Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường

Chương 28




Hôm nay là ngày đầu tiên nó bắt đầu công việc mới.

Hắn là người xung phong nấu cơm tuần đầu tiên, có lẽ để nó có thời gian lấy lại cân bằng sau mất mát. Vậy cũng tốt, thật sự bây giờ nó cũng chẳng muốn làm gì cả. Với lại tay nghề nấu ăn của hắn cũng không đến nỗi tệ, mấy món ăn bình thường làm cũng ngon chán.

Xong xuôi đâu đấy, hắn bắt đầu lấy sách vở ra, còn đào đâu ra thêm cây thước ở đâu ra nữa mới ghê, làm như hai đứa là học sinh tiểu học vậy đó.

-Linh, đọc bảy hằng đẳng thức đáng nhớ cho tôi.

Thấy nó lơ đễnh chẳng quan tâm đến sách vở, hắn nhắc nhỏ.

Mà bảy hằng đẳng thức là gì nó có biết đâu, hỏi mấy cái xàm xí không hà, bực bội.

-Tuấn, thầy hỏi cậu kìa.

-Tôi hỏi cô đó.

Hắn ném viên phấn về phía nó, con nhỏ này giỏi đổ qua cho người khác lắm.

Liếc hắn một cái nảy lửa, nó bắt đầu đọc.

1+1 là 2

2+2 là 4

4+1 là 2

5+5 là 10

Trời ạ, chắc nổi điên với con nhỏ này luôn quá, hắn thì trợn mắt lên nhìn như quái vật ngoài hành tinh, còn thằng Tuấn thì cười sặc sụa như bị trúng tà vậy đó.

-Dạy cô xong chắc tôi mất căn bản theo luôn quá. Hằng đẳng thức là cái này nè.

Hắn lật đằng sau quyển vở ra đưa ra trước mặt, nó thì gật gù ra vẻ hiểu ghê lắm, kỳ thực là đang nín cười trước cái vẻ mặt của hắn.

-Hiểu gì không mà gật đầu như đúng rồi thế? Tuấn nói nhỏ vào tai nó.

-Một chữ bẻ đôi cũng không hiểu.

Nó trả lời tỉnh queo làm thằng Tuấn cũng bó tay chịu chết.

Ngồi học mà hắn giảng trên không trung, còn nó thì mơ màng ở mặt đất làm sao mà hiểu nổi chứ.

-Đây là bài tập về nhà, hai bạn tranh thủ về làm. Ngày mai không làm là bị phạt 10 nghìn đó, cho vào công quỹ hết.

Nó chép bài mà miệng lẩm bẩm nghe nặng nề kinh khủng.

-Tại sao phải học môn Toán cơ chứ, chẳng có gì thú vị, đã vậy còn gặp ông thầy khó tính nữa chứ. Nản.

-Còn rên nữa tôi cho thêm chục bài nữa bây giờ.

Đến lúc này nó mới chịu im lặng không dám cãi lời nữa.

Đấy, ngày đầu tiên đi học trôi qua như thế đấy.

Càng học nó mới phát hiện sao chẳng có cái nào mình biết cả, đúng là càng học càng ngu mà.



Chiều, hắn dẫn nó đến chỗ làm mới để bắt đầu công việc, đó là một nhà hàng nho nhỏ nhưng khá đông đúc ở trung tâm thành phố.

Vì là người mới nên đi đâu hắn cũng dắt nó theo còn chỉ bảo vô cùng tận tình làm nó cũng nhanh chóng thích nghi với công việc.

-Làm ở đây lúc nào cũng phải cười, chứ cái mặt đưa đám như thế này khách người ta chạy mất, Hiểu chưa?

-Dạ hiểu.

-Giỏi.

Xong việc hai đứa cũng mệt bở cả hơi tai.

Nó nhớ lúc trước mỗi khi đi làm đêm về Đăng hay chạy đến chỗ làm đưa nó về, bây giờ thì không còn nữa, thật sự rất nhớ cái cảm giác ngọt ngào ấy.

-Mệt không?

Chở nó trên chiếc xe đạp, hắn quay lại sau hỏi han, ngày đầu tiên chạy tới chạy lui chắc sẽ rất mệt.

Nó khẽ mỉm cười rồi nói bằng giọng buồn buồn.

-Lúc trước mỗi lần đón tôi về, cậu ấy cũng đều hỏi câu này.

-Khang xin lỗi.

Tự nhiên làm nó nhớ đến chuyện buồn, hắn cũng cảm thấy có lỗi.

Nó khẽ mỉm cười, rồi bằng giọng đều đều, nó trải lòng mình ra với hắn.

-Cậu biết tại sao tôi lại nhớ cậu ấy nhiều như thế không? Bởi cậu ấy là người duy nhất yêu thương tôi, cậu ấy khiến tôi cười và cũng là người có thể làm tôi khóc. Cậu ấy lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ và trưởng thành trước mặt tôi để tôi có cảm giác an toàn, nhưng kỳ thực cậu ấy lại rất trẻ con. Bên cạnh cậu ấy, tôi chẳng cần phải khép nép, chẳng cần phải giả vờ bất cứ điều gì. Tôi thích cái nụ cười của cậu ấy, thích sự quan tâm nhẹ nhàng, ngay cả những tật xấu nói hoài không bỏ của cậu ấy tôi cũng thích…

Hắn cảm thấy lòng mình có chút ghen tỵ với Đăng, mặc dù không còn trên đời nữa nhưng lúc nào cũng có người thương nhớ đến. Còn hắn, bao nhiêu năm trời chẳng biết yêu là gì, thậm chí còn chưa từng nghĩ đến những chuyện này, vậy mà nó đã trải qua một tình yêu học trò đầy ắp kỷ niệm đẹp như thế.

-Cậu ấy tốt như thế sao?

-Ừm, đối với tôi cậu ấy là người tốt nhất trên đời.

Trong mắt nó, Đăng như một thiên sứ mang tình yêu đến cho cuộc đời nó.

Bỗng chốc, nó cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhàng.

Nơi xa xăm ấy, chắc cậu cũng đang mỉm cười với nó, và sẽ luôn bước đi cùng với nó như lời hứa của cậu ngày xưa.



Như thường lệ, ăn cơm xong sẽ đến giờ hắn được làm thầy giáo. Mà tên này cũng láo cá ghê gớm, bắt buộc trong giờ học phải gọi hắn bằng thầy xưng em đàng hoàng mới ghét đó chứ.

-Tuấn yêu quý, làm bài tập chưa cho Linh mượn chép xíu đi.

Nghe cái giọng ngọt ngào như thế là biết nhờ vả rồi.

Thực ra nó chẳng sợ gì nhưng chỉ sợ hắn lại càu nhàu rồi ca nguyên một bài vọng cổ dài cả tiếng đồng hồ thôi.

Khổ nỗi tên Tuấn nhay nhúa không chịu cho coi còn cố tình nói lớn để hắn đang rửa chén ở trong nghe thấy.

-Sao cậu lười biếng không chịu làm bài gì hết vậy hả? Xíu tôi méc thầy Khang cho coi.

Đúng y chang như nó lo lắng, rửa chén xong hắn cầm cây thước nhìn nó với ánh mắt hả hê như sắp được xử tội người khác vậy.

-Đâu, bài hôm qua tôi cho đâu.

Nó gãi đầu vẻ biết lỗi rồi vơ đại lý do làm sao cho hắn mủi lòng.

-Không phải tôi lười biếng mà là hôm qua đi làm về khuya mệt quá nên ngủ quên luôn. Ngày đầu đi làm tất nhiên phải mệt mà đúng không thầy?

Hắn cũng bó tay luôn, mà thấy cũng tội thật nên thôi tha cho nó một lần vậy.

-Tạm tha cho lần này. Mở sách hóa học ra.

-Thầy giáo hôm nay đẹp troai quá đi mất.

Nó nịnh nọt làm hắn quay lại liếc cho một cái, đang học hành đàng hoàng đừng có làm người khác mất tập trung như thế chứ.

Giờ học diễn ra rất nghiêm túc, hắn cứ vừa nói vừa viết mấy cái phản ứng hóa học gì lung tung chẳng thể nào lọt vô đầu được chữ nào, gió lại thổi hiu hiu mát quá nó ngủ quên lúc nào không hay.

-Trúc Linh.

Hắn hét tên nó rồi ném thẳng viên phấn ngay đầu cái cốc làm nó giật mình tỉnh dậy ngơ ngác.

-Chắc tôi chết với cô quá, không thích học thôi từ mai cancel cái lớp này đi.

Chết rồi, nhìn cái mặt hiền khô như vậy mà giận ghê thiệt, nó cảm thấy mình có lỗi kinh khủng khi làm ảnh hưởng đến cả Tuấn. Người ta đã bỏ công không ta dạy mình rồi mà còn không biết điều nữa, kỳ này tiêu thật rồi.

-Xin lỗi, tại tối qua ngủ không ngon nên tôi bị đau đầu không thể tập trung được. Lần sau sẽ không như thế nữa.

Sáu con mắt nhìn nhau trong im lặng, cuối cùng hắn cũng lên tiếng làm nó và Tuấn cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

-Ngày mai học tiếp, về nghỉ đi.

Hắn ném vỉ thuốc Panadol cho nó làm Tuấn có chút ngạc nhiên, nhìn bề ngoài hắn như vậy nhưng cũng có vẻ chu đáo phết đấy chứ.

-Thôi không cần đâu, học tiếp đi, tôi tỉnh rồi.

Nó cố gắng lấy bộ mặt tỉnh táo nhất của mình ra để hắn tin tưởng, thế là hắn tin ngay.

Ngồi học mà cứ mỗi lần thấy nó mơ màng là Tuấn ngồi kế bên búng tai một cái, nhờ vậy cũng vớt vát đến cuối giờ.

-Buồn ngủ quá.

Nó rên rỉ rồi gục mặt xuống bàn ngủ luôn, không cần quan tâm đến hai người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm, mà cũng đúng thôi, nó còn phải tranh thủ đi làm vào lúc sáng sớm nữa nên có ngủ được bao nhiêu đâu. Dù gì nó cũng quen với kiểu làm việc này rồi nên cũng chẳng cảm thấy mệt mỏi gì nhiều, miễn sao tích lũy được thật nhiều tiền là được rồi.