Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 221: Body của em có quyến rũ không thầy?




Tiểu Hiếu ăn no rồi ngồi nhìn mấy tấm hình mình chụp chung với Hứa Sinh miết. Nhìn vẻ đẹp của Hứa Sinh mà đã làm nhóc yêu say đắm: " Thầy Sinh ơi thầy Sinh! Thầy ăn cái gì mà đẹp trai, dịu dàng dữ vậy thầy? Em yêu thầy chết mất! Moa moa! "

Cầm điện thoại lên nhóc chu mỏ hôn chóc chóc, ướt luôn cái màn hình điện thoại con người ta. Tiểu Hiếu nhắm mắt tưởng tượng Hứa Sinh đáp lại tình cảm của mình, chủ động tới hôn môi với nhóc. Còn có Hứa Sinh lột hết quần áo trên người ra, múa bụng cho bé coi. Ôi chu cha, nghĩ đến đây thôi mà đã làm nhóc muốn xịt máu mũi nữa rồi. Lắm qua lăn lại, tiểu Hiếu tự kỉ cười khanh khách: " Ha ha! Khục khục! Ôi người gì đâu mà quyến rũ dữ vậy chời. Xém xíu mất xô máu nữa rồi a. Ha ha! Thầy Sinh thật là sẹc xi mà! "

Trang Hòa liếc mắt thấy anh mình tưng tửng vậy liền nhún nhún vai, mắng nhỏ mấy câu: " Anh bị khùng rồi! Yêu tới phát điên là có luôn. Bó tay! ". Xong nhóc chạy ra khỏi phòng tìm baba giúp đỡ, chứ ở trong phòng một lát nữa anh Hiếu lên cơn cắn mình chết à.

Lăn qua lộn lại, tiểu Hiếu nhùn đồng hồ: " Trời ơi! Bây giờ mới có hơn 4 giờ chiều! Cách cái 6 giờ chiều thật lâu mà. 2 tiếng tựa như 2 năm dài đằng đẵng. Mình riếc thành ' hòn vọng phụ ' rồi a. Chờ vợ tương lai tới mà lâu quá đi. "

Ăn cơm xong, tranh thủ lúc Hứa Sinh chưa tới Có Hiếu mượn chai xịt tóc với chai dầu thơm của baba về dùng. Vừa xịt keo, vừa chải tóc, nhóc bắt chước người ta huýt sáo 😗 cho oách. Mà tiếng sáo đâu không thấy lát cái gương là một mãn sương mù. Xịt xịt cả lít dầu thơm lên người, Cố Hiếu mới thỏa mãn, xuống lầu chờ thầy Sinh của nhóc tới. Nhóc ra ngoài cổng canh người tới còn hơn cún canh cửa. Đi đi lại lại, thầy vừa tới liền mở cửa nhào ra ôm liền.

Hứa Sinh cuối cùng cũng đến, cậu định ấn chuông mà cửa đã mở ra trước, có gì đó nhanh như chớp lao vào người cậu. Làm cậu té chỗng vó trên nền đất: " A! "

" Thầy Sinh ơi! Em nhớ thầy quá đi hà. Moa moa! Thầy có nhớ em hông? "

" Em trước đứng lên đã! Em làm gì mà lao ra vồ thầy như sói vồ mồi thế hả? Có gì thì cũng từ từ chứ. "

Nhóc lồm cồm đứng dậy, đưa tay kéo Hứa Sinh dậy. Chu chu cái mỏ, nhóc ủy khuất nói: " Em chỉ là nhớ thầy quá nên mới ra đón thôi mà. Thầy vậy mà không nhớ em gì hết trơn. Uổng công em chờ thầy cả mấy tiếng đồng hồ. "

Nắm tay nhóc đứng lên, Hứa Sinh sờ đầu nhóc: " Thầy xin lỗi mà. Em đừng buồn a. Nãy em lao ra nhanh quá thầy té đau mới không trả lời câu hỏi của em thôi. Thầy cũng nhớ tiểu Hiếu nữa. Ngoan! Đi vào nhà thôi! "

Tiểu Hiếu cười nhe răng, kéo Hứa Sinh vào trong nhà: " Hi hi! Thầy nói vậy nghe còn được nha. Đi vào phòng với em. "

" Ừm! "

Lễ phép chào mọi người, Hứa Sinh mới theo Cố Hiếu đi về phòng dạy học cho bé. Vào phòng kín rồi, bấy giờ Hứa Sinh mới ngửi thấy cái mùi gì mà nó nồng nặc quá trời quá đất. " Tiểu Hiếu à! Em có ngửi được mùi gì không? Nó nồng dữ lắm luôn ấy. Hay phòng em mới xịt thuốc diệt muỗi? "

Tiểu Hiếu chỉ chỉ mình: " Em xịt dầu thơm đó. Để đón tiếp thầy em đã xịt dầu thơm toàn thân. Nè, thầy ngửi thử đi, thơm nức mũi luôn. "

Tới gần nhóc ngửi thử, Hứa Sinh chịu không nổi ho sặc sụa: " Khụ khụ! Trời ơi! Em xịt chi mà nhiều dầu thơm quá vậy? Thầy chịu không nổi mùi này đâu a. Kiểu này chắc hết chai dầu thơm luôn rồi chứ gì. "

Nhóc vỗ tay lia lịa: " Thầy nói đúng á! Chai dầu thơm của baba em xài hết rồi. Vỏ chai còn trong thùng rác kìa. Hì hì! "

" Xài vậy baba không la em hả? "

" Dầu thơm đó fan tặng nhiều lắm, em xin có chai baba cho liền hà. Baba bình thường dùng dầu thơm của cha em mua cho thôi. Này để chưng! Chưng riếc cũng hư! Đưa em xài có ý nghĩa hơn a. "

Hứa Sinh thầm lắc đầu, người giàu quả là có khác a. Tới dùng dầu thơm cũng như nước lã: " Thầy xin lỗi! Nhưng mà em có thể làm cho mình bớt cái mùi này được không? Thầy không quên ngửi mùi dầu thơm đậm thế này. "

" Dạ! Thầy chờ em xíu, em đi tắm cái là sạch liền. Uổng hết chai dầu thơm. Biết vậy em không xịt đâu, em mua hoa hồng về ngăm tắm cho thơm gòi. "

Nhóc tung tăng chạy vào nhà tắm tắm, bỏ mình Hứa Sinh chơi vơi đứng ở ngoài. Ngồi ở bàn, Hứa Sinh tranh thủ lấy sách ra làm bài tập. Đứa nhóc này đúng là làm Hứa Sinh đau đầu, chóng mặt quá mà.

Một lúc sau, nhóc cả người trần trụi, ước chèm nhẹp chạy đến khều Hứa Sinh.

" Thầy ơi thầy! Thầy ngửi thử coi em hết mùi chưa. Em tắm kĩ lắm đó nha. Ba lần gội đầu, 3 lần sữa tắm! Hí hí! Sao, thầy hài lòng chưa? "

Hứa Sinh xoay qua nhìn nhóc thật mà muốn quăng bút, xỉu tại chỗ: " Em... em sao không lấy đồ mặc đi! Cả lau mình cũng không chịu lau nữa. Để vầy em bị cảm lạnh thì biết làm sao. Nhanh nhanh mặc đồ chúng ta còn học nữa. "

Nhóc lại giở trò nhõng nhẽo: " Ứ ừ! Em không biết mặt đồ đâu a. Tắm xong toàn là baba lau mình, mặc đồ cho em. Bây giờ baba không có ở đây, đâu bận đồ cho em được. Em để thả rong vậy luôn á. Thầy muốn dạy thì thầy dạy đi. Em không bận đồ cũng không ảnh hưởng gì đến thầy đâu. Hắc hắc! "

Hứa Sinh đưa tay đầu hàng, không chịu nỗi cái anh mắt ngây thơ vô số tội của của nhóc. Thở dài, Hứa Sinh nói: " Thôi được rồi! Em đi lấy đồ, lấy khăn lại đây đi. Thầy giúp em mặc đồ hén. Lớn già đầu rồi mà còn không tự mặt đồ được. Em nhõng nhẽo quá đấy. "

" Em cũng muốn tự mặt đồ chứ bộ. Tại em tắm xong đầu óc lâng lâng say nước, không bận đồ được. Kiểu não em bị úng nước í. "

Hứa Sinh bậc cười ra tiếng: " ha ha! Rồi rồi! Em lấy đồ lại đây. Đứng đó khoe hàng hoài nha. Rủi con gái vào thấy rồi sao? Em không mắc cỡ à? "

Nhóc vừa mở tủ lấy đồ vừa trả lời Hứa Sinh: " Nhà này đâu có con gái đâu mà em sợ. Nhà này chỉ có một bà lão là bà nội em thôi. Bà nội em mà vô đây coi hàng củ em, em sẽ nói bà nội em bị bệnh luyến đồng. Để ông nội lôi bà nội về trị tội nha. Hí hí! "

Cầm khăn, cầm đồ đưa cho Hứa Sinh: " Nè! Thầy giúp em đi nha. Em yêu thầy! Moa moa! "

Cầm khăn lau người, lau tóc cho tiểu Hiếu thật khô, nhóc không an phận tạo kiểu tùm lum: " Em đứng yên coi! Làm cái gì vậy hả? "

" Dạ! Em đang khoe dáng với thầy đó. Thầy coi tướng ta của em có đẹp hơm. Body của em có quyến rũ hơm thầy? Còn có cái ống chích mini bé này nữa. Thầy thấy nó có đáng yêu không? Em cho thầy lấy tay sờ thử đó! "

Hứa Sinh bị nhóc chọc ngượng chín cả mặt. Tự nhiên kêu người ta sờ cái đó của mình làm gì a? Tuy rằng cậu cũng có nhưng cũng kì kì làm sao í. " Em bớt giỡn dùm thầy. Sờ cái gì mà sờ! Ngoan ngoãn đứng yên đi nè. Giơ chân lên xỏ vô cái quần nè. "

Tiểu Hiếu vịn vai Hứa Sinh xỏ từng chân vào. Không làm khó dễ Hứa Sinh nhóc chủ động phối hợp để bận áo luôn. Xong xuôi, nhóc chồm người thơm má Hứa Sinh một cái: " Cám ơn thầy nhiều nha! Thầy quả nhiên rất ứ ư là tốt bụng. "

" Biết vậy thì tốt! Mau lấy tập vở ra học bài. "

" Chưa học được! Thầy phải thơm em cơ. Thơm em, em mới có động lực học. "

" Azz! Thằng nhóc này! Quậy quá quậy. Moa! Rồi đó! Học đi! "

Sờ sờ mặt mình, nhóc gật đầu lia lịa: " Dạ! Em học liền đây! "

" Bài tập em làm xong chưa? "

" Dạ rồi thầy! Em chăm chỉ làm lắm luôn đó. Em ngồi mài mò cả 2 tiếng làm mới xong a! " ( thực chất có 2 phút!)

" Giỏi! Để thầy coi! "

Lật xem bài tập nhóc làm, Hứa Sinh lắc đầu: " Thầy cho có 10 phép tính mà em làm trúng có 3 cái. Em chăm chỉ làm cái gì mà sai tứa lưa vậy nè. "

Nhóc hít hít mũi: " Em chăm chỉ làm bài thiệt mừ. Tại não em nó phẳng quá, nghĩ mãi không ra. Em coi vậy còn trung thực đó, chứ gặp mấy người khác ta nhờ người làm dùm gòi. "

Hứa Sinh trông vẻ mặt muốn khóc của nhóc dịu giọng lại: " Ừm! Trung thực vậy là tốt m Em coi như tiến bộ hơn hôm qua rồi a. Hơn một câu là hơn một điểm. Đây thầy chỉ lại cho em. "

" Dạ! "

...... một buổi học lại bắt đầu......