Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 230: Chào bà nội! Con là bạn trai trẻ của thầy Sinh!




Hứa Sinh cõng tiểu Hiếu đi một quãng đường dài mới tới nơi. Thả tiểu Hiếu xuống trước cửa của một căn nhà nhỏ, Hứa Sinh dặn dò: "Tới nơi rồi! Đây là nhà của thầy a. Em vào nhà nhớ thưa bà nội thầy nha. Em ngoan bà nội mới thương. "

Tiểu Hiếu vỗ vỗ ngực, cười rất ư là tự tin: " Em rất lễ phép mà. Thầy không cần dặn em đâu. Đảm bảo bà nội thầy nhìn em là mê mẩn em liền. Hí hí! Bởi vì sao? Bởi vì em rất là đẹp trai mà đẹp thì có quyền! "

" Rồi rồi! Em đẹp, em đẹp. Thầy không có cãi. Vào nhà thôi! "

" Dạ! "

Mở cửa đi vào, Hứa Sinh gọi: " Bà nội ơi! Con về rồi nè! Nay con có dẫn một cậu nhóc về nhà mình chơi mấy bữa a. "

Bà Hứa từ trong bếp đi ra, tay lau vào áo cho khô: " A! Con về rồi đó hả! Còn cháu đây là con nhà ai? "

Nhóc phải thể hiện thật tốt trước mặt bà nội của thầy Sinh mới được. Trước khi lấy vợ thì phải lấy lòng người nhà của vợ trước. Đây là nguyên tắc bất hữu không bao giờ được quên. Tiểu Hiếu khoanh tay, cúi đầu chào: " Dạ thưa bà nội con mới tới! Con là bạn trai trẻ của thầy Sinh. Con tên là Cố Hiếu! Nay con xin vô ở ké nhà thầy Sinh mấy hôm. Tới chiều chủ nhật con về! Mong bà nội cho phép! "

Bà Hứa ngẫm nghĩ ' bạn trai trẻ của thầy Sinh ', lẩm bẩm một chốc bà mới nhớ ra. " A! Ta nhớ rồi! Con là tiểu Hiếu là cậu nhóc được tiểu Sinh dạy kèm đây mà. Nhìn đẹp trai, đáng yêu quá đi. Đúng là cha nào con nấy, tốt mã đấy. Nay con đến nhà bà làm gì đấy? "

Tiểu Hiếu chạy lại ôm eo bà làm thân. Chớp chớp đôi mắt long lanh lóng lánh nhìn bà, miệng nhỏ chu chu: " Dạ, con nghe nói bà nội bị bệnh nên đến thăm á. Con thương thầy Sinh lắm luôn á. Bà nội là bà nội của thầy Sinh thì cũng giống như bà nội của con. Con sẽ hiếu thảo với bà. Con nói chuyện vui lắm á, bà nói chuyện với con là bà cười rớt răng luôn. Một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ con cho bà một núi thuốc bổ uống cho khỏe. Hi hi! "

Vừa nhìn tiểu Hiếu là bà đã có thiện cảm rồi. Giờ nhóc còn nói chuyện lanh lợi, lễ phép như vậy nữa, ai mà không thích được kia chứ. Xoa xoa đầu Cố Hiếu, bà trìu mến nói: " Con nhà ai mà ngoan quá vậy trời! Lại đây ngồi với bà, bà cháu ta tâm sự mỏng chút hén. "

" Dạ! À quên nữa! Bà nội của con á có gửi đồ ăn tẩm bổ cho bà á. Thầy Sinh đang cầm kìa. Bà nội con gửi lời hỏi thăm sức khỏe với bà, mong bà sớm hết bệnh, lâu lâu rãnh rãnh qua nhà bà nội con chơi. "

Bà nhìn túi đồ ăn trong tay Hứa Sinh, hơi hơi ngại: " Gửi lời cám ơn của bà đến bà nội con nhen. Làm phiền bà nội con chuẩn bị đồ ăm cho bà, bà thấy ngại quá. "

Nhóc chỉ chỉ mặt mình: " Bà ngại thì bà thơm con một cái đi. Bà thơm con một cái thì toàn bộ đồ ăn đó là của bà. Dùng cái thơm để đổi đồ ăn a. Thơm là yêu thương, vô giá lắm, coi như đổi vậy con còn thấy lời quá trời lời. "

Bà thầm khen tiểu Hiếu lanh lợi, biết cách làm cho người khác vui vẻ ghê. Hứa Sinh may mắn lắm mới có thể dạy kèm cho một cậu nhóc đáng yêu như thế này. Tràn đầy yêu thương, bà khom người xuống thơm má tiểu Hiếu một cái rõ kêu: " Moa! Con ngoan quá! Tiếc là nhà bà không có gì ngon để đãi con ăn hết a. Nãy bà có luộc vài trái bắp, con có muốn ăn không? "

Nhóc gật đầu lia lịa: " Dạ con muốn ăn. Bà cho gì con năn nấy. Con không có kén ăn, con giống con heo, ăn tạp dữ lắm. Với lại đó giờ con chưa được ăn bắp, con cũng muốn ăn thử coi ngon không! Hì hì! "

Hứa Sinh thấy hai bà cháu nói chuyện vui vẻ như vậy làm mình cũng an tâm phần nào. Để balo trên giường, Hứa Sinh cầm túi đồ ăn đi vào bếp: " Bà với tiểu Hiếu ngồi chơi đi. Con đi lấy bắp với đem đồ ăn dọn ra cho bà. "

" Ừm! Vậy bà và tiểu Hiếu chờ con. "

Hai bà cháu leo lên giường ngồi, bà quan tâm nhóc, lấy khăn lau mồ hôi nhễ nhại trên trán của nhóc: " Chác com đi đường mệt lắm. Tội con quá! Balo con tháo ra để đại đây đi, đeo chi cho nặng. "

Nhóc tháo balo ra cười khục khục: " Balo con nhẹ re hà. Trong đây chủ yếu có tài sản quý báu a. Lỡ mất cái con đi ăn mày luôn á. Mà con đâu có mệt gì đâu. Con đi chưa được nữa đường đã mệt không thở nổi, cái thầy Sinh cõng con đi á. Thầy mới mệt nhiều. Con giờ khỏe re như con trâu. "

" Con đến nhà bà chơi thì thiệt thòi cho con lắm. Cọ coi nhà bà nghèo sơ nghèo xác, tối sợ con không ngủ được đây này. Con còn nhỏ, giấc ngủ rất quan trọng đấy. Để ngày mai bà kêu tiểu Sinh mua tấm đệm với cái quạt máy để con ngủ dễ chịu hơn. "

Nhóc lắc đầu, nhăn nhăn mày, cương quyết không chịu: " Bà đừng có phí tiền vì con. Thầy Sinh với bà ở được thì con ở được. Con đã nói là con giống heo mừ, dễ ăn dễ ngủ cho nên dễ nuôi lắm. Bà để tiền mua đồ ăn ngon, thuốc bổ cho mình uống đi. Bà nội là người thân duy nhất của thầy Sinh, cho nên bà phải khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi. Bà khỏe thì thầy Sinh vui mà thầy Sinh vui thì con mới vui. Con sẽ cùng thầy Sinh phụng dưỡng, hiếu thảo với bà. "

Bà thoáng cái hơi buồn trong lòng, nụ cười chứa chan nhiều tâm sự. Bà thở dài, vuốt ve gương mặt mềm mại của nhóc: " Hazz! Bà cũng mong là mình có thể sống lâu với tiểu Sinh một chút. Nhưng chắc ông trời không cho bà cơ hội này đâu. Thôi thì được tới đâu hay tới đó! Cho dù không còn sống trên đời bà cũng sẽ dõi theo phù hộ cho tiểu Sinh được sống hạnh phúc, bình an. Mà chắc con không hiểu bà nói gì đâu. Con còn nhỏ không cần quan tâm mấy chuyện không đâu này. "

Mắt nhóc đỏ chót, muốn khóc tới nơi: " Con biết chứ! Con hiểu hết á. Con vì bà vì thầy Sinh con mới tới đây nè. Con... "

Lúc này Hứa Sinh mang đồ ăn ra: " Đến đến! Đồ ăn tới rồi đây! Nãy giờ lần quầng tàm xàm hơi lâu chút. "

Đưa chén tổ yến cho bà nội, Hứa Sinh thổi thổi: " Con mới hâm tổ yến lại cho bà nè. Bà ăn đi! Này chắc bổ lắm á. Tổ yến đắt đỏ mừ. Bà ăn để còn khỏe lại nữa. Dạo này bà ăn ít lắm nha. "

" Ừm! Còn quá trời đồ ăn nè! Con ăn phụ bà đi. Ăn không hết thì hâm lại, sáng mai ăn. "

" Nãy ở nhà tiểu Hiếu con ăn rồi! Bà ăn đại nhiều nhiều vào. Đừng lo cho con. "

Hứa Sinh cầm trái bắp, lột vỏ cho tiểu Hiếu: " Bắp của em nè tiểu Hiếu! Nóng hổi mới ra lò. Đảm bảo ngọt ngon a. "

Nhóc cầm trái bắp hửi hửi: " Này ăn sao vậy thầy! Cắn cái lớp vàng vàng này thôi hay là ăn luôn cái cùi này. "

Hứa Sinh cười ha hả: " Em thật sự không biết ăn bắp vậy luôn đó hả? Ăn cái lớp hột thôi, cùi có gì đâu mà ăn. "

" Dạ! Em biết rồi! "

Cạp một miếng, nhóc gật gù khen ngon: " Bắp ngon quá đi! Ngọt nữa! Thầy ăn hơm! Cắn cái cho vui. "

" Thôi! Ngon thì em ăn đi! Đây còn mấy trái nè. Thầy tự lấy ăn được. "

Ăn bắp ngon lành, cạp hết hột bắp rồi, tiểu Hiếu liếm liếm môi. Cầm cái cùi mút mút: " Thầy ơi! Nước trong cùi bắp này ngọt lắm á. Em mút nước nó nãy giờ nè. Hì hì! Về nhà em sẽ kêu cha mua bắp về nấu cho cả nhà ăn thử. Ngon quá đi! "

Lau miệng dính đầy hột bắt trên mặt nhóc, Hứa Sinh lắc đầu: " Bó tay em luôn! Còn nữa nè! Em thích thì ăn nữa đi. Tướng nhỏ mà ăn nhiều ghê hén! "

" Em xin lặp lại lần thứ 3. Em là heo mà là heo thì phải ăn nhiều. Đúng không bà nội! "

Bà cười hiền từ: " Ừm! Con nói cái gì cũng đúng. Thấy con ăn ngon vậy là bà mừng rồi. Con rất dễ nuôi nha. "

" Dạ! Con dễ nuôi lắm. Thầy Sinh ơi! Em ăn nữa! Bẻ nữa trái thôi. Ăn no quá lát đau bụng thì em tiêu a. Để dành mai ăn tiếp! "

" Được! Chiều ý em. Toàn bộ số bắp này là của em hết đó. "

Ba người cùng ăn với nhau rất vui vẻ. Lâu lâu nhóc lại kể chuyện cười, kể về chuyện tình lâm li bia đá của tiểu Minh, tiểu Tinh với bé Hạo cho bà với Hứa Sinh nghe. Kể thôi chưa tận mắt thấy mà hai bà cháu cười muốn lộn ruột thừa. Tềnh yêu của những đứa trẻ!

............ Muốn cua trai phải lấy lòng người nhà của trai............