Hiểu Nguyệt một mình lái xe về nhà.
Chưa bao giờ cô cảm thấy buồn như lúc này.
Cô nhớ mọi chuyện trước đây, tình bạn đẹp, tình yêu nồng thắm, bây giờ đều đã tan thành mây khói cả.
Cô đỗ xe ngồi một mình trong công viên, dưới bóng cây thẫn thờ im lặng.
Bỗng cảm nhận được gì đó, cô quay lại thì thấy Tiểu Diệp đang ngồi bên cạnh mình từ bao giờ.
"Em...đến đây lúc nào thế?"
"Em đi theo chị từ sáng rồi."
Không khí lại chìm vào im lặng.
Tiểu Diệp chú ý từ nãy đến giờ, ánh mắt Hiểu Nguyệt chất chứa đầy nỗi buồn và sự thất vọng.
"Nếu chị muốn khóc thì cứ khóc đi, ở đây không có ai đâu."
"...."
Hiểu Nguyệt đã nhẫn nhịn từ lúc rời khỏi quán cà phê đó.
Cô nghĩ mình sẽ chẳng việc gì phải khóc vì họ, nhưng tự dưng có người bên cạnh an ủi, cảm xúc bên trong cô trào ra không thể kiềm lại.
Hiểu Nguyệt gục mặt xuống khóc nức nở, Tiểu Diệp ngồi bên cạnh cũng chẳng biết làm sao, chỉ nhẹ nhàng an ủi cô.
"Chị cứ khóc đi, khóc ra hết đi.
Rồi sau này không được khóc nữa.
Phải thật vui vẻ mới được, cho đám người kia tức nổ đom đóm luôn."
Nghe mấy lời an ủi chân thành mà hài hước của Tiểu Diệp, Hiểu Nguyệt bật cười.
Ngồi một lúc, tâm trạng đã khá hơn, cô lái xe về nhà.
Đang dừng đèn đỏ, một chiếc xe từ phía đường bên cạnh lao đến như điên, nhắm thẳng vào xe của Hiểu Nguyệt khiến cô không kịp trở tay.
Chỉ nghe "Rầm" một tiếng kinh thiên động địa, chiếc xe bị tông hất văng ra xa nát tan, cái xe kia cũng đâm vào cột điện bốc cháy.
Mọi người gấp gáp gọi cho xe cứu hoả và cứu thương tới.
Bọn họ vây đến xe của Hiểu Nguyệt để tìm người.
Nhưng chẳng thể nào hiểu được, chiếc xe gặp tai nạn chỉ trong tích tắc có vài giây, vậy mà họ lại tìm thấy cô nằm bất động cách đó hai ba mét, trên người chỉ có vài vết thương ngoài da.
Nhưng làm gì có thời gian để nghĩ nhiều, xe cứu thương ngay lập tức đưa cô đến bệnh viện.
Lục Quang Vân đang giải quyết việc ở bệnh viện, thấy có người hô hoán nhường đường cho người bị tai nạn, anh cũng đi ra để xem xét.
Chiếc giường Hiểu Nguyệt nằm đẩy lướt qua mặt anh.
Nhìn thấy người nằm đó, Lục Quang Vân sợ
đến mức hồn vía bay đi tám hướng, vội vàng chạy đến cấp cứu cho cô.
Cũng may là không có vết thương nghiêm trọng anh mới dám gọi điện về nhà.
Mọi người nghe xong thì tá hỏa chạy đến, Lục phu nhân sốc tới mức xuýt nữa ngất xỉu.
"Quang Vân, em con đâu, chuyện gì xảy ra vậy hả?"
"Mẹ bình tĩnh lại, con cũng không biết nữa, chỉ biết người ta đưa em ấy đến đây.
Anh Quang Phong đã đi điều tra rồi."
"Nó có sao không?"
"May là chỉ bị thương nhẹ, đang nghỉ ngơi bên trong.
Mẹ cứ nghỉ một lúc đi rồi vào..."
Chưa kịp nói xong, Lý Nhã Tịnh đã đi ngay vào phòng bệnh, nhìn thấy Hiểu Nguyệt không sao bà mới an tâm.
Lục Quang Phong đến gặp người đã đưa cô đến để cảm ơn, tiện thể cũng muốn hỏi một số vấn đề.
"Lúc đó tôi đang đi mua đồ, chỉ nghe một tiếng động rất lớn.
Tôi ra xem thì thấy cô ấy đang nằm bất động ở đó nên đi theo xe cứu thương đưa cô ấy đến viện, chứ tôi cũng không rõ."
"...."
Sau khi hậu tạ, người của anh báo cho anh nhữngthông tin mà họ điều tra được.
Chiếc xe bị mất lái đó của một người đàn ông đi giao hàng.
Ông ta nói rằng lúc dừng xe mua đồ ăn thì bị ai đó lái đi, ông ta cũng đã báo cảnh sát để tìm lại xe nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Đến tối mà Hiểu Nguyệt vẫn chưa tỉnh, Lục Quang Vân cũng thấy khó hiểu.
Phần đầu không bị thương nặng, lẽ ra giờ này phải tỉnh rồi mới phải.
Tiểu Diệp từ đâu đi vào, mọi người cũng bất ngờ khi thấy cô, hỏi ra mới biết chính cô là người cứu Hiểu Nguyệt thoát chết trong gang tấc.
"Đang yên đang lành sao lại có tai nạn?"
"Cháu chắc chắn là cái cô Lâm Du kia cố tình hại chị ấy đó ạ.
Hồi sáng chị ấy đi gặp mặt cô ta nói chuyện, lúc về lại xui xẻo như vậy, không thể nào là trùng hợp được."
"Gặp Lâm Du!??"
"Vâng."
Bọn họ bán tính bán nghi chín phần là do cô ta làm, Lục Quang Phong ngay lập tức cho người theo dõi cô ta và Vương Triết Hạo.
Trong một căn nhà hoang cũ nát xập xệ, Lâm Du đang thuyết phục Vương Triết Hạo đi theo mình.
Giờ đây Vương thị đã hoàn toàn phá sản, hắn còn phải chạy trốn chủ nợ đến khắp đầu đường xó chợ.
Còn Lâm Du cũng chẳng khá hơn.
Ba mẹ cô ta lo lắng chăm sóc cho cô ta từng chút một, vậy mà cô ta chẳng những không cố gắng giúp đỡ mà còn ăn chơi đua đòi, bất cẩn làm lộ thông tin mật của công ty khiến ba mẹ mình phải chật vật xoay xở, cuối cùng cũng chẳng giữ được.
Lâm Du túng quá hoá liều, về nước tìm Vương Triết Hạo để thoả mãn tháng ngày ăn chơi của mình.
Kết quả giờ đây cả hai cũng đều mất trắng.
"Con m* nó đều tại cô.
Bây giờ Hiểu Nguyệt còn chặn số của tôi rồi."
"Anh đừng trông chờ vào cô ta nữa.
Cho dù cô ta có đồng ý thì Lục gia cũng ép chết anh, chi bằng..."
"Sao!?"
"Em với anh trốn đi.
Ra nước ngoài tu chí làm ăn, như vậy mới khá lên được."
Lời vừa thốt ra, Lâm Du ăn trọn một cái bạt tai ngã vật xuống đất.
"Câm miệng! Đồ của tao, nhất định tao phải lấy cho bằng hết.
Lục gia hay cái ch* má gì cũng không ngăn được tao."
Hắn quay người chạy đi trước con mắt căm phẫn và khinh thường của Lâm Du.
"Thằng ngu! Yên lành không muốn lại đi tìm chết.
Vậy thì cứ chết cmm đi.
Nghĩ tao để yên cho bọn mày êm xuôi sao."
Cô ta vẫn lo ngại Hiểu Nguyệt còn tình cảm với Vương Triết Hạo, nên đã nảy ra một kế hoạch, quyết phải đạp đổ ý định của hắn cho bằng được.