Hạnh Phúc Nơi Đâu

Chương 5: Chương CHAP 3.1




Tỏ tình
- Làm gì mà nhìn tôi ghê vậy?- Thấy mọi người nhìn mình như sinh vật lạ, Khánh lên tiếng hỏi.
- Cậu... cậu vừa cười?- Gia Huy lắp bắp hỏi lại.
- Ờ! Có sao đâu- Khánh thản nhiên nói.
- Sao không? Cậu không biết vừa hạ độc bao nhiêu người không hả? Nhìn lại đi?- Quốc Bảo nhanh miệng nói, tay chỉ vào mấy nữ sinh ở gần đấy.
Bây giờ bọn nó mới để ý tới xung quanh. Hoá ra là do mải cãi nhau nên mấy đứa không để ý tới việc khác nên việc mọi người trong trường đang nhìn mình cũng bị cả cả lũ quăng vô xó, không thèm quan tâm. Giờ nhìn lại thấy mấy bạn nữ gần đấy đang đơ như cây cơ trước gió, có người còn máu mũi chảy ròng ròng sau khi được chiêm ngưỡng nụ cười của coldboy Minh Khánh.
- Đúng là lũ hám trai!- Nó lên tiếng mỉa- Mà cái bệnh này phát tác không đúng chỗ rồi! Bọn này xấu như ma mà cũng mê!Bọn này đui tập thể òi- tiện thể chửi xéo 3 tên kia.
- Cô nói ai xấu hả con nhỏ kia?- Vẫn đang lơ lửng trên mây mà nghe nó nói vậy HUy rơi bụp cái xuống đất, quay sang nó quát.
- Chẳng biết ai nữa! Tôi nói phong long mà ai kia có tật giật mình nên mới phát hỏa như vậy thôi- Nó ban cho Huy thêm vài câu.

- Cô... cô...- Huy lắp bắp không nói được gì.
- Cô sao con? Cô đẹp lắm hả? Mà sao nói không nên lời thế? Xúc động trước vẻ đẹp của cô đến vậy à?- Nó tự sướng.
- Ờ! Cô đẹp lắm! Đẹp đến nỗi ma phải chê, quỷ phải chạy cơ. Cô đẹp quá!- Huy nhanh chóng hồi phục tinh thần mà quay ra kích đểu nó.
- Ôi! Có người khen ta đẹp kìa Lan! Hạnh phúc quá! Nhưng nó khen nhiều mà ở đây lại đông người làm ta ngại quá! Thôi, bọn mình lên lớp đi! Ở đây nữa ta ngại lắm!- Nói xong, nó quay sang kéo tay Lan đang đứng đấu mắt với Bảo đi lên lớp. Đúng lúc đấy, trống vào lớp vang lên, mọi người tản ra để về lớp. Ba người kia cũng nhanh chóng đi lên lớp nhưng mỗi người mang 1 tâm trạng khác nhau. Huy thì tức giận vì không làm gì được nó, Khánh cảm thấy nó khá thú vị, trong lòng thầm nghĩ: " Em thú vị thật đó cô bé" và Bảo thì lại đang nghĩ về Lan, cậu chẳng biết tại sao mình lại thích cãi nhau với cô nữa.
* Giờ ra chơi:
Trống vừa báo hết tiết 2 thì cả 1 lũ học sinh từ trong lớp ùa ra, trong đó có cả nó và Lan. Hai đứa rủ nhau xuống canteen kiếm cái gì đó để bỏ bụng. Gì chứ bọn này thì ăn không biết chán là gì, nhất là đối với những loại đồ ăn vặt( giống tác giả wa ).
Sau 1 hồi chen chúc thì cả 2 cũng mua được đồ ăn yêu thích của mình. Bọn nó mang đồ ăn ra 1 chiếc bàn còn trống gần đó ngồi ăn. Nhưng đang ăn thì 3 bỗng:
- Tôi ngồi đây được không?- giọng nói của 1 cậu con trai vang lên.
- Cứ tự nhiên. Bàn này là của chung mà!- Lan trả lời mà vẫn cắm cúi ăn, không thèm để ý đến người kia còn nó thì vẫn đang mải chiến đấu với đống đồ ăn nên cũng chẳng thèm quan tâm.
Thấy 2 đứa nó chẳng đoái hoài gì đến mình, Bảo tức:
- Nè, 2 cô là heo hay sao mà ham ăn dữ vậy? Nói chuyện với người khác ít ra cũng phải ngẩng mặt lên mà nói chứ!
" Giọng của đứa nào mà nghe quen quen vậy ta?"- Suy nghĩ của 2 đứa. Nghĩ vậy, tụi nó cùng ngẩng đầu lên nhìn và suýt nữa hét lên khi thấy bộ mặt đáng ghét của 3 hotboy.
- Mấy anh là ma hả? Sao ám tụi tôi hoài vậy?- Nó nói.
- Đâu! Tôi là người bình thường mà, lại còn rất đẹp trai nữa đó!- Huy bật lại tiện thể tự sướng.
- Anh thì đẹp trai nỗi gì. Đập chai đúng hơn đó!- Nó đâu kém cạnh.

Thế là mấy đứa cứ cãi nhau làm ồn cả một góc canteen. Từ khi gặp 2 đứa nó, hình như Khánh cũng bớt đi phần nào lạnh lùng thì phải. Bằng chứng là anh cũng có tham gia dù chỉ chỉ một chút vào những cuộc cãi vã của cả 2 bên.
Những ngày tháng ồn ào đó cứ tiếp diễn cho đến 1 ngày...
- Em có thể làm bạn gái anh được không?- Người con trai nói với cô gái đang đứng đối diện mình.
- Nè! Anh đùa cũng phải có mức độ chứ! Chuyện này mà cũng mang ra đùa được sao?- Cô gái đó nói.
- Anh không đùa. Anh đang nói thật đó!- Chàng trai tiếp tục nói.
- Anh bị ấm đầu hả Quốc Bảo? Không dưng yêu cầu tôi làm bạn gái là sao? Tôi với anh trước nay có ưa gì nhau đâu?- Cô gái đó thấy lạ liền hỏi, có chút đau lòng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản.
- Ai nói anh không ưa em?- Quốc Bảo.
- Thì tôi với anh suốt ngày cãi nhau đó thôi!- Người con gái đó tiếp tục lên tiếng.
- Cái đó không phải vì anh ghét em mà vì anh muốn em chú ý đến anh thôi mà! Từ lần đầu gặp em anh đã thích em vì sự tự tin, hồn nhiên của em. Nhưng sau lần đó anh cũng không được gặp lại nữa cho đến lần đụng mặt ở quán kem đó- Quốc Bảo giải thích.
- À! Ra vậy!- Cô gái gật gù ra vẻ đã hiểu.

- Vậy em có đồng ý làm bạn gái anh không, Ngọc Lan?- Quốc Bảo hồi hộp hỏi.
Ra là trong khi bọn kia kéo nhau xuống canteen mua đồ ăn thì đã Quốc Bảo cầm tay Lan Mà kéo ra sân sau của trường.
- Tôi... tôi...- Lan ấp úng, mặt đang dần đỏ lên. Cô không biết cảm giác của mình với Quốc Bảo là gì nhưng khi thấy anh quan tâm, thân mật với một người khác thì cô cảm thấy khó chịu và buồn. Có lẽ, cô đã thích Bảo...
- Cho tôi thời gian suy nghĩ được không?- Sau 1 hồi im lặng, cuối cùng cô cũng lên tiếng. Bảo nghe cô nói vậy tuy có chút buồn nhưng nghĩ lại, cô nói vậy có nghĩa là cô cũng đã có cảm giác với mình, tuy không được chắc chắn lắm. Cậu cố gượng cười mà nói:
- Ừm, anh sẽ đợi câu trả lời của em.
- Tôi vào lớp trước, sắp trống vào học rồi- Lan lên tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Bảo đứng nhìn cho tới khi bóng cô khuất hẳn sau dãy nhà B thì mới tiến lại chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống. Bây giờ cậu chẳng có tâm trạng để học. Lấy điện thoại ra nhắn với Gia Huy:" Tôi hơi mệt, cậu xin phép thầy cho tôi nghỉ buổi sáng nay nhé!". Xong, Cậu cất điện thoại rồi ngả mình xuống chiếc ghế đá. Nhắm mắt lại, cậu nghĩ về những lời Lan nói khi nãy, liệu cô có đồng ý với câu không?