Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 242: Bỏ chồng trốn đi chơi!




Trang Bảo về phòng mình, nhẹ nhàng mở cửa ra. Liếc vào trong thấy Cố Hàm và Cố Ngạo ngủ say như chết liền rón ra rón rén đi vào. Mở tủ lấy đồ đẹp và ít tiền mình để dành bỏ vào balo, Trang Bảo lấy luôn cái điện thoại của mình ở tủ đầu giường đeo vào cổ. Xoay người đi được ba bước, Cố Hàm cất tiếng nói say ke lên làm Trang Bảo sợ xanh mặt, đứng yên không dám nhúc nhích.

" Tiểu Bảo! Bà xã đáng yêu quá đi. Ở đây với anh, anh cho em ăn kẹo mỗi ngày. Hì hì. Chẹp chẹp. "

Đứng yên một lúc lâu, Trang Bảo không thấy động tĩnh gì, xoay người nhìn thử thì phát hiện Cố Hàm vẫn còn ngủ. Cậu thở phào trong lòng, hên là Hàm Hàm nói mớ, chứ mà thức dậy chắc đem cậu hành liệt giường.

Nhanh nhẹn lẻn ra khỏi phòng, đóng cửa lại thật nhẹ nhàng, Trang Bảo cười vui sướng chạy qua phòng Trang Dụ.

" Tiểu Dụ ơi, anh lấy được đồ đẹp rồi nè. Anh Bảo không dám thay ở phòng sợ làm ồn, Hàm Hàm nghe thấy thì khổ chết. Anh ở đây thay luôn nha. "

Trang Dụ ở trong phòng tắm nói vọng ra: " Anh Bảo thay đồ ở ngoài đó đại đi, nhớ đóng cửa phòng cho kĩ nhen, coi chừng lộ thiên bị người ta thấy được là tiêu điều đời giai. Em cũng đang thay đồ, không tiện mở cửa. "

" Ok, anh biết gòi. "

Hai người thay đồ xong cùng một lúc, Trang Dụ lấy hai cái nón đội cho mình và Trang Bảo: " Đội nón trước, lát trưa đi chơi nắng ngóng lắm đó. "

Trang Bảo gật gật đầu, hối thúc Trang Dụ: " Xong chưa? Bây giờ chúng ta đi chơi nhen. Anh đói bụng quá trời rồi nè. Giờ mình đi ăn nhà hàng nhen, lâu rồi không ăn bò bít tết á, anh thèm lắm luôn. Ờ mà em nhớ đem theo nhiều tiền nhen. Lỡ anh em mình ăn mà không có tiền trả, người ta đánh cho bờm đầu còn phải rửa chén rửa bát nữa. Khổ lắm! "

Trang Bảo không nói thì xém xíu Trang Dụ quên mang theo tiền thiệt. Mở tủ lấy bóp tiền sẵn cậu lấy luôn cái thẻ ngân hàng mà Cố Ngạo cho. Hôm nay cậu phải tiêu thật nhiều tiền của chồng cho hả giận mới được. Tận hưởng cuộc sống trước khi còn có thể. Mai mốt có bầu là con của Cố Ngạo, Trang Dụ lấy chút tiền xài từ anh là chính đáng. Bắt cậu sinh con thì phải trả giá.

Nghĩ ngợi một chút, Trang Dụ nắm tay Trang Bảo đi ra khỏi phòng. Xuống lầu, chỉ có Uông Nguyệt Hoa và Cố Chính Khanh đang ngồi ăn cơm, những người còn lại đều ở trong phòng mình ngủ nướng hết. Uông Nguyệt Hoa thấy anh em Trang Dụ và Trang Bảo bận đồ đẹp như vậy, liền hỏi: " Hai đứa tính đi đâu vậy? Cho mẹ đi chung với nha. "

Trang Bảo cười dung sướng lên tiếng trước: " Dạ con cùng tiểu Dụ chuẩn bị đi chơi á. Chỉ hai anh em tụi con đi chơi thôi hà, mẹ đừng có đi theo tụi con, mẹ già rồi không chơi nỗi mấy trò quá kích thích đâu. Ba với mẹ rủ nhau đi công viên tản bộ đi. He he! "

Trang Bảo ngẫm nghĩ chợt nhớ ra một chuyện, mà chuyện này như một gáo nước lạnh tạt vào mặt hai ông bà già: " Phải rồi! Ba mẹ đã dùng hết số tã lót con mua chưa? Chắc là hết rồi hén, con nhớ con mua tã cho ba mẹ cũng lâu lắm rồi, hồi bé Thỏ còn chút chéo hay tiểu dầm á. Lát con mua về cho ba mẹ mấy chục bịt dự trữ xài hén. Già rồi chắc ba mẹ cũng làm ướt đệm, ướt mền hoài. Mùi khai dữ lắm, không tốt cho sức khỏe đâu nha. Ba mẹ dùng tả là tốt nhất. Hi hi! "

" Ha ha! Không cần đâu. các con cứ đi chơi vui vẻ. Ba mẹ không làm phiền hai đứa các con nữa. "

Uông Nguyệt Hoa gượng cười, mặt lúc xanh lúc đỏ, xấu hổ không biết kiếm cái lỗ ở chỗ nào để mà chui xuống cho bớt nhục. Già cũng là một vái tội a, bà luôn tự tin mình trẻ như gái 18, bây giờ cái tự tin ấy đã bị đạp đổ một cách thậm tệ. Hic hic! Đau lòng quá men. Biết vậy nảy không hỏi làm gì, giờ cơm cũng éo ăn nổi nữa.

Cố Chính Khanh cũng đau lòng không thua gì bà. Mặt ráng ghìm lại cảm xúc mà méo mó hết chỗ nói. Trang Dụ nhìn ba mẹ gương mặt vặn vẹo, biến đổi không lường trông buồn cười hết chỗ nói. Cậu nhìn cười, cúi đầu chào:

" Khụ khụ! Vậy tụi con đi trước. Ba mẹ ở nhà ăn ngon miệng. "

Cứ thế Trang Bảo và Trang Dụ nắm tay nhau đi khỏi. Ra ngoài, Trang Dụ mới cười lớn: " Ha ha! Anh Bảo nói chuyện làm em cười đau ruột. Anh tự nhiên lấy chuyện tã lót ra chọc ba mẹ làm gì a. Người già ta kị hỏi tuổi tác lắm. Mặt dù biết là già chúng ta cũng phải nói trẻ nha. Anh nhớ đó. "

Trang Bảo vẫn mờ mịt không hiểu chuyện gì, ngây thơ nói: " Anh Bảo là muốn tốt cho ba mẹ mà. Mua tã về để ba mẹ khỏi tè dầm nữa, tè ra hôi hết cả mền gối, như vậy ngủ không có ngon giấc đâu á. Với lại chúng ta đều là người nhà với nhau, ba mẹ già thì anh nói già, anh nói trẻ ba mẹ cũng đâu có trẻ ra được tuổi nào. Tiểu Dụ nói chuyện làm anh khó hiểu quá nhen. Anh giờ muốn đi ăn nhà hàng a. Mình bỏ ba mẹ đóng hộp bỏ vào tủ cất đi, đừng nhắt nữa nha. "

" Ừm! Em lấy xe chở anh đi. "

Cố Hàm lờ mờ tỉnh dậy, xoay người qua thơm môi vợ một cái cho đỡ thèm. Môi vợ nay có chút kì kì, mở mắt ra nhìn Cố Hàm điến người giơ chân đạp Cố Ngạo đang ngủ banh càng một phát rớt giường. Cố Hàm vội đưa tay chùi miệng, phun nước bọt phèo phèo vào mặt Cố Ngạo. Ôi cảm giác nó ớn chưa từng thấy. Tởm thấy bà cố luôn.

Cố Ngạo bị đạp té, đau nhức hết cả mông, đã vậy còn bị ' mưa ' phun nhiệt tình vào mặt, tức đến phát điên.

" Anh hai bị khùng hả gì rồi. Mới sáng sớm không ngủ thì để cho người ta ngủ, đạp em té đau lắm này. Anh cũng ngưng phun nước bọt vào em đi, thúi thấy ngựa đây này. Điên lúc nào không điên, điên ngay lúc này. Tỉnh mẹ luôn rồi ngủ gì nữa. "

Cố Hàm mặt đỏ tía tai, xa sả mắng: " Em... em tự nhiên ngủ ở đây. Trang Bảo của anh đâu rồi. Sáng ngày tưởng vợ anh hôn môi em mới tởm chứ. Khốn nạn quá mà. Qua phòng anh ngủ làm cái gì a. "

" WTF! Tởm quá! Đi móc họng ói mới được. Trước khi hôn anh cũng mở mắt ra xem coi phải vợ anh không chứ. Gớm! Ta phi phi phi nè. "

" Ai biết em qua phòng anh ngủ. "

" Do vợ anh đuổi em qua đây nha. Muốn ói quá. Ọe! "

Hai anh em rủ nhau vào phòng vệ sinh nôn mửa. Đau đớn tự nhiên hôn trúng anh em mới ghê. Còn bên kia Trang Bảo và Trang Dụ ăn nhà hàng ngon lành, thưởng thức đủ thứ món ngon, sung sướng vì không bị chồng làm phiền.

............ hôn đê, hôn đê, hôn bậy là chết nha............