "

Cầm vạt áo nghịch tới nghịch lui, Trang Dụ cúi đầu nhìn ngón chân mình, miệng nói lí nhí: " Em xin lỗi! Đều tại em cầm đầu xúi anh Bảo đi cùng nên mới xảy ra chuyện này. Chắc em đi mà không coi ngày tháng bởi vậy xúi quẩy hết chỗ nói. "

Cố Ngạo cười tươi, ôm cậu hôn hôn: " Có ai trách gì em đâu a. Tại đâu đâu cũng có kẻ điên mà, xui thì đụng phải thôi. Giờ cần nghỉ xả hơi chút, anh đánh hắn cũng thấy hơi hơi đau tay a. Đi massage, tận hưởng cuộc sống thôi. "

Cả bốn người vui vẻ hưởng thụ, làm hết những gì cảm thấy mình thoải mái. Xong rồi họ lại rong rủi đi công viên chơi, đi mua sắm, ăn nhà hàng cũng không quên mua mấy con mực khổng lồ về cho Trang Bảo. Mặn mà chơi tới khuya bốn người mới cùng nhau về nhà ' ngủ '.

Azz! Cái tên khùng kia vô tình bị nghiệp quật vào trúng bệnh viên Cố Hàm làm để trị thương. Sáng hôm sau đến, Cố Hàm ' chăm sóc ' hắn hơi bị chu đáo.

............... Đời còn lắm kẻ điên, cho nên ta phải sống điên hơn người!............