Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 235: Bà cảm ơn tiểu Hiếu nhiều




Hứa Sinh dắt tiểu Hiếu đi mua những thứ còn thiếu nữa rồi về. Mới đầu cậu tưởng tiểu Hiếu mua sữa tự mình uống, ai ngờ nhóc mua sữa cho bà nội cậu. Tiểu Hiếu sợ cậu không cho mua nên đã chặn đứng lời nói của thầy trước. Nhóc nói nhóc mua cho bà nội chứ không phải mua cho cậu bởi vậy cậu không có quyền từ chối. Thôi thì lỡ rồi kệ luôn chứ biết làm sao bây giờ.

Đi bộ dọc đường về nhà, Cố Hiếu thấy bà nội Hứa Sinh đang đứng trò chuyện với một bà nào đó. Nhóc nhanh chân chạy lại chỗ bà, hô lớn:

" Bà nội ơi! Con tiểu Hiếu nè. Sáng giờ không gặp, con nhớ bà quá chừng luôn. "

Bà Hứa quay đầu, liền cười hiền từ dang tay ôm nhóc:

" A! Tiểu Hiếu của bà đây rồi. Con với tiểu Sinh mới đi chợ về đó hả? "

Nhóc ôm hôn má bà cái chụt:

" Dạ! Con và thầy Sinh đi chợ vui quá trời vui luôn. Con còn giúp thầy Sinh bán rau nữa nè. Bán hơi bị đắt khách, rau không đủ để mà bán luôn í. Thầy Sinh mua quá chừng đồ ăn luôn, giờ chuẩn bị về nấu cơm trưa cho bà cháu mình ăn nè. "

Bà Hứa vui vẻ tươi thiệu với bà bạn hàng xóm của mình.

" Chào bà Thẩm đi con. Bà Thẩm là bạn thân nhất của bà nội đấy. Lâu lâu bà nội chán là qua rủ bà Thẩm nói chuyện phím a. "

Nhóc khoanh tay, cúi đầu lễ phép chào:

" Con chào bà ạ. Chúc bà luôn luôn mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi, mãi mãi chơi thân với bà nội thầy Sinh. "

" Ây da! Chắc đây là cậu bé mà bà nhắc tới chứ gì. Con vừa ngoan vừa dễ thương quá. Thằng cháu nhà bà hồi xưa cũng đáng yêu y vậy đấy. Có cái, giờ cháu bà lớn rồi hết thấy dễ thương mà thấy dễ ghét. Nói chứ nó cũng hiếu thảo với bà lắm. "

Hứa Sinh đi từ từ tới, lễ phép: " Thưa bà Thẩm. Bà đang trò chuyện gì mà vui vậy? Kể con nghe với. "

" Bà cùng bà nội con tâm sự mấy chuyện tàm xàm của tuổi già ấy mà. Tiểu Sinh con có nhóc học trò đáng yêu lắm. Bà hơi bị thích nhóc này nha. Còn nữa, con cũng ráng học giỏi để kiếm nhiều tiền hiếu thảo với bà nội con. Bà nội con cực khổ mấy chục năm rồi, đáng ra cái tuổi này phải nằm không hưởng phước cùng con cháu. Azz! "

" Dạ, con biết rồi. Cám ơn bà đã quan tâm. Con sẽ cố gắng hết sức mình. "

Nói chuyện phím một lúc bà Thẩm cũng chào ba bà cháu ra về. Tiểu Hiếu đi đằng trước, hai bà cháu Hứa Sinh theo sau. Nhóc vừa đi vừa hát mấy câu vu vơ, tâm hồn vui phơi phới a. Tới nhà, nhóc nói với Hứa Sinh:

" Thầy ơi, quần áo của thầy bỏ đâu vậy? Chỉ chỗ cho em đi. "

" Ở trong thùng dưới gầm giường đó. Đồ thầy không có cái gì đẹp đâu mà coi. Em ngồi chơi với bà nội thầy đi, thầy vào bếp nấu cơm trưa. "

Nhóc chờ Hứa Sinh vào bếp rồi lấy thùng đồ của cậu ra. Chừa cái áo cặp với thầy, những cái còn lại nhóc đều bỏ trong thùng. Phát hiện bà Hứa nhìn mình chăm chăm, nhóc cười cười nháy mắt với bà, đem thùng bỏ về chỗ củ. Tối nay thầy Sinh của nhóc thấy chắc bất ngờ tới xỉu luôn. Nhóc có mua shịp cho thầy nữa mừ, không xỉu mới là chuyện lạ.

Đem hộp sữa mà mình mới mua, nhóc đặt vào tay bà, nói lí nhí:

" Bà nội giữ bí mật cho con nha. Con muốn cho thầy Sinh một niềm vui bất ngờ a. Này coi như đồ hối lộ của con dành cho bà. "

Bà nhìn hộp sữa tẩm bổ cho người già, lắc đầu cười:

" Con còn nhỏ xiu mà biết hối lộ bà rồi nhen. Mai mốt lớn lên con mà hối lộ là bị cảnh sát bắt vào tù ăn cơm miễn phí đấy. "

Tiểu Hiếu nũng nịu: " Con biết mà. Sữa này là con mua tẩm bổ cho bà chứ không phải đồ hối lộ đâu. Con đùa với bà cho vui tí. He he! Ở tù không có gì vui hết trơn. Con nghe nói ở trong đó toàn ăn cơm với đậu hủ chấm nước tương, mạng wifi cũng không có, điện thoại không cho xài thì chịu sao nỗi. Đời con có thể không có bạn gái nhưng không thể không có cái điện thoại và cục wifi. "

Không có bạn gái chứ nhóc không nói không có bạn trai nha. Nói thế lỡ trời phạt là nhóc ế tới già, thầy Sinh của nhóc chỉ có thể ngắm mà không thể xài, bị người ta hốt mất tiêu a. Tiểu Hiếu nói chuyện lòng vòng một hồi rồi dẫn vô vấn đề chính.

" Bà nội, con biết bà bị bệnh gì rồi. Bệnh đó rất nặng nhưng bà yên tâm, baba con nói nếu bà đồng ý liền cho bà đi hóa trị liền. Hóa trị tuy là rất đau nhưng đổi lại bà có thể sống với thầy Sinh lâu hơn. Bà đừng vội vàng bỏ cuộc sớm mà. Con xin bà đó, bà có chuyện gì thì thầy Sinh khóc xỉu luôn á. Thầy khóc con cũng khóc theo thầy. "

Quả nhiên tiểu Hiếu trưởng thành hơn so với những đứa con nít cùng tuổi. Từ đầu nói chuyện với nhóc bà đã nhận ra. Nhóc con còn nhỏ chứ yêu sớm, bị tiểu Sinh của bà cướp luôn trái tim rồi.

Trầm lặng một lúc lâu, bà nói với tiểu Hiếu:

" Cám ơn con và cả nhà con đã lo cho bà và tiểu Sinh đến vậy. Chuyện sống chết mỗi người đều do trời định đoạt, không phải mình muốn sống là sống được. Tiểu Sinh không có bà sẽ đau lòng nhưng nó còn có con mà. Tiểu Hiếu thương thầy Sinh lắm đúng không! Bà biết hết. Sau này lỡ bà không còn thì nhờ con an ủi tiểu Sinh giúp bà. Còn chuyện bà bệnh tạm thời con đừng nói cho tiểu Sinh biết. Chờ tiểu Sinh tuần sau thi xong bà sẽ nói cho nó biết. Con giúp bà giữ bí mật nha. "

" Sao bà biết con thương thầy Sinh? Bộ con lộ liễu dữ lắm hả bả? "

" Ha ha! Ai nhìn vào không biết con thích tiểu Sinh của bà. Con chẳng những thích mà còn yêu nữa kìa. Bà già bởi vậy giác quan, cảm nhận bà tốt dữ lắm. Mỗi tiểu Sinh ngây ngô của bà là cho rằng con đối với nó là tình cảm thầy trò thôi a. Hazz! Bà cám ơn con vì đã yêu tiểu Sinh của bà. Bà chân thành cảm ơn con. "

Nhóc sững người, thì ra bà đã biết nhóc có âm mưu đen tối với thầy Sinh. Bà còn dặn trước mình chăm lo cho cho thầy Sinh nữa chứ. Quả nhiên gừng càng già càng cay, người đời nói không sai. Nhóc gật đầu, khịt khịt mũi:

" Bà đừng cảm ơn con. Bà làm vậy con tổn thọ đó. Con sẽ bảo hộ thầy Sinh thiệt tốt. Bà không dặn con cũng làm. Con thương thầy Sinh cũng thương bà nữa. Bà ráng giữ gìn sức khỏe nga. "

" Ừ! Bà biết rồi. "

............ Gừng càng già càng cay. Trai càng gay càng đẹp............