Đây là một buổi sáng ngày chủ nhật, một mình Tô Ngọ Dương đang vô cùng nhàm chán đi trên đường.
Mặc dù là Chủ nhật, trên đường cũng không có cảnh tượng náo nhiệt. Thời đại này, sau năm ngày bận rộn, mọi người sẽ lười biếng. Tựa như ngày chủ nhật vậy, rất nhiều người tình nguyện nằm ngủ nướng trên giường đến tận trưa, mặc áo ngủ, xõa tóc tùy ý, một ly sữa tươi, vài miếng bánh mì, sau đó ngồi trước máy vi tính cả một ngày. Tô Ngọ Dương nghĩ thật ra thì cuộc sống như thế cũng không tồi.
Gió thu thổi qua, hai tay Tô Ngọ Dương ôm ngực. Trên đường không ít người mặc áo tay dài, mà anh lại vẫn còn mặc áo tay ngắn mùa hè, gió thổi qua, anh đã cảm thấy được hơi thở mùa đông. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời hơi râm, những đám mây màu trắng màu xám che kín bầu trời, gần hết thu rồi sao?
Mùa thu hai năm trước anh đang ở nước Mĩ, ở đó anh mơ thấy một giấc mơ rất dài, cô gái trong giấc mơ luôn ngẩng đầu nhìn bầu trời, đưa lưng về phía anh nói: "Ngọ Dương, trời thật xanh!" Giọng nói của cô thật dễ nghe, trong giấc mơ anh muốn mở miệng nói với cô: "Giọng nói của cô thật dễ nghe!" Anh muốn nói ra nhưng lại có một giọng nói khác đang nói với anh không phải vậy, không phải vậy! Rốt cuộc là cái gì chứ? Anh hỏi giọng nói kia, nhưng cuối cùng anh còn chưa kịp suy nghĩ ra là cái gì thì đã tỉnh dậy rồi.
Hai năm ở nước Mỹ, Lý Tử Nhiễm lúc nào cũng như hình với bóng chăm sóc anh. Mỗi sáng sớm cô lúc nào cũng sẽ vì anh cắm một bó hoa hồng vào bình đặt ở trên đầu giường, sau đó kéo rèm ra, ánh mặt trời ngoài cửa sổ tràn ngập vào phòng. Sau đó cô sẽ quay người lại nói với anh: "Ngọ Dương, thời tiết rất tốt! Lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo được không?"
Trong nháy mắt ánh mặt trời chiếu vào khiến Tô Ngọ Dương hơi hoa mắt, khoảnh khắc đó anh sẽ nhìn Lý Tử Nhiễm thành là cô gái trong giấc mơ kia, cô gái đó luôn chỉ lên bầu trời nói với anh: "Ngọ Dương, trời thật xanh!" Tô Ngọ Dương luôn có thói quen dùng tay chắn ánh mặt trời trước mắt, sau đó cười nhẹ với Lý Tử Nhiễm, nói: "Được."
Nhiều lúc, anh thích một mình yên tĩnh ngồi trên bãi cỏ, luôn thích cỏ xanh. Anh thích sáng sớm ngồi trên bãi cỏ, nhìn nước phun, để lại những giọt nước trên đám cỏ xanh, khi mặt trời dần lên ánh nắng chiếu xuống khúc xạ ra rất nhiều màu sắc rực rỡ. Tựa như anh thích híp mắt nhìn bầu trời mùa hè, nhìn những quầng sáng nhiều màu sắc đung đưa trước mắt mình.
Buổi sáng Lý Tử Nhiễm gọi điện hẹn anh tham gia tụ họp của một người bạn nhưng anh từ chối rồi, anh vẫn luôn không thích những cuộc tụ họp như vậy, có lẽ là trước kia lúc ba anh còn sống nên thường bị yêu cầu đi tham gia những cuộc tụ họp như thế. Tô Ngọ Dương nghĩ vậy nhưng anh không dám chắc vì anh mất trí nhớ. Tựa như hai năm trước, anh ở nước Mĩ, lần đầu tiên mở mắt thì Lý Tử Nhiễm đã nói với anh: "Em là Lý Tử Nhiễm, là vợ chưa cưới của anh." Lúc đó anh không dám chắc, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi.
"Ha ha ha. . . . . ." Tiếng cười lanh lảnh của đám trẻ con truyền tới tai, Tô Ngọ Dương đang ở trong hồi ức lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện ra trong lúc vô ý thức không ngờ mình lại đi tới công viên kia.
Đứng ở cửa một lát, cuối cùng Tô Ngọ Dương cũng đi vào. Trên con đường nhỏ trong công viên, thỉnh thoảng lá cây ngô đồng màu vàng từ trên bầu trời rơi xuống giống như một con bướm màu vàng lẻ loi điều tàn đang bay trong khí trời cuối mùa thu này.
Nhìn cây liễu bên hồ lá đã có chút lưa thưa Tô Ngọ Dương đột nhiên có chút đa cảm, cong khóe miệng cười tự giễu, từ lúc nào mà Tô Ngọ Dương anh lại giống như nữ sinh thương cảm mùa thu rồi hả ?
Buổi tối lúc về đến nhà vừa mở cửa ra không ngoài dự liệu nhìn thấy ánh mắt oán trách của mẹ mình - Tần Thục Cầm, Tô Ngọ Dương bất đắc dĩ cười cười nhìn vào trong nhà, Lý Tử Nhiễm đang ngồi trong phòng khách nhàm chán bấm điều khiển ti vi trong tay.
"Ngọ Dương, sao con lại bỏ Tử Nhiễm rồi một mình đi ra ngoài, vừa đi là cả một ngày!" Tần Thục Cầm nhỏ giọng oán trách.
Tô Ngọ Dương nhìn người phụ nữ đã trên năm mươi tuổi trước mắt này, bà là mẹ của mình, là một người phụ nữ từng trải qua sự sung sướng giàu có, hôm nay lại phải chịu đựng cảnh kinh tế gia đình bất cứ lúc nào cũng có thể suy tàn, anh biết trong lòng mẹ lo lắng cái gì. Nhìn mái tóc mẹ có thể thấy được tóc trắng, Tô Ngọ Dương cho mẹ nụ cười yên tâm, nói: "Tử Nhiễm đến lúc nào vậy?"
Tần Thục Cầm không nói gì nữa, chỉ bĩu môi ra hiệu với Tô Ngọ Dương rồi xoay người vào phòng của mình. Lúc sắp đóng cửa, Tần Thục Cầm quay đầu lại liếc mắt nhìn Tô Ngọ Dương trong phòng khách, bà nghĩ có lẽ lựa chọn lúc trước của mình là đúng.
Tô Ngọ Dương đi tới ngồi xuống bên cạnh Lý Tử Nhiễm, cô vẫn đang bấm điều khiển ti vi trong tay không để ý tới anh. Màn hình ti vi trước mặt không ngừng lóe sáng, gương mặt của những minh tinh quen thuộc trước mắt không ngừng thoáng qua, Tô Ngọ Dương đưa tay cầm nhẹ điều khiển ti vi trên tay Lý Tử Nhiễm, nói: "Tử Nhiễm, em giận sao?"
Lý Tử Nhiễm vẫn không dừng động tác trong tay lại, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình không ngừng lóe sáng, cũng không thoát khỏi tay của Tô Ngọ Dương đang đặt trên tay mình.
Tô Ngọ Dương thở nhẹ một hơi, mỉm cười nhìn Lý Tử Nhiễm: "Tử Nhiễm, em còn giận nữa thì anh sẽ đi ngay, dù sao em cũng không để ý tới anh!"
Thật ra thì không phải anh cố ý muốn về trễ như thế, chẳng qua là khi anh nhìn thấy cây liễu suy tàn bên bờ hồ thì làm sao cũng không thể di chuyển bước chân được, anh chợt muốn đứng như vậy cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây. Cũng có lẽ một góc nào đó trong lòng anh hi vọng sẽ có một ngày có một người có thể cùng anh ngồi dựa vào nhau ở dưới cây liễu, nhìn hồ nước hồ, nhìn mặt trời chiều dần dần biến mất ở trước mắt mình. Có lẽ đây chính là nước chảy đá mòn, có lẽ trong nháy mắt đó chính là thiên hoang địa lão (lâu như trời đất). Có lẽ vào một ngày của một năm nào đó đã từng có người cùng anh ngắm hoàng hôn, cành liễu phất qua nhưng anh không nhớ rõ.
Lý Tử Nhiễm ném điều khiển ti vi qua một bên rồi vòng tay ôm lấy Tô Ngọ Dương: "Ngọ Dương, có phải em không giận nữa thì anh sẽ ở cùng với em đúng không? Vậy em sẽ mãi mãi không giận anh nữa có phải anh sẽ mãi mãi ở cùng với em đúng không?"
Tô Ngọ Dương để tay trên đầu cô, xoa nhẹ nhưng không nói gì. Mặc dù mất trí nhớ nhưng anh nhớ mình chưa bao giờ nói mãi mãi. Tựa như ở một góc nào đó trong đầu đã từng có người nói với anh: "Ngọ Dương, chúng ta mãi mãi ở chung một chỗ chứ!" Nhưng cuối cùng mãi mãi chỉ là một khái niệm mơ hồ giống như cô mơ hồ để anh không thấy rõ.
"Ngọ Dương, hôm nay ba hỏi em khi nào chúng ta kết hôn?" Lý Tử Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn Tô Ngọ Dương, nói.
Tô Ngọ Dương bỏ tay khỏi đầu Lý Tử Nhiễm xuống nhìn màn hình, trên màn hình là khuôn mặt thiên sứ của Choi Ji Woo, Tô Ngọ Dương biết đây là phim Hàn với tên gọi là《 bản tình ca mùa đông 》, thậm chí biết nội dung của phim, nhưng anh cũng không thừa nhận những nội dung kia.
Nếu đã yêu một người sâu đậm vậy vì sao có thể dễ dàng quên đi? Tô Ngọ Dương nghĩ vậy nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Cho nên nhiều khi anh tự hỏi mình, anh yêu Lý Tử Nhiễm sao? Yêu sao? Vậy vì sao anh lại quên mất tình yêu của mình chứ? Khi anh mở mắt ra thì khoảnh khắc lúc nhìn thấy cô lại không nhận ra cô, có lẽ anh cũng không phải rất yêu cô, nhưng người con gái mà anh yêu sâu đậm chưa từng xuất hiện, cho nên anh cho rằng mình yêu Lý Tử Nhiễm.
"Ngọ Dương, đã hai năm rồi! Anh bị bệnh hai năm, em liền đợi hai năm, bây giờ anh đã hoàn toàn bình phục, vì sao còn không đồng ý chuyện kết hôn của chúng ta chứ? Có phải anh không hề yêu em cho nên không muốn kết hôn với em đúng không?" Lý Tử Nhiễm rời khỏi ngực Tô Ngọ Dương, giận dỗi nói. Nói tới đây thật ra Lý Tử Nhiễm rất muốn khóc, không có ai hiểu rõ hơn cô ta, Tô Ngọ Dương không hề yêu mình, từ lần ngoài ý muốn hai năm trước cô ta đã muốn tiến hành câu truyện đồng thoại mình bịa ra. Hai năm rồi, câu truyện đồng thoại này vẫn rất đẹp, nhưng dù sao vẫn là đồng thoại, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến. Mỗi lần Tô Ngọ Dương im lặng nhìn cô ta thì cô ta bắt đầu sợ, cô ta sợ có một ngày Tô Ngọ Dương chợt nói với mình là thật ra anh không hề yêu mình.
"Đứa ngốc, yêu và kết hôn không giống nhau." Tô Ngọ Dương cưng chiều xoa tóc Lý Tử Nhiễm, nói. Có lẽ anh yêu nhưng không dụng tâm yêu. Tô Ngọ Dương nghĩ, khi anh mất trí nhớ thì có lẽ trái tim cũng bị mất theo, nhưng nó ở trên người Lý Tử Nhiễm sao?
Lý Tử Nhiễm dựa vào trên người Tô Ngọ Dương im lặng nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên ti vi, Bae Yong Joon đơn giản mà lại đẹp trai trên ti vi khiến cô ta nghĩ tới mình và Tô Ngọ Dương. Có phải một tình yêu cưỡng cầu sẽ không ngọt ngào, có phải cướp đoạt hạnh phúc sẽ không lâu dài đúng không? Lý Tử Nhiễm lắc đầu một cái, cô ta không muốn biết. Cô ta nghĩ lúc đang hạnh phúc thì không nên nghĩ tới chuyện chẳng may, đôi khi cũng không cần nghĩ mất đi rồi thì sau này làm thế nào.
Nhìn trời đã tối thui, Bạch Nham nhìn ra ngoài cửa sổ, thở mạnh một hơi, tiếng của anh lập tức vang vọng cả căn phòng. Đã qua thời gian tan tầm, cả công ty vắng vẻ lạnh lẽo, ngay cả tiếng một kim rơi xuống cũng có vẻ cao vút như thế.
Nhìn tờ lịch trước mắt, những vòng đỏ mà mình tự khoanh lên giống như ánh mặt trời mùa hè giữa trưa chiếu vào khiến mắt anh đau nhức. Bạch Nham im lặng chăm chú đếm một, hai, ba. . . . . . đã hai mươi cái vòng rồi! Thì ra là bất tri bất giác cô rời đi đã hai mươi ngày rồi !
Ngày đó, cuối cùng anh cũng không nhịn được gọi điện thoại cho Thư Á, anh biết cô sẽ đi tìm Thư Á, trên thế giới này trừ ông nội của cô ra thì cũng chỉ có Thư Á thôi. Cô không nói chuyện của bọn họ cho Thư Á biết, anh cũng không nói, đầu bên kia điện thoại là giọng nói hưng phấn của Thư Á, cô ấy nói với anh, cô ấy và cô đi dạo ở đâu, cô cười rực rỡ như thế nào, chơi điên cuồng như thế nào! Anh chỉ cầm điện thoại nghe Thư Á nói một chuyện rồi lại một chuyện, nghe đầu bên kia điện thoại truyền tới câu cô nói với Thư Á: "Không đâu, cậu nói vài lời với anh ấy là được!" Nghe ra cô cười nói những lời này, anh nghĩ như vậy cũng tốt, ít nhất cô còn có thể cười nói, còn có thể chơi đùa cười vui vẻ.
Đứng lên mặc áo khoác, cuối cùng Bạch Nham cũng không nhịn được thở dài một hơi. Tóm lại là anh thiếu nợ cô, lúc trước nếu không phải anh ích kỷ giấu chuyện Tô Ngọ Dương mất trí nhớ, có lẽ cô sẽ không mất đi Tô Ngọ Dương, mà bây giờ anh cũng sẽ không mất đi cô, ít nhất anh còn có thể nhớ cô, nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô.
Ra cửa, thế giới bên ngoài đã là biển đèn, bảng hiệu nhà hàng đối diện công ty đã sáng lên, chợt lóe chợt lóe khiến anh nhớ lại buổi tối hôm đó. Ngày đó đèn cũng sáng như vậy, cũng vào buổi tối, anh đưa Lâm Lam về căn nhà nhỏ, ánh đèn ngoài xe không ngừng lóe lên, rất nhiều màu sắc, chiếu vào mặt Lâm Lam cũng xinh đẹp như vậy, nhưng cũng mơ hồ, nhẹ nhàng như vậy .
"Bạch Nham!" Giọng nói vang lên bên tai, bóng dáng của Hạ Mộng Kỳ xuất hiện ở đường đối diện, vẫy tay với Bạch Nham.
Trăm phương ngàn hướng bao lần tìm kiếm, bỗng nhiên quay đầu, người đó đang đứng dưới ngọn đèn tàn! Nhìn Hạ Mộng Kỳ đang đứng dưới đèn neon Bạch Nham nghĩ tới câu thơ của Tân Khí Tật. Cô gái mà mình muốn thì bây giờ đã đi xa, cô gái trước mắt, cho dù lúc này đang đứng dưới ngọn đèn tàn cũng đã không phải là cô gái kia nữa rồi. Nghĩ tới đây, Bạch Nham không nhịn được tháo lỏng cà vạt của mình một chút, có như vậy anh mới cảm thấy được cà vạt quá chặt khiến anh hít thở không thông.
"Bạch Nham, em gọi điện thoại cho thím Trương nói anh chưa tan việc nên em trực tiếp tới đây tìm anh. Sao hôm nay về trễ vậy? Không có chuyện gì chứ? Nhìn sắc mặt anh không tốt lắm!" Đi tới trước mặt Bạch Nham, Hạ Mộng Kỳ hỏi.
Nhìn Hạ Mộng Kỳ, Bạch Nham có chút hoảng hốt, cô gái trước mắt này chắc đến từ chân trời, không phải là cô gái đứng dưới ngọn đèn tàn.
"Giải quyết một số chuyện nên về trễ. Em ăn cơm chưa?" Bạch Nham quay đầu lại nhìn bầu trời xinh đẹp mơ hồ phía xa.
"Chưa, vốn tính tìm anh rồi cùng đi ra ngoài ăn, đương nhiên là bụng rỗng tới tìm anh nha! Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn được không?" Nói xong Hạ Mộng Kỳ khoác tay Bạch Nham đi về phía đường lớn.
Hạ Mộng Kỳ nhìn người ngồi đối diện đang cắt thịt bò bít tết trong tay rồi nhìn lại bản thân mình, Bạch Nham im lặng bỏ một miếng thịt bò bít tết đã cắt vào trong miệng. Trong nhà hàng có rất nhiều người, nhưng ngồi cùng nhau lại không nhiều, tựa như lúc này anh và Hạ Mộng Kỳ, chỉ là ngồi đối diện nhau.
Đều nói chỉ có người yêu nhau thật lòng mới ngồi cùng nhau. Thì ra thành phố này vẫn còn rất nhiều người cô đơn, ít người yêu nhau thật lòng!