Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 209: Trời ơi! Tụi con bị lão hóa sớm rồi!




Ăn cơm sáng chuẩn bị đến trường, hai nhóc tiểu Minh, tiểu Tinh mỗi đứa cầm lấy một cái đùi gà ăn. Cắn vô một miếng thịt, chị thịt ra chị luôn răng. Nhìn vào cục thịt hai nhóc la làng: " Máu! Máu! Thịt còn sống! Mần ăn gì mà sống nhăn dữ vậy a. "

Trang Dụ nhìn miệng mồm hai đứa toàn là máu, hú hồn chạy đến hai nhóc xem: " Các con làm sao mà miệng chạy máu dữ vậy nè? Mau há miệng ra cho baba coi! "

Há miệng ra, hai nhóc cảm giác có gì đó nó thiếu thiếu, sờ vô thử, hai nhóc thét lên thảm thiết: " Á á á! Hai cái răng cửa của con đâu rồi. Răng của con đâu. "

Trang Dụ thở phào nhẹ nhõm: " Thì ra chỉ là thay răng! "

Cố Ngạo cười châm chọc, chỉ chỉ vào hai chén cơm: " Các con nhìn vô chén cơm của mình đi. Răng của các con ở trong đó đấy. Ha ha! "

Nhìn xuống chén cơm, lượm hai cái răng của mình lên, xem xét tỉ mỉ, hai nhóc dãi đành đạch khóc: " Hu hu hu! Tụi con bị rụng răng. Hu hu hu! Thời trai tráng nay còn đâu. Mất tiêu hai cái răng cửa. Hu hu hu! Tụi con bị lão hóa sớm rồi. "

Hai nhóc đã khóc thê lương đến dường này, Cố Ngạo còn cố ý châm chọc thêm: " Đó! Thấy chưa! Do các con lấy vợ sớm nên mới bị lão hóa đó. Đáng đời! Các con giờ già hơn cả cha luôn. Các con coi răng cha vẫn còn chắc, trắng đều, thơm tho nha. "

Tiểu Minh, tiểu Tinh chịu không nổi đã kích, vùi vào lòng Trang Dụ khóc: " Hu hu hu! Baba ơi! Tụi con già cú đế rồi. Hu hu! Răng của tụi con. Tụi con thương bé Hạo mới cưới chứ bộ. Hu hu hu! Không chịu đâu. Baba chở tụi con đi trồng răng kim cương đi mà. Tụi con phải lấy lại nét thanh xuân. Mấy thôi tụi con đập đầu vô gối chết cho baba coi. "

Anh cười cười hỏi: " Đập đầu vô gối sao mà chết được? "

" Hức hức! Đập đầu vô gối, gối tét, bông gòn bay vô lỗ mũi, ngợp thở chết. Cha hiểu hơm? Hu hu! "

" Cha hông hiểu a! hắc hắc! Cha bỏ quên não trên phòng rồi chưa có lắp vô. "

Trang Dụ đã dỗ dành hai nhóc muốn chết mà anh còn châm dầu vô lửa thêm. Cậu trừng mắt, mắng anh: " Ở đó mà cười cho được! Ghẹo tụi nhỏ khóc em cực chứ ai cực. Dắt tụi nhỏ đi súc miệng nè. Máu me không hà. "

" Dạ! Thưa bà xã! "

Cố Ngạo lại bế tiểu Tinh đi, Trang Dụ thì bế tiểu Minh đi vào phòng vệ sinh. Trang Duy bấy giờ mới hỏi tiểu Hiếu, tiểu Hòa: " Các con có thay răng chưa? Răng giờ có lung lơ cái nào không? "

Đời còn lắm chữ phũ, hai nhóc chống cằm thở dài: " Tụi con thau được 8 cái răng rồi đó. Răng mới mọc có một nửa chưa mọc hết đây nè. Cái răng đầu tiên của tụi con là được tiểu Hi nhổ đó và mấy cái sau cũng vậy luôn. Răng tụi con đang lung lơ, tiểu Hi ghị một phát cái răng bay đi xa tới chân trời nào luôn a. Hổm rài thay thêm vài cái nữa, tụi con toàn nhờ tiểu Hi nhổ dùm. Bởi vì nó không chút lưu tình giựt cái bặt ra luôn. Tụi con sợ đau không dám nhổ a. Cha và baba thật là vô tình, tụi con cười lộ ra mấy cái hang động thế mà không thèm để ý. Chắc cái nhà này chỉ có mỗi tiểu Hi biết tụi con thay răng. "

Trang Duy bất đắt dĩ ngó trời, ngó mây, ngó bốn phương: " Ha ha! Các con thông cảm. Dạo này baba bận quá không có để ý tới mấy vụ nhỏ nhặt này. "

Lầm bầm lầu bầu, hai nhóc bất mãn: " Baba bận lăng giường với cha thì có. Mấy hôm nay toàn ăn với ngủ, có đi làm gì đâu. Sạo ke! "

Cố Diễm nhướng nhướng mày: " Khụ khụ! Lỡ rồi thì thôi. Mai mốt các con muốn mọi người biết mình thay răng thì hãy bắt chước tiểu Minh, tiểu Tinh nè. Cắn cái đùi gà, răng rớt vô chén cơm, la làng lên thịt sống a. Nói túm lại, các con muốn gì, chiều cha mua cho. Coi như đền bù vì sự chút ít thiếu quan tâm của cha và baba. "

" Tụi con muốn có bạn trai!!! "

Một câu chắc như đinh đóng cột làm cả nhà muốn bậc ngữa. Trang Duy hỏi: " Các... các con muốn có bạn trai theo nghĩa nào? "

" Là người yêu ấy! Như cha với baba vậy. Suốt ngày ăn cẩu lương của tiểu Minh, tiểu Tinh và Gia Hạo ngán ngẩm lắm rồi. Tụi con cũng thấy trống trãi trong tâm hồn vậy, tụi con cũng cần người yêu mà. Cha và baba hiểu hôn? "

Cố Diễm gật gật: " Cha hiểu rồi! Lát cha nhờ chú ba giới thiệu cho các con vài em. Chú ba có nhiều mỹ nam nhí lắm. Các con khỏi sợ trống trãi trong tâm hồn. Vậy đi! "

Trang Duy đấm đấm Cố Diễm mấy cái: " Anh điên hả? Dạy hư con của em. Bạn trai cái gì ở tuổi này? "

" Kệ đi em. Miễn sao tụi nhỏ ngoan ngoãn, học giỏi là được rồi. Giỏi thì cái gì anh cũng chiều, bạn trai có là cái gì to tát lắm đâu. Hắc hắc! "

Trong phòng vệ sinh, hai nhóc nhe răng soi mình trong gương: " Trời ơi! Nguyên cái hang động luôn. Kiểu này gió độc lùa vô là trúng gió chết. A hu hu! Tự nhiên rụng răng là sao? "

Trang Dụ vỗ đầu hai nhóc, giải thích: " Đây chỉ là thay răng thôi hà. Một thời gian nữa răng mới sẽ mọc lên. Nhưng mà mỗi người chỉ thay răng có một lần thôi, thay hết hàm thì nghỉ. Khi già răng rụng sẽ không mọc lại nữa. Các con không cần sợ đâu, hồi xưa baba cũng thay răng vậy đó. "

" Hôi! Xấu lắm luôn! Giờ cười ra là mất hết cái vẻ đẹp trai của tụi con a. Bé Hạo thấy thì khổ, tụi con phải luôn luôn giữ vẻ phong độ, đẹp trai trước mặt bé Hạo a. "

Cố Ngạo tựa người vào bồn rửa tay: " Hừ! Con nít mà cũng bày đặt giữ vẻ đẹp trai. Bó tay! "

Liếc mắt với nhau một cái, hai nhóc ngộ ra chân lý liền, phóng xuống níu quần anh: " Cha ơi! Cha ơi! Hồi đó cha thay răng có cho người ta thấy không? Khi đến trường cha làm gì để họ không chê cha súng răng? "

Gãi gãi cằm: " Ờm! Cha nhớ lúc cha chưa rụng răng cha đi chọc hết người này tới người kia cười là chết người. Tới khi rụng răng, cha sợ mất mặt nên kêu ba mẹ nói mình bị bệnh lạ, không mở miệng nói được. Đến khi thay răng xong cha mới nói chuyện, chọc phá con người ta tiếp. "

" Ha ha! Hay nha hay nha! Nhưng mà tụi con không thể dùng cách đó được đâu. Không thể nói chuyện với bé Hạo buồn lắm a. Cha nghỉ cách giúp tụi con đi nha. "

Cái nụ cười nhe răng mà gió độc lùa chết người của hai nhóc làm anh mắc cười muốn chết. " Khụ khụ! Để cha nghĩ cách dùm cho. Các con có thể khép khép lại cái nụ cười của mình dùm cha được không? Nhìn các con cười cha muốn cười lắm. Mà cười rồi thì nghĩ cách không nổi. Ha ha! "

Hai nhóc vội che miệng mình lại: " Rồi đó! Cha nghĩ cách dùm tụi con đi mà. "

Tích tắt trong 30 giây, Cố Ngạo đã có cách: " Có rồi! Các con giờ đeo khẩu trang đi học đi. Cha nói các con bị bệnh cảm cúm đeo khẩu trang cho an toàn, không lây lan cho người khác. "

" Vậy lúc tụi con muốn hôn môi bé Hạo thì sao đây? "

" Thì các con chu mỏ sẵn, vén khẩu trang lên hôn rồi đeo lại. Ai biết các con bị rụng răng. "

Hai nhóc vui sướng vỗ tay hơn hô: " Hay hay! Cha giỏi quá đi. Ha ha! Yea yea! "

Trang Dụ cười muốn ná thở, tựa người vào anh: " Có thay răng thôi mà làm lố thấy sợ. Ai mà không thay răng chứ. Có gì đâu mà xấu. Đúng là chỉ có con nhà Cố Ngạo mới sợ bóng sợ gió sợ xấu kiểu này thôi a. "

Thơm cậu một cái, anh khoác vai cậu: " Con của Cố Ngạo phải khác chứ! He he! Có vợ rồi phải biết giữ hình tượng vớ vợ nha. "

Đúng theo kế hoạch, hai nhóc đi học đeo khẩu trang. Vào gặp bé Hạo, hai nhóc sốc nặng, sốc cực sốc luôn. " Bé Hạo! Răng của em đâu rồi! Cười thấy nú không vầy nè! Rõ ràng! Rõ ràng hôm qua răng em vẫn còn đẹp mà. "

Bé Hạo cười mà không sợ trúng gió độc chết: " Hi hi! Hôm qua em về nhà chơi nhảy lò cò với em gái, lỡ té sấp mặt, bốn cái răng cửa của em đang lung lơ rụng hết trơn. Kệ! Vậy khỏi sợ đau khi nhổ răng. Hi hi! Hai cái răng dưới của em cũng đang lung lơ nè. Ba mẹ nói thay răng mới sẽ đẹp hơn a. Em có lấy bốn cái răng cho vô hộp tặng hai anh nè. Kỉ niệm lần đầu tiên em thay răng. "

Hai nhóc cầm cái hộp mở ra: " Bốn cái răng nằm bất động trong đây, không khỏi buồn rầu. Biết vậy khỏi đeo khẩu trang nói bệnh chi cho nó mệt. Mà thôi! Chờ răng mọc ra rồi tính.

Về nhà hai nhóc bỏ hai cái răng cửa của mình vô cái hộp luôn. Người ta là sẽ duyên kết tóc, còn tụi nhỏ là se duyên kết răng.

Thời gian sau răng của hai nhóc mọc lên chút ít nhưng không như mong đợi của mình, răng này mới mọc lên hai cái răng khác lại rụng. Tức quá hai nhóc không thèm đeo khẩu trang nữa, nhập bọn với vợ luôn. Mỗi lần cười gió độc thích thú xuyên từ lỗ này qua lỗ khác a.