Trước mắt là một mảnh tối đen, Tô Ngọ Dương không biết mình đang ở chỗ nào, lần mò đi về phía trước, anh muốn nói lớn tiếng: "Tử Nhiễm, bật điện!" Nhưng anh không kêu được gì hết, trừ việc không ngừng khua tay lần mò về phía trước.
Một chùm sáng đột nhiên bắn tới trước mặt anh, Tô Ngọ Dương không thích ứng kịp nên nhắm mắt lại, đưa tay ngăn lại ánh sáng.
"Tiểu Lam, mở ra xem đi!" Có tiếng người nói chuyện truyền tới bên tai, Tô Ngọ Dương cảm thấy rất quen thuộc.
Dần dần thích ứng được với ánh sáng, Tô Ngọ Dương từ từ mở mắt ra, trước mắt là căn nhà nhỏ của Lâm Lam, nhìn "chính mình" trước mặt đưa một cái hộp màu hồng cho Lâm Lam, vẻ mặt mong đợi nói.
Tô Ngọ Dương thấy cái hộp kia giống hệt cái hộp mà ngày đó Lâm Lam đưa cho mình.
"Là gì vậy?" Lâm Lam chớp mắt nhìn cái hộp trong tay, giọng nói nũng nịu ngọt ngào nói.
"Em mở ra chẳng phải sẽ biết sao." Tô Ngọ Dương đó gãi cái ót, vẻ xấu hổ hiện trên mặt, quay đầu nhìn tường bên kia.
"Thừa nước đục thả câu! Trừ đồ có sẵn trong cửa hàng, anh còn có thể tặng gì chứ!" Tô Ngọ Dương đó thấy Lâm Lam tiện tay mở hộp ra, bên trong là một đóa ‘forget me not’ màu xanh dương.
"Forget me not! Tự anh làm sao?" Lâm Lam ngẩng đầu lên, có chút không dám tin vừa sợ vừa vui nhìn Tô Ngọ Dương trước mặt.
"Đúng vậy, vật đó. . . . . . em thích không?" Tô Ngọ Dương nhìn "chính mình" trước mắt vẫn đang xấu hổ nghiêng đầu nhìn tường bên kia, rất sợ Lâm Lam sẽ nói không thích.
"Thích! Vô cùng thích! Ngọ Dương, là forget me not! Forget me not đó!" Cầm hoa khô trong tay, Lâm Lam kích động nói.
"Đúng, là forget me not! Tô Ngọ Dương suốt đời sẽ không quên một người tên là Lâm Lam, cho nên không cho em quên anh!" Nhìn “chính mình” trước mặt gãi cái ót, trên mặt là nụ cười thật tươi, rực rỡ đến mức khiến Tô Ngọ Dương phải đưa tay ngăn trước mắt lần nữa, nụ cười đó quá chói mắt.
Forget me not? Bóng dáng Lâm Lam và Tô Ngọ Dương trước mắt đang dần dần đi xa, "Không cho anh giữ nó, không cho!" Giọng nói mất khống chế của Lý Tử Nhiễm truyền tới bên tai, Tô Ngọ Dương nhìn đóa ‘forget me not’ này bị Lý Tử Nhiễm bóp vỡ, từng mảnh từng mảnh rơi xuống sàn nhà trước mặt anh. Nhìn mọi chuyện đang diễn ra ở trước mặt, Tô Ngọ Dương muốn chạy tới ngăn cản, nhưng chân của anh lại giống như rất nặng, nặng đến mức khiến anh không có sức nâng chân lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn đóa ‘forget me not’ bị Lý Tử Nhiễm xé thành mảnh vụn, cái hộp rơi xuống sàn nhà, vỡ thành hai.
Tô Ngọ Dương vô lực, lấy tay che ngực, sao anh có thể quên, vì sao anh có thể quên chứ? ‘Forget me not’, Tiểu Lam của mình! Đó là ‘forget me not’ tự anh làm, đó là Tiểu Lam – người anh yêu nhất, sao anh lại có thể quên hết chứ! Thế nhưng anh lại tự tay lấy lại ‘forget me not’ mà mình đã tặng cho Lâm Lam, anh còn lại tận mắt chứng kiến Lý Tử Nhiễm xé nát nó! Anh đã làm gì thế này!
"Tiểu Lam, xin lỗi! Tiểu Lam. . . . . ." Lý Tử Nhiễm ngồi bên cạnh giường nhíu mày, nhìn Tô Ngọ Dương nằm trên giường không ngừng gọi tên Lâm Lam. Nắm chặt tay của Tô Ngọ Dương, Lý Tử Nhiễm lo lắng nghĩ, anh nhớ lại rồi sao?
"Ngọ Dương, tỉnh tỉnh! Ngọ Dương?" Tô Ngọ Dương không ngừng gọi tên Lâm Lam, liên tục vang vọng bên tai, rốt cuộc Lý Tử Nhiễm cũng không chịu nổi nữa rồi. Tô Ngọ Dương là của cô ta, bất kể như thế nào cô ta cũng sẽ không anh lại cho Lâm Lam. Một tháng, chỉ cần qua một tháng nữa thôi, chờ cô ta và Tô Ngọ Dương kết hôn, như vậy tất cả nên kết thúc rồi. Lý Tử Nhiễm cầu khẩn ông trời cho cô ta thêm một tháng nữa.
"Tử Nhiễm, không được!" Tô Ngọ Dương kinh hô tỉnh lại, mở mắt ra thì nhìn thấy vẻ mặt lo lắng không yên của Lý Tử Nhiễm.
Tô Ngọ Dương thoát khỏi tay Lý Tử Nhiễm đang nắm chặt, quay mặt sang chỗ khác không nhìn cô ta.
"Ngọ Dương, anh cảm giác sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?" Lý Tử Nhiễm nhìn bàn tay trống không của mình, áp chế lo lắng trong lòng nói.
Tô Ngọ Dương chỉ nhìn tường trắng rồi nhìn ga giường trắng trước mặt, không nói lời nào.
"Ngọ Dương, bác sĩ nói lần này anh chỉ bị bóng đập trúng chỗ bị thương lần trước nên mới tạm thời ngất xỉu, không có gì đáng ngại, anh không cần quá lo lắng." Lý Tử Nhiễm bắt buộc mình không nhìn thấy thái độ coi cô ta như không của Tô Ngọ Dương.
"Tử Nhiễm, anh đã nhớ lại chuyện quá khứ." Tô Ngọ Dương nhìn chằm chằm phía trước, lạnh nhạt nói.
"Ngọ Dương. . . . . . anh nhớ lại chuyện gì?" Lý Tử Nhiễm đứt quãng hỏi.
"Lâm Lam." Tô Ngọ Dương nhàn nhạt nói hai chữ này, trong lòng lại đang dời sông lấp biển, "Không nhiều lắm nhưng cũng đủ để chứng minh một chuyện. Tử Nhiễm, em không nên gạt anh, lại càng không nên gạt anh cả hai năm!"
"Ngọ Dương. . . . . . em. . . . . . em không gạt anh! Em thực sự là vợ chưa cưới của anh, trước khi em và anh kết hôn là Lâm Lam chen vào giữa. Ngọ Dương, trong ba người chúng ta ai cũng bị tổn thương tổn! Em không gạt anh, xin tin tưởng em! Anh chỉ nhớ lại một vài chuyện nên không thể chứng minh được cái gì!" Lý Tử Nhiễm giải thích, cô ta đang đánh cược đánh cược địa vị của cô ta trong lòng Tô Ngọ Dương hai năm qua tô buổi trưa dương trong lòng địa vị, đánh cược ánh sáng của Nữ Thần May Mắn hai năm trước có thể chiếu vào cô lần nữa hay không, cũng đánh cược với ký ức không trọn vẹn của Tô Ngọ Dương.
Tô Ngọ Dương vẫn nhìn chằm chằm tường trắng trước mặt, mặc dù ký ức của anh không trọn vẹn nhưng quyển nhật ký kia cũng đã đủ để chứng minh lời nói của Lý Tử Nhiễm là giả, đủ để chứng minh anh bị gạt hai năm. Anh không muốn quay mặt lại nhìn cô gái luôn luôn im lặng quan tâm mình hai năm qua thấy cái đó hai năm qua, Lý Tử Nhiễm ở trước mặt anh đã hoàn toàn thay đổi, dùng một lời nói dối khác để bảo vệ lời nói dối trước đó của cô.
"Tử Nhiễm, hôn lễ một tháng sau của chúng ta hủy bỏ đi." Tô Ngọ Dương không hỏi Lý Tử Nhiễm, mà là giọng nói chắc chắn, giống như đang tuyên bố một chuyện nhất định sẽ xảy ra trong tương lai.
"Ngọ Dương, không thể được! Sao anh có thể đối xử với em như vậy! Anh không thể đối xử với em như vậy!" Lý Tử Nhiễm lập tức đứng lên, kích động nói. Chỉ cần một tháng, một tháng là được rồi, cô ta sẽ không cần phải mỗi ngày lo lắng, nơm nớp lo sợ Tô Ngọ Dương bất cứ lúc nào cũng có thể hồi phục trí nhớ, cô ta không cam lòng, không cam lòng những gì đã trả giá trong hai năm qua lại vì một tháng này mà nước chảy về biển. "Ngọ Dương, anh nhìn em đi, anh thật sự muốn làm như vậy sao? Chỉ bằng ký ức không hoàn chỉnh này mà bỏ em sao? Thật không công bằng với em, Ngọ Dương!"
"Tử Nhiễm, cũng vì không công bằng nên anh mới hủy bỏ hôn lễ. Nếu anh không khôi phục lại một phần trí nhớ kia thì anh hoàn toàn có thể cho rằng người trong lòng anh trước đây vẫn là em, nhưng hiện tại không giống nhau, anh đã nhớ lại, mặc dù không đầy đủ nhưng anh biết người anh yêu không phải là em. Như vậy nếu tổ chức hôn lễ, em cảm thấy công bằng sao? Em cảm thấy có ý nghĩa sao?" Tô Ngọ Dương quay đầu lại nhìn Lý Tử Nhiễm, nói.
"Không thể, anh không thể đối xử với em như vậy! Thiệp cưới cũng đã gửi đi rồi, tất cả mọi người đều biết Tô Ngọ Dương anh kết hôn với Lý Tử Nhiễm, đột nhiên hủy bỏ hôn lễ, anh có biết sau khi những người đó biết sẽ nghĩ về em như thế nào không? Bọn họ sẽ nói Lý Tử Nhiễm em lại bị Tô Ngọ Dương anh bỏ lần nữa, không ai muốn Lý Tử Nhiễm em! Sau này em biết nên sống như thế nào ở giữa dòng người phức tạp đây? Ngọ Dương, anh không thể đối xử với em như vậy!" Trên mặt của Lý Tử Nhiễm là sự bất mãn và không cam lòng.
"Nếu là chuyện mặt mũi thì em có thể yên tâm! Em chỉ cần nói với người ngoài là Lý Tử Nhiễm em bỏ Tô Ngọ Dương anh, anh không để ý chuyện này, tùy em vui vẻ muốn nói thế nào cũng được." Nghe lời nói vừa rồi của Lý Tử Nhiễm, sự áy náy của Tô Ngọ Dương đối với cô cũng giảm xuống, anh cười nhạo nghĩ thì ra trong lòng Lý Tử Nhiễm tình yêu của anh dành cho cô mãi mãi kém xa chuyện mặt mũi.
Lấy một vài bộ đồ mình thường mặc bỏ vào trong túi du lịch, lại bỏ một số đồ dùng hàng ngày vào, Bạch Nham kéo khóa lại, ngẩng đầu lên nhíu mày, sau đó cười cười. Đi tới cạnh giường cầm điện thoại lên, nhanh chóng bấm một dãy số.
"Alo, là Thư Á phải không? Tiểu Lam có khỏe không?" Điện thoại thông, Bạch Nham nghe ra giọng nói của Thư Á.
"Bạch Nham, trời ạ! Rốt cuộc anh cũng gọi tới rồi! Em luôn chờ điện thoại của anh! Lâm Lam đi rồi! Em muốn gọi cho anh, nhưng không biết vì sao lại không tìm được số điện thoại của anh! Lâm Lam không nói một tiếng thì đã đi rồi, cũng không nói cho em biết đi đâu, chỉ để lại một tờ giấy nói cậu ấy muốn đi tới một nơi. Trời ạ! Em thật sự sốt ruột muốn chết! Bạch Nham, Lâm Lam chưa về chỗ anh sao?" Đầu bên kia điện thoại là giọng nói gấp đến độ sắp phát điên của Thư Á.
Lâm Lam đi rồi sao? Đầu óc của Bạch Nham vì nghe được tin tức thình lình xảy ra này mà trong nháy mắt rơi vào trạng thái bị sốc, cầm điện thoại lại không nói ra được một chữ.
"Bạch Nham, nói chuyện với anh đó? Này, Bạch Nham!" Thật lâu không nghe thấy tiếng nói, Thư Á vội vã gọi to ở đầu bên kia điện thoại.
"Thư Á, Tiểu Lam có nói đi nơi nào không?" Lấy lại tinh thần, Bạch Nham vội vàng khẩn trương hỏi.
"Cậu ấy không nói, chỉ nói muốn đi tới một nơi! Bạch Nham, anh hãy thành thật nói cho em biết, có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với Lâm Lam hay không hả nên cậu ấy mới có thể không nói một tiếng rời đi, ngay cả em cậu ấy cũng không nói!" Giọng nói của Thư Á đã lấy lại bình tĩnh, chất vấn Bạch Nham.
"Thư Á, là anh có lỗi với Tiểu Lam, em có biết Tiểu Lam có thể đi nơi nào không?" Trong lòng Bạch Nham vừa vội vừa sợ hãi, anh sợ lần này Lâm Lam đi thì sau này anh sẽ không có cơ hội gặp lại cô lần nữa, anh sợ lần này mình thật sự mất đi Lâm Lam.
"Em không biết, Bạch Nham! Em chỉ cầu mong Lâm Lam không nên nghĩ quẩn, làm ra chuyện ngu ngốc gì! Bạch Nham, em thật sự không ngờ anh thật sự làm ra chuyện gì đó tổn thương Lâm Lam! Em thật sự là sơ suất, lại không nhìn ra cậu ấy có vấn đề, lại bị nụ cười giả vờ của cậu ấy mê hoặc! Bạch Nham, anh thật sự làm em thất vọng, cũng làm Lâm Lam thất vọng! Còn tưởng rằng anh sẽ tốt hơn Tô Ngọ Dương, không ngờ, quả nhiên đều là kẻ bạc tình!" Đầu bên kia điện thoại là giọng nói tràn đầy trách cứ và tự trách của Thư Á.
"Thư Á, anh biết mình sai rồi, là anh có lỗi với Tiểu Lam! Nếu em biết cô ấy đi đâu, xin em nhất định phải nói cho anh biết, anh chỉ muốn tìm Tiểu Lam về, tất cả đều là lỗi của anh, sau này anh nhất định sẽ quý trọng, chăm sóc cô thật tốt, xin em cho anh một cơ hội để bù đắp lại lỗi lầm!" Lời nói của Thư Á truyền vào tai Bạch Nham, Bạch Nham xấu hổ không biết nói gì, cô ấy nói không sai, Bạch Nham anh chính là một kẻ bạc tình, nhưng lúc này kẻ bạc tình anh muốn ăn năn hối lỗi, Bạch Nham nghĩ ông trời có thể cho anh một cơ hội nữa hay không đây.
"Bạch Nham, em thật sự không biết, nếu em biết thì em đã tự đi tìm cậu ấy rồi, sao mỗi ngày còn lo lắng, ngồi chờ điện thoại của anh! Bạch Nham, em muốn nói với anh một chuyện, có lẽ Lâm Lam có thai!"
Không thể nghi ngờ lời nói của Thư Á như một tia sấm sét giữa trời quang đánh vào ngực Bạch Nham, trong đầu không ngừng vang vọng lời nói của Thư Á: Lâm Lam có thai!
Điện thoại trượt khỏi tay Bạch Nham, anh ngồi chồm hổm trên sàn nhà lớn tiếng khóc rồi lại cười. Thật sự là ý trời trêu người, vì anh yếu đuối nên mới khiến cả người Lâm Lam bị thương mà rời khỏi đây, vì đứa bé, anh bị buộc phải bỏ Lâm Lam. Hiện tại, đứa bé có, mà anh cũng không dễ dàng lắm muốn kiên quyết một lần, muốn kiên trì một lần, muốn cố gắng tranh giành một lần nhưng lại không biết Lâm Lam ở đâu.
Lần này, có phải anh thật sự mất đi Lâm Lam rồi không? Bạch Nham khổ sở ngồi chồm hổm trên sàn nhà, ôm đầu nghĩ tới vấn đề này khiến anh bất cứ lúc nào cũng có thể suy sụp.