Nằm trên giường nhìn ra ngoài từ cánh cửa đang mở ra một nửa, Lâm Lam mỉm cười nhìn bóng dáng tới tới lui lui của Bạch Nham. Sống chung với Bạch Nham nhiều ngày nay, bây giờ Lâm Lam đã thành thói quen mỗi sáng sớm thức dậy là có thể ăn cháo loãng và uống sữa tươi do Bạch Nham tự tay chuẩn bị cho cô.
Lâm Lam đứng lên, nhẹ nhàng đi tới sau lưng Bạch Nham rồi ôm lấy anh. "Hôm nay sao lại dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một chút nữa?" Bạch Nham buông chén cháo loãng trong tay xuống, dịu dàng nói.
"Em sắp bị anh nuông chiều thành con heo lười rồi!" Lâm Lam tựa đầu vào trên vai của Bạch Nham, lẩm bẩm nói.
"A ~~ hóa ra anh cưới một con heo lười về à!" Bạch Nham xoay người lại ôm lấy Lâm Lam.
"Sao, hối hận rồi hả? Bây giờ anh mời thần thì dễ mà tiễn thần thì khó, em nha, giờ ỷ lại vào anh rồi!" Lâm Lam rời khỏi ngực Bạch Nham, cầm chén cháo loãng trên bàn lên ăn.
Trong mắt của Bạch Nham thoáng qua một tia do dự, cầm tay của Lâm Lam, nói: "Có phải em muốn trở thành con mèo lười đúng không? Không đánh răng, không rửa mặt."
"Được đó, làm một con mèo nhỏ luôn được nuông chiều!" Lâm Lam le lưỡi với Bạch Nham, nũng nịu nói.
"Được, Bạch Nham anh luôn nuông chiều con mèo lười này!" Bạch Nham vừa gõ nhẹ trên trán của Lâm Lam vừa cưng chiều nói: "Nhưng con mèo lười phải đi đánh răng rửa mặt, ngoan!"
"Được, vậy anh thổi cháo nguội giúp em!"
"Được, được, con mèo lười!"
Sau khi Bạch Nham nhìn Lâm Lam đi vào toilet rồi mới bất đắc dĩ cười cười, cầm chén cháo loãng trên bàn lên sau đó dùng thìa khuấy nhẹ rồi thổi.
"Bạch Nham, trên bàn là gì vậy? Một lớp trắng trắng, bẩn thế này!" Lâm Lam lấy tay quét một đường trên lớp bột trắng trắng trên bàn, nói.
Bạch Nham vội vàng dùng tay lau hết: "Là muối! Lúc nãy anh bỏ vào cháo chắc rơi ra ngoài đó!"
"Cháo nguội chưa?"
"Nguội rồi, con mèo lười!" Bạch Nham ấn Lâm Lam ngồi xuống ghế, đưa cháo tới trước mặt cô.
"Ừ, cảm ơn chồng!"
"Chỉ đơn giản như vậy sao?"
"Ừ, vậy anh còn muốn như thế nào hả?" Lâm Lam bĩu môi nói.
"Chỗ này!" Bạch Nham đưa má trái của mình đến trước mặt Lâm Lam rồi dùng tay chỉ vào, nói.
Lâm Lam hơi ngẩng đầu lên hôn nhẹ một cái vào má của Bạch Nham, sau đó cúi đầu ăn cháo.
Bạch Nham cũng hôn nhẹ một cái vào má của Lâm Lam sau đó mới thỏa mãn đứng lên: "Tiểu Lam, anh đến công ty đây." Lúc Lâm Lam đang mỉm cười, Bạch Nham đi ra khỏi cửa.
Sau khi Bạch Nham đi Lâm Lam vẫn giống thường ngày ở nhà xem ti vi và đọc báo, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với thím Trương, với cô mà nói hôm nay chẳng qua cũng chỉ là một ngày rất bình thường.
Đặt tờ báo trong tay xuống, Lâm Lam duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi để thân thể thoải mái hơn một chút, chợt cảm thấy khát nước, muốn gọi thím Trương rót cho cô ly nước nhưng thấy bóng dáng bận rộn của thím Trương ở phòng bếp thì không muốn làm phiền thím nên nghĩ tự mình rót một ly cũng được.
Đứng lên vừa định bước đi thì lại cảm thấy bụng dưới truyền đến một trận đau đớn, Lâm Lam không nhịn được liền "A ——" lên một tiếng rồi ngã xuống ghế sofa.
Thím Trương ở phòng bếp nghe thấy tiếng thét chói tai của Lâm Lam liền vội vàng chạy ra, thấy Lâm Lam ôm bụng đau đớn ngã xuống ghế sofa: "Cô Lâm, cô làm sao vậy?"
Lâm Lam cảm thấy bụng dưới truyền tới từng trận đau đớn, cảm giác có gì đó nóng nóng chảy ra dưới thân. Nhịn đau khó khăn nói với thím Trương: "Mau gọi điện thoại cho Bạch Nham!"
Thím Trương vội vàng cuống quýt cầm điện thoại bên cạnh lên gọi cho Bạch Nham: "Ngài Bạch, không xong rồi! Cô Lâm đã xảy ra chuyện, ngài nhanh về đây đi!"
Để điện thoại xuống, thím Trương quan tâm hỏi "Cô Lâm, ngài Bạch nói sẽ lập tức chạy về, cô khó chịu ở đâu? Tôi giúp cô xoa!"
Lâm Lam tốn rất nhiều hơi sức mới miễn cưỡng gật đầu được một cái với thím Trương, bụng dưới liên tục truyền tới cảm giác đau đớn khiến mồ hôi chảy ra cả người cô.
"A! Cô Lâm cô chảy máu!" Một tiếng kêu sợ hãi và lời nói tiếp theo của thím Trương khiến Lâm Lam đang đau đớn giật mình hiểu ra, hai tay run run duỗi về phía giữa bắp đùi của mình, cảm giác đặc sánh truyền đến từ đầu ngón tay, Lâm Lam không dám tin giơ tay lên, nhìn thấy tay mình dính đầy máu, khổ sở hô to: "Không ——" sau đó cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm liền mất đi tri giác.
Thím Trương nhìn tình hình trước mắt trong lòng cũng đã đoán được vài phần, luống cuống không biết nên làm sao mới tốt. Nhìn Lâm Lam rõ ràng đã bị sự thật trước mắt dọa ngất đi, mà Bạch Nham vẫn chưa về, thật sự là gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng rồi.
Lâm Lam không biết sau đó xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trong lúc mơ màng có người ôm cô đặt lên giường, sau đó cảm giác bụng dưới đã không còn, có gì đó đã trượt ra ngoài. Lúc cô tỉnh lại thì nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh cao cấp ở bệnh viện.
Lâm Lam chuyển động thân thể lúc này mới cảm thấy bụng dưới vẫn âm ỷ đau nhức nên muốn tự mình xoa nhẹ, vừa mới động thì nhận ra tay của mình đang bị người khác nắm thật chặt. Quay đầu sang thì thấy hóa ra là Bạch Nham đang ngồi ngủ thiếp đi ở bên giường, tay thì nắm tay của cô thật chặt, không chịu buông lỏng chút nào.
"Bạch Nham, tỉnh dậy đi!" Lâm Lam khẽ đẩy Bạch Nham.
Mắt của Bạch Nham vẫn còn buồn ngủ lờ mờ nhìn Lâm Lam, vừa thấy Lâm Lam tỉnh lại ngay lập tức cả người liền tỉnh táo lại: "Tiểu Lam, em đã tỉnh rồi! Cảm giác khá hơn chút nào không?"
"Ừ, bác sĩ nói em bị bệnh gì?" Lâm Lam cười yếu ớt nhìn Bạch Nham hỏi.
Bạch Nham nhìn Lâm Lam trong lòng rất phức tạp, không biết trả lời cô như thế nào: "Tiểu Lam, em dưỡng cơ thể của mình thật tốt, sau này chúng ta sẽ có con của mình!"
Lâm Lam vừa nghe xong cả người đều ngây dại, cô không phải không hiểu, lúc nhìn thấy tay mình dính đầy máu cô cũng đã đoán được kết quả này: "Bác sĩ có nói gì nữa không?"
Thấy sau đó vẻ mặt của Lâm Lam bình tĩnh, trong lòng Bạch Nham lại lo lắng, Lâm Lam như vậy làm anh nhớ lại quãng thời gian lúc Tô Ngọ Dương rời khỏi cô cũng chính là bộ dáng này. "Tiểu Lam, là anh có lỗi với em! Bác sĩ nói là mệt nhọc dẫn đến sinh non, hôm qua anh không nên dẫn em đi dạo phố!"
"Là con trai hay con gái?" Lâm Lam chỉ nhìn trần nhà màu trắng, không nhìn vẻ mặt tự trách hối hận của Bạch Nham.
"Tiểu Lam, sau này chúng ta sẽ có con của mình mà!" Hai tay của Bạch Nham cầm tay của Lâm Lam đưa lên miệng hôn, an ủi Lâm Lam.
Con của mình à? Lâm Lam nghe những lời này của Bạch Nham trong lòng liền nguội lạnh một nửa. Hóa ra anh vẫn không xem con của cô giống như con của anh, cho tới bây giờ đứa bé đó ở trong lòng anh không phải là con của Bạch Nham anh.
"Bạch Nham, em muốn yên lặng một chút." Lâm Lam không để ý đến vẻ mặt đau khổ của Bạch Nham sau khi nghe câu này.
"Tiểu Lam. . . . . ."
"Bạch Nham, em muốn một mình yên lặng một chút được không?" Không đợi Bạch Nham mở miệng nói hết lời thì Lâm Lam lại nói tiếp.
Bạch Nham buông tay của Lâm Lam ra, vẻ mặt bất đắc dĩ, mất mát đi ra khỏi phòng bệnh.
"Thím Trương, cô ấy đã tỉnh lại, thím vào khuyên cô ấy ăn một chút gì đi." Ra khỏi phòng bệnh, Bạch Nham dặn dò thím Trương vẫn luôn canh giữ ở ngoài phòng bệnh. Thím Trương gật đầu một cái để cho anh yên tâm.
"Cô Lâm, sinh non cũng giống như ở cữ, ngàn vạn lần phải bồi bổ! Cô vừa mới tỉnh nên uống một chút cháo loãng để lót dạ." Thím Trương vừa nói vừa đặt hộp giữ ấm lên bàn rồi đổ cháo loãng ra chén.
"Thím Trương, bác sĩ nói sao?" Lâm Lam vẫn duy trì tư thế đó từ lúc Bạch Nham đi ra ngoài, ánh mắt đờ đẫn hỏi.
Tay của thím Trương đang đổ cháo liền dừng lại một chút, ánh mắt lóe lên, nói: "Nghe bác sĩ nói là mệt nhọc dẫn đến cơ thể suy nhược nên mới xảy ra chuyện như vậy."
Lâm Lam nghe xong không nói, vẫn ngẫn người nhìn chằm chằm trần nhà.
Thím Trương cầm chén cháo ngồi xuống bên cạnh giường của Lâm Lam đang nằm, thổi cháo trong thìa, cảm thấy không nóng lắm mới đưa tới trước mặt Lâm Lam: "Cô Lâm, ăn ít cháo đi?"
Lâm Lam nằm trên giường giống như không nghe thấy, ánh mắt đờ đẫn, thỉnh thoảng sẽ nhíu mày một chút cho thấy vào lúc này trong lòng cô rất khổ sở.
"Cô Lâm, đau lòng thì đau lòng nhưng vẫn phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đứa bé mất đi còn có thể có lại." Thím Trương đưa cháo đến bên miệng Lâm Lam, khuyên nhủ.
Lâm Lam nghe lời nói của thím Trương ánh mắt càng khổ sở hơn, cô sẽ có lại đứa bé khác nhưng đứa bé này là duy nhất, sau này dù có nhiều hơn nữa thì cũng không phải là nó!
"Cô Lâm, ít nhiều cũng ăn một chút đi?"
Lâm Lam chậm rãi há mồm, thím Trương thật cẩn thận đút cháo cho cô.
Đây là cháo loãng Lâm Lam thích ăn nhất, ngày thường cô lúc nào cũng thích nhai từ từ ở trong miệng, cho đến khi miệng tràn đầy hương vị của kẹo mạch nha. Lâm Lam thẩn thờ nhai, hôm nay cháo rất chát.
Ở trong bệnh viện vài ngày, cơ thể của Lâm Lam đã không có gì đáng ngại nhưng vẫn hơi suy nhược, mấy ngày nay Bạch Nham một tấc cũng không rời khỏi cô, chuyện gì cũng không cho Lâm Lam làm, thậm chí uống một hớp nước Bạch Nham cũng muốn tự tay dùng thìa đút cô.
Lâm Lam cảm nhận được Bạch Nham lúc nào cũng luôn quan tâm, cô cũng hoàn toàn biết Bạch Nham vốn một tấc cũng không rời là sợ cô đau lòng quá mức. Cô biết mình sinh non không liên quan tới anh, lời anh nói ra ngày đó chẳng qua là quan tâm sốt ruột nên nhất thời nói ra mà thôi, mấy ngày nay mình lạnh nhạt với anh, vậy rất không công bằng với anh.
"Bạch Nham, anh có thể đến công ty. Anh ở cùng với em lâu như vậy, công ty làm sao bây giờ?" Lâm Lam nói với Bạch Nham đang gọt trái táo.
"Không sao đâu, nếu anh không có ở đó vài ngày mà bọn họ không làm được việc gì, vậy cũng chỉ có thể nói anh không có mắt nhìn, chỉ biết tìm một vài nhân viên nhận tiền mà không làm việc, mượn cơ hội lần này khảo nghiệm bọn họ một chút đi." Bạch Nham thờ ơ nói.
"Ngày mai anh đến công ty đi? Để cho người khác biết anh vì một chuyện nhỏ này của em mà mấy ngày không đến công ty vậy thì không tốt lắm!" Bạch Nham cắt một miếng táo đưa cho Lâm Lam.
"Em đó, yên tâm bồi dưỡng cơ thể đi, chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện của em!"
Lâm Lam nhận lấy miếng táo, nói: "Em đã khỏe nhiều rồi, có thím Trương ở đây là được, anh đến công ty đi?"
Bạch Nham vốn đang muốn ở cùng với Lâm Lam mấy ngày nữa, đành chịu vì cô kiên trì muốn anh đến công ty, anh không thể thay đổi được chủ ý của cô nên buộc lòng phải đồng ý.
"Vậy em có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh! Cứ cách một giờ anh sẽ gọi một cuộc điện thoại cho em!" Nói xong Bạch Nham mặc áo khoác treo trên giá vào để chuẩn bị ra cửa.
"Được, được! Đều tùy anh!" Lâm Lam ngồi trên giường, buồn cười nhìn Bạch Nham.
"Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, anh đi đây!" Bạch Nham lưu luyến không rời mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Lam cắn miếng táo trong tay, nhai từ từ, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
Bầu trời xanh thẳm không có một chút tì vết nào, Lâm Lam nằm trên cỏ cảm thấy rất thoải mái, duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi: "Ngọ Dương, chúng ta có một đứa bé được không?"
Tô Ngọ Dương cũng duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi, nói: "Được, sinh cho anh một đứa con gái đáng yêu giống em."
"Không, em muốn con trai!" Lâm Lam vội vàng phản đối.
"A —— anh biết em đang ghen!" Tô Ngọ Dương ngồi dậy, vuốt nhẹ lỗ mũi của Lâm Lam.
"Không phải! Em thích con trai!" Lâm Lam bị Tô Ngọ Dương nói trúng tâm sự, không cam lòng dẩu môi lên.
"Sinh con trai cũng dẩu môi lên giống như em sao?" Tô Ngọ Dương vuốt nhẹ môi của Lâm Lam, cười nói.
"Dẩu môi đáng yêu!" Lâm Lam ngồi dậy, thuận thế ngã vào trong lòng của Tô Ngọ Dương.
Hai tay của Tô Ngọ Dương ôm lấy Lâm Lam từ phía sau, cười không nói. Mùa xuân là mùa của những nụ hoa đang hé mở rực rỡ, bọn họ im lặng ôm nhau, thỉnh thoảng có bươm buớm bay qua, xinh đẹp mà lãng mạn.
Bầu trời xanh thẳm.
Nghĩ tới những chuyện đã qua, Lâm Lam có chút không thể kiềm chế được. Đó là sau khi ở chung với Tô Ngọ Dương không bao lâu, đứa bé của bọn họ mãi cho đến hai năm sau mới có. Cô biết Tô Ngọ Dương rất thích đứa bé cho nên vẫn muốn tìm một cơ hội nói cho anh biết, chỉ là ý trời trêu người!