Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Chương 13: Ba tháng [2]




Dịch: Hoài Phạm

Ba tháng sau, những rạn nứt trong cơ cấu điều hành của Lang thị liên tiếp phát sinh, vị giám đốc đương nhiệm không thể khống chế được toàn cuộc, một lần nữa yêu cầu các thành viên trong hội đồng quản trị mở cuộc họp, một vài nghi vấn không thể che đậy thêm được nữa dần dần sáng tỏ. Không phải ai cũng có khả năng như Tần Tri, anh bị lấy đi cảm nhận về màu sắc, nhưng được đền bù một cái đầu bác học với khả năng tư duy cực kỳ nhanh nhạy.

Về số tiền ba mươi vạn kia, theo quyết định mở rộng đô thị của lãnh đạo thành phố, quá trình vận động thu hồi đất đai cũng được tiến hành, một loạt chung cư, nhà ở được xây dựng dành cho những cư dân mới. Ba mươi vạn đã được chuyển vào dưới hình thức góp vốn đầu tư, và được nhận một phần đất trong dự án, giá trị của phần đất đó, tất cả mọi người đều hiểu rõ, Tần Tri nhất định đang giữ chủ bài.

Mọi chuyện sáng tỏ. Mọi người bắt đầu nháo nhác tìm Tần Tri, trên cương vị của một quản lý, anh là một nhân tài. Quan trọng nhất là, Tần Tri nắm trong tay phần tài sản có thể làm cho công ty tiết kiệm ít nhất mười năm phấn đấu.

Biết, nhưng đã muộn.

Lang Côn ngồi trong văn phòng, bắt đầu cuộc họp khẩn cấp, nếu hôm nay Tần Tri có mặt ở đây có lẽ ông sẽ rất xấu hổ. Ở Lang thị, nhận mức lương không xứng đáng với những gì đã cống hiến trong bao nhiêu năm, ông chưa bao giờ nhìn anh bằng nửa con mắt hoà nhã, vậy mà bây giờ lại mở một cuộc họp khẩn cấp vì anh. Dựa theo tính cách của anh, trong tình huống này có lẽ anh sẽ tự nâng ly chúc mừng.

Lang Ngưng ngồi bên cạnh cha, cảm thấy rất mâu thuẫn. Nhiều năm như vậy, cô vì Tần Tri hứng chịu sự lạnh nhạh của người nhà, tình yêu và sự cảm thông, trong sáu năm, dần dần biến chuyển thành gánh nặng và chán ghét. Tần Tri lúc nào cũng chỉ nói với cô một câu không đổi: “Ngưng Ngưng, em đừng sốt ruột, cái gì cũng có quá trình, cứ từ từ chờ đợi, mọi chuyện đang được tiến hành.”

Mỗi một lần, nghe anh thốt ra câu nói đó, giọng bình thản như nước, có vẻ vô cùng thoải mái, cơn giận của cô lại dâng trào.

Bây giờ, cô rất muốn gặp anh. Ít nhất, cô muốn hỏi anh, tại sao lại đối xử với cô như vậ? Tại sao lại lừa dối cô?

Cô không nghĩ tới, nếu lúc trước anh nói sự thật với cô, cô sẽ tin anh sao?

Tần Tri giống như một con bạc lọc lõi, anh ghi nhớ vị trí tất cả các con bài, sau đó đánh từng bước. Bước đầu tiên, bước thứ hai, bước thứ ba…… Không chuyện gì có thể thay đổi nước bài của anh. Cho tới bây giờ, Lang thị vẫn tiếp tục vận hành từ những gì mà anh để lại, vẫn còn ba hợp đồng lớn và một vài dự án mới, theo Tần Tri đánh giá, trong thời gian tới sẽ bắt đầu có lợi nhuận, nhưng không biết công ty có thể tiếp tục theo được bao lâu. Những nhân tài trong mấy năm qua anh bồi dưỡng cũng bỏ đi không ít, một số qua công ty khác, một số nộp đơn thôi việc. Phòng nhân sự, đơn từ chức chất thành chồng lớn, những quản lý mới thay vào đối với phương thức kinh doanh của công ty vẫn chưa nắm vững.

Thậm chí nhân viên căn tin và bảo vệ cũng tìm Lãng Ngưng than phiền. Tổ trưởng căn tin than thở: “Giám đốc, đây không phải vấn đề tình cảm. Trước kia giám đốc cũ hướng dẫn chúng tôi làm việc, chưa bao giờ xảy ra khúc mắc gì.

Bây giờ phó giám đốc mới cứ mở miệng là trừ lương, ngậm miệng thì dọa cho thôi việc, tháng này e rằng tôi còn phải đền tiền mới có thể tiếp tục đi làm.

Trước kia phó giám đốc Tần quản lí công việc rất hợp lý, phân công làm việc ca ngày ca đêm rất chặt chẽ, quản lý thích ăn khuya món gì, phòng nào đội nào phải tăng ca, ai làm việc nấy, cần chuẩn bị gì, anh ấy đều an bài sẵn, chúng tôi không sợ trở tay không kịp, cho nên, chúng tôi làm gì cũng không thấy mệt.

Tôi cũng biết công ty đang khó khăn, nhưng nửa đêm ba giờ họ đòi ăn thì lập tức phải mang đồ ăn cho họ, ngay cả thời gian chuẩn bị chúng tôi cũng không có, văn phòng chưa bao giờ báo trước cho chúng tôi. Nếu tiếp tục như thế, tôi thật sự không còn cách nào khác. Hoặc là tăng thêm nhân viên trong nhà ăn, hoặc là tôi nghỉ.”

Lang Ngưng hỏi ông ta cần thêm bao nhiêu người, người tổ trưởng thẳng thừng yêu cầu tăng viện 5 người. Năm người, phát sinh thêm bao nhiêu tiền bạc, Lang Ngưng không dám nghĩ. Tần Tri bỏ đi đã ba tháng, ba tháng này, Lang Ngưng cơ hồ sống giữa nước sôi lửa bỏng. Một xí nghiệp cần một người quản lí như thế nào, cuối cùng cô cũng hiểu, Tần Tri như một tiểu thần đứng một bên, chỉ mỉm cười cũng khống chế được toàn cục.

Mỗi góc công ty anh đều theo cách của mình sắp đặt ổn thỏa, tựa như đang chơi một ván bài pu-khơ bình thường, dùng ít quân nhất, thực hiện công việc một cách tốt nhất. Năng lực phối hợp, năng lực tiên đoán diễn biến của thị trường …… của anh đều là tốt nhất, không thể thay thế.

Muốn Lang thị lại hoạt động trôi chảy như trước, nhất định phải sửa sang lại phương thức quản lý. Biến cố xảy ra, Lang thị cơ bản không hề chuẩn bị để chống đỡ. Rốt cuộc là Lang thị tạo nên Tần Tri ngày nay hay Tần Tri xây dựng nên Lang thị thành tựu như ngày nay?

Thêm người chỉ là chuyện nhỏ, điều Lang Ngưng không ngờ tới là, Tần Tri ra đi, còn mang theo ân tình, và một phần hồ sơ mật không tiện ghi lại, sáu năm làm việc, sáu năm hợp tác với chính phủ về phương diện gì? Lãnh đạo công ty cần gì, đang tiến hành công việc gì, cần tài liệu bí mật gì?

Những điều này không liên quan đến Tần Tri, Lang Ngưng không hiểu anh làm thế nào có thể ở một chỗ vươn đầu ngón tay đến từng góc ngách công ty. Người quản lý là gì? Lang Ngưng bây giờ đã rõ ràng. Người cậu của cô, tốt nghiệp khoa quản trị kinh doanh ở nước ngoài, đang quản lý công việc của Lang thị, giờ cũng rõ ràng.

Mô hình quản lý theo nước ngoài không thể thực hiện, phương thức quản lý trong nước ở công ty lại càng không dùng được, Lang thị có phong cách đặc thù và truyền thống của riêng mình. Nhìn bề ngoài, dường như Tần Tri cái gì cũng không làm, thực ra là mỗi thứ đụng vào một chút. Từ đó, anh nối từng đốt ngón tay vào với nhau, công ty cứ theo đó vận hành trôi chảy. Anh là nhân tài, đại nhân tài, bây giờ, mọi người đều nói về anh như vậy. Trong quá trình phát triển của thành phố, từ miệng của những nhân viên đã từ chức đã làm việc ở nơi khác, câu chuyện, hay truyền thuyết về Tần Tri càng lúc càng lan rộng. Điều này đối với Lang thị vô cùng bất lợi.

Người ngoài nhìn vào Lang thị chê cười, nhưng lại khen ngợi Tần Tri không ngớt. Những công ty khác nhăm nhe nhắm đến Tần Tri, anh đã trở thành món hàng đắt giá nhất thành phố.

“ Ý kiến của chúng tôi là, lập tức đi tìm Tần Tri, cậu ta đối với sự phát triển của Lang thị rất quan trọng, nếu Tần Tri chịu quay về Lang thị, tôi sẽ lập tức từ chức.”

Cậu Lang Ngưng đã nói ra điều mà mọi người đều muốn nói, đồng thời đã nói một cách thẳng thắn nhất, mợ Lang Ngưng tái mặt. Việc Tần Tri ra đi có liên quan đến chuyện tham ô, thực ra là mưu kế mà Lang Ngưng và chủ tịch sắp đặt (thấy Lang Ngưng đối xử với anh Tần Tri tuyệt tình chưa!), bây giờ đắc tội anh, chồng bà phải đứng ra làm vật hi sinh, chức vị ở nước ngoài cũng phải từ bỏ, ông bà ở vào tình trạng chịu chịu tiếng oan mà không thể nói. Công ty cần một kẻ đứng ra chịu tội để làm nguội cơn giận của Tần Tri, vậy còn bọn họ, ai sẽ đứng ra đòi công bằng cho bọn họ? Họ hàng thân thích chẳng là gì hết, chỉ cần biết, tiền lớn nhất là được.

“Ngày hôm qua, tôi đã liên lạc với luật sư của Tần Tri, theo ý của anh ta, khu đất kia sau khi phân lô, có thể chuyển lại cho Lang thị. Nhưng…… Bên kia báo giá ba trăm ngàn.” Lang Ngưng nắm tờ báo thật chặt, cô không thể tin Tần Tri lại kinh doanh với cô. Trong suy nghĩ của cô, anh sẽ mãi mãi không thay đổi, thứ mà cô cần, anh sẽ đưa cho cô bằng cả hai tay mà không tính toán.

Chủ tịch Lang nhìn cô, không biết phải nói sao. Trước đây ông phản đối, bởi vì anh chỉ là một kẻ trắng tay đến từ một vùng đất quê, lại mang bệnh tật, ông thật sự không thể hiểu anh có tài cán gì mà có thể làm xiêu lòng đứa con gái quý giá của ông. Khi Lang Ngưng quyết định chia tay, ông thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ việc anh rời đi lại khiến công ty lâm vào tình cảnh rối ren. Lang Ngưng và con trai nhà họ Chương tình cảm chưa rõ ràng, Tần Tri trở về, mọi chuyện sẽ ra sao? Nếu con gái ông và anh hợp lại, ông vẫn không thể chấp nhận. Tấm lòng người làm cha mẹ khắp thế gian đều như nhau, chỉ hy vọng con cái tìm được một nơi tốt đẹp nhất.

Ông muốn có Tần Tri, nhưng không muốn gả con ông cho anh. Tự chủ tịch Lang cũng thấy mình mâu thuẫn.

Ông gật mạnh đầu, nói dứt khoát: “Được! Chỉ cần Tần Tri đồng ý trở về, điều kiện gì cũng chấp nhận……. Ý kiến mọi người thế nào?”

Đúng vậy, trước tiên chỉ cần Tần Tri chịu quay lại, dù điều kiện ngặt nghèo thế nào, Lang thị đều có thể đáp ứng. Lang thị bị Tần Tri đùa một lần, cũng là lần đầu tiên thua tức tưởi, ngậm đau mà đành câm nín. Bây giờ Tần Tri mới là ông chủ thực sự, anh muốn gì phải đồng ý với anh cái đó. Bọn họ sợ hãi, ở Lang thị, Tần Tri đã thành từ điển sống, anh là ai, tình hình hiện tại của anh? Lang thị bị bài xích khi ra thị trường.

Nhưng Tần Tri có đồng ý trở về không? Lang Côn không chắc chắn, cả Lang Ngưng cũng biết cô không thể đối mặt với anh. Nói gì đến bản thân Tần Tri?

***

Ở thành phố nhỏ, Tần Tri đang kiểm tra tủ sách, Quan Thục Di chìa cho anh một cây kem đậu đỏ. Nàng mỉm cười với anh, cách kệ sách vòng tay qua vò rối tóc anh: “Nút chai, chị đi ngã tư mua mấy thứ cần thiết, cậu ở lại trông quán.”

Tần Tri cười cười, nhìn nàng nhảy chân sáo chạy ra ngoài. Anh cắn kem, suy nghĩ về tin tức người bạn tốt vừa mang đến. Nghĩ về những vấn đề ở Lang Thị, anh nhận ra, thật ra anh đã thua cuộc.

Một trong những điều chứng minh một người quản lý làm công tác quản lý giỏi là sau khi anh ta ra đi, tập thể nơi đó vẫn tiếp tục làm việc, tiếp tục phát triển. Đó là thứ quan trọng nhất chứng tỏ năng lực của người quản lý. Tần Tri biết, anh cần phải học tập nhiều hơn nữa.

Cũng may, hiện tại, cái mà anh có là thời gian.