Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 228: Anh Hòa làm biếng quá nha!




Tạm gác những chuyện của cặp thầy trò Hứa Sinh và Cố Hiếu sang một bên. Giờ đi qua khám phá cặp tiểu Hòa cùng nhóc lưu manh a Thuận.

Tối qua vì diễn trò xạo ke với a Thuận mà tiểu Hòa bị hành cho nhức mỏi cả người. Đến bây giờ chân và tay của tiểu Hòa vẫn còn hơi ê ê, khó chịu muốn chết luôn. Bởi vậy tiểu Hòa lo sợ, khóa trái cửa không để cho a Thuận đột nhập vào bắt mình tập mấy cái động tác rèn luyện cực hình đó nữa. Cầm điện thoại lên gọi cho a Thuận, tiểu Hòa gấp gáp nói: " Alo! Nhóc Thuận à, tối nay em đừng bắt anh tập luyện thân thể nữa nghen. Anh không tập đâu á. Em có ý nghĩ đó thì ở nhà luôn đi, đừng có qua tìm anh. Bây giờ anh đau lắm, tập không có nổi. "

A Thuận đứng trước cửa phòng Trang Hòa, tay chống nạnh trả lời điện thoại: " Anh nói bây giờ có hơi muộn rồi đó. Em hiện tại đang đứng trước cửa phòng anh nè. Anh mau ra mở cửa cho em vào coi. Người anh đã yếu ớt còn làm biến luyện tập nữa thì đến khi nào anh mới có sức mạnh tự bảo vệ bản thân đây? Nhanh lên, anh mau ra mở cửa cho em nè. Không là em tông cửa xông vào đó nha. Em vào được rồi thì anh phải tập gấp đôi ngày hôm qua coi như là sự trừng phạt giành cho anh. "

Tiểu Hòa sợ quá, chui xuống gầm giường trốn: " Anh không mở đó. Nhóc Thuận em ác quá đi. Anh không tập đâu. Tập thể lực với em còn đau hơn bị người ta đánh nữa. Anh cóc cần tập. Chừng nào lớn anh tập gym tăng cơ sau. Vậy đi! Cúp máy cái rụp. Tút tút! "

A Thuận gõ cửa ầm ầm: " Giờ sao! Anh tắt điện thoại thì đỡ tốn tiền điện thoại của anh thôi, em đỡ tốn pin. Anh không ra em tông cửa vào. Ya chá! Chấy chá! "

A Thuận bỏ balo cùng cái vòng lắc qua một bên. Bắt trớn từ xa, nhóc chạy lại tông vào cửa. Tông chơi vậy thôi người nhỏ xíu thì làm sao mà chống đối được cái cửa gỗ. Nhóc bị dội ngược lại ra cả khúc, té ê mông. Làm thêm mấy chập cũng bằng thừa, nhóc nằm xảy lai ra nền nhà thở hồng hộc: " Giờ anh có mở cửa cho em vô hông? Phì phò! Tức quá mà. Anh Hòa đã yếu xìu còn lì nữa. Em hứa chịu trách nhiệm với anh rồi thì sẽ làm tới cùng. Anh bị thương em mang tội nghiệp lớn lắm. Đờn ông mà không bảo vệ được người đờn ông của cuộc đời mình thì làm sao xứng đáng là đờn ông. Đờn ông phải chứng minh người ta biết mình là đờn ông, đờn ông không mần là mất cái đờn ông... "

A Thuận cứ hết đờn ông này rồi đờn ông nọ, lầm bầm lầu bầu mà nhức hết cả đầu. Tiểu Minh với tiểu Tinh nay rãnh rỗi không có việc gì làm. Bé Hạo bận ở nhà không qua mừ. Không vợ thì chồng thành rãnh rỗi xin nông nỗi! Hai nhóc đi lòng vòng rình mò chọc phá người ta chơi. Biết tiểu Hòa sợ mà không dám mở cửa cho a Thuận vào, hai nhóc liền đi lục lọi chìa khóa phòng Trang Hòa. Với âm mưu hơi hơi vui là để a Thuận vào hàng hạ Trang Hòa. Hai nhóc chơi bẩn bẩn xíu cũng đâu có chết người đâu. Lắc lắc cái chìa khóa giơ trước mặt a Thuận hai nhóc cười hì hì: " Tiểu Thuận à! Em không cần tông cửa vào đâu. Tông thế em vừa đau vừa mất rất nhiều sức lực đó nga. Tụi anh có chìa khóa nè. Cho em mượn dùng đó. "

A Thuận cầm chìa khóa, gãi gãi đầu hỏi hai nhóc: " Tại sao hai anh lại cho em mượn chìa khóa. Không phải hai anh cùng phe với anh Hòa hả? "

Hai nhóc làm mặt thương tâm, chấm chấm mấy giọt nước mắt giả tạo: " Hic hic! Tụi anh chỉ muốn giúp anh Hòa thôi. Ngày nào ảnh đi học cũng bị người ta ăn hiếp vậy mừ. Ai nhìn thấy mà không xót xa kia chứ. Bị ăn hiếp một phần cũng là do anh Hòa lười vận động, yếu ớt không đánh trả nổi ai đó. Em rèn luyện thể lực cho anh Hòa là chuyện tốt mừ. Ráng lên! Tụi anh ủng hộ em hết mình. "

" Dạ! Anh Minh và anh Tinh thật là tốt bụng và thấu tình đạt lý. Không giống với anh Hòa nhà em tí nào. Ảnh bướng lắm hay làm nũng còn làm biến nữa. Chẳng chịu nghe em gì cả? Vậy nha! Em mở cửa vào đây! "

" Ừm! Báy bay tiểu Thuận. Chúc buổi huấn luyện thể lực của em diễn ra thành công tốt đẹp. "

Tiểu Minh, tiểu Tinh chào xong liền đi. Hai nhóc bụm miệng cười khúc khích, đoán chừng ngày mai anh Hòa của chúng chuẩn bị xụi bại địu thê thảm hơn gấp mấy lần. Phá vậy vui ghê a! Hai nhóc tiếp tục tung tăng đi tìm phòng của những người khác chọc phá tiếp. Chừng nào chơi chán rồi thì về rủ tiểu Hi coi phim ma để ngủ ngon hơn, không gặp ác mộng mị.

Tiểu Hòa lo trốn dưới gầm giường nào biết hai thằng em họ mình chơi xấu, phản bội một cách trắng trợn trừng như thế. Nghe tiếng mở cửa, tiểu Hòa hú hồn nằm im thin thít, tới thở mạnh cũng không dám. Đợt này a Thuận mà bắt được thì thôi rồi xác định tay chân nó sẽ không còn là của mình nữa.

A Thuận đi vào nhìn quanh không thấy Trang Hòa đâu hết. Nhóc nhỏ tiếng gọi: " Anh Hòa ơi! Anh đang ở đâu vậy? Em nhóc Thuận của anh nè, anh mau ra đây đi. Anh Hòa! "

Không ai trả lời trả vốn gì cho a Thuận. Nhóc đi từ từ lại giường thả đồ xuống cho nhẹ người. Cái lúc này là lúc Trang Hòa yếu tim nhất, cầu mong cho trời phật phù hộ đừng để a Thuận phát hiện mình ở dưới này. Hoặc là làm phép tàn hình che mắt a Thuận để nhóc không nhìn thấy được mình. Trời phật cũng miễn cưỡng phù hộ cho nhóc lắm, a Thuận đi từ từ vào phòng vệ sinh gọi: " Anh Hòa đang đi WC hả? Anh có ở trong đó thì lên tiếng đi. Cúp hà! Ả! Ảnh cũng không có trong đây luôn. Chắc là anh Hòa trốn trong tủ nè. hắc hắc! Anh không lừa nổi em đâu. "

Nhanh nhẹn chạy lại mở cửa tủ đồ mà không thấy, nhóc híp mắt nhìn ngó xung quanh liền để ý tới cái gầm giường. " Đợt này anh mà không có ở đây nữa thì thôi luôn. Chắc chắn anh là cao thủ của cao thủ trốn tìm. "

Đập vào mắt nhóc là một cái vali to bự. Tiểu Hòa nằm co ro sau cái rương vậy mà ta Thuận mắt lé không nhìn thấy. ( Trời phận độ quá tay!) A Thuận cũng bất cẩn không quan sát các phía còn lại dưới gầm giường đã ngẩn đầu lên. " Sao không có vậy cà? Ảnh trốn ở đâu mới được kia chứ? "

Ngồi trên giường ngẫm nghĩ một lát, a Thuận tự nhiên thông minh đột suất, ấn điện thoại gọi cho Trang Hòa. Tèn ten! Chuông điện thoại reo lên bất ngờ quá làm Trang Hòa không kịp tắt. Tới lúc tắt thì nó đã muộn màng. A Thuận thính tai thò đầu xuống giường, kéo cái vali ra: " Anh trốn trong va... giường! Anh đây rồi! Anh Hòa chui xuống đó làm cái gì a? Anh mau ra đây coi. Em có chuẩn bị dụng cụ để anh rèn luyện thể lực. "

Trang Hòa cứng đầu, người co ro lại thành một cục, lắc đầu: " Anh không ra đấy, em làm gì được anh! Anh không muốn tập thể lực cực hình như thế a. "

" Anh không ra thì em chui vô với anh! Có gì đâu! "

A Thuận lồm cồm bò vô cạnh Trang Hòa. Mặt đối mặt với nhau, a Thuận ôm eo tiểu Hòa, thủ thỉ hỏi: " Anh sao không chịu ra tập thể lực với em? Tập để mình có sức khỏe và khả năng tự vệ tốt. Nó dễ mừ, đâu có khó đâu. "

Trang Hòa chảy nước mắt cá sấu, uất ức nói: " Anh không tập đâu. Tập mệt quá trời luôn, tay chân anh mỏi nhừ có làm gì nổi đâu. Anh thà để bị người ta đánh còn đỡ hơn theo em tập cực hình. Hức hức! Nhóc Thuận cũng bắt chước người ta, không có thương anh gì hết trơn. Anh giận Nhóc Thuận luôn. Hức hức! "

Lau nước mắt cho tiểu Hòa, thơm thơm mấy cái hôn an ủi, a Thuận vỗ về tiểu Hòa: " Anh đừng giận em a! Em chỉ là muốn tốt cho anh thôi hà. Anh không tập mấy động tác hồi qua nữa thì thôi em không ép anh. Mau ra ngoài thôi, ở đây chật chội lắm. "

" Em nói thiệt không? Em thề anh mới tin. "

" Thiệt thiệt! Em thề! Chấm nước miếng thề! Rồi theo em ra ngoài. "

" Ừm! "

A Thuận bò ra trước xong tiểu Hòa bò ra sau. Chưa kịp đặt đít ngồi lên giường a Thuận đã giơ cái vòng lắc trước mặt tiểu Hòa, cười hi hi ha ha: " Anh mau tập lắc eo với em. Lắc eo rất khỏe còn là eo thon nữa. Tội anh trốn em nên phạt anh lắc vòng 30 phút. "

Trang Hòa hú hồn chim én, lấp bấp: " Em... em hứa không để anh tập cực hình nữa mà. Em phản bội lời thề. "

" Em không có phản bội! em nói không cho anh tập mấy động tác ngày hôm qua mừ, em thực hiện đúng lời thề rồi. He he, em cho anh tập cái khác. "

" Anh không tập. Em lưu manh, gian trá, anh không chơi với em nữa. Lắc vòng 30 phút quá lâu. "

" Vậy em giảm xuống, anh lắc 25 phút thôi. "

" 25 phút vẫn lâu! "

" Vậy 20 phút! "

" Hơi lâu nhưng anh chịu. Coi như anh bị phạt thêm 5 phút. Hừ! "

Tiểu Hòa cầm cái vòng, lắc mỗi lần được 2 cái rớt hai cái rớt, kỉ lục cao nhất là 5 cái nhờ khổ cực tập luyện mới được. Khác với a Thuận lắc từ đầu tới cuối không bị rớt a. Điêu luyện hết sẩy!

Tập xong lắc vòng 20 phút, lưng của tiểu Hòa muốn gãy làm đôi, đau nhức gần chết. Định đặt đít xuống ngồi thì a Thuận lại đưa dây nhảy cho tiểu Hòa: " Anh chưa được nghỉ ngơi! Anh phải nhảy dây thêm 30 phút nữa mới được. À thôi 20 phút cũng được. "

Run tay cầm dây, tiểu Hòa ứa nước mắt hỏi: " Lần này là hết rồi đúng không? Anh không tập thêm nổi nữa đâu. "

A Thuận cười híp mắt, gật gật đầu: " Dạ! Hết rồi. Tính cho anh gập bụng nữa mà thôi. Đó để mai tập sau cũng được. hì hì "

" Ha ha! Vui thấy sợ. Cười cái đầu heo nhà em. "

Nhảy dây 20 phút cũng xong, thời gian này đối với tiểu Hòa dài như 20 mùa thu. Quăng cọng dây, tiểu Hòa bò lên giường nằm thở hổn hển. A Thuận kéo lên nằm kế bên, hiên ngợi: " Anh Hòa giỏi quá chừng! Nghỉ xíu rồi mình đi tắm ha. "

" Ừm! Em phải massage toàn thây cho anh. Lưng anh đau quá trời. "

" Dạ! Ok con con dê! "

Trang Hòa nằm tí sực nhớ quay qua hỏi a Thuận: " Sao em có chìa khóa phòng anh? "

" Dạ, anh Minh với anh Tinh đưa cho em á. Em hỏi thì ảnh nói muốn cho anh tốt hơn, không bị người ta ăn hiếp. Hai ảnh tốt ghê! "

Tiểu Hòa nghiến răng nghiến lợi: " Tốt... tốt lắm! ", trong lòng phỉ nhổ, nguyền rủa hai nhóc tiểu Minh, tiểu Tinh cả ngàn lần. Anh em như cái quần rách đái.

............ có huynh đệ max tốt............